11 năm hết lòng với ông chồng vô sinh, giờ vợ chỉ mong được chồng… bỏ
Dành cả thanh xuân bên chồng vô sinh và chăm chút cho gia đình chồng, nhưng cuối cùng người vợ này chỉ nhận những lời chì chiết bạc tình của chồng và cả nhà chồng.
Lê Phương, 36 tuổ.i ở Gia Lâm, Hà Nội, 11 năm trước lên xe hoa với người chồng nghèo. Về nhà chồng, vợ chồng Phương chẳng có nổi phòng tân hôn. Sau đó, cô bỏ tiề.n dành dụm ra xây nhà, mua sắm đồ đạc đầy đủ cho nhà chồng.
Vợ chồng Phương mãi chẳng có con. Đi khám, bác sĩ phát hiện ra lỗi của ông chồng. Phương đành nén lại khát khao có con và tích cực chăm chồng, thuố.c thang bồi bổ cho chồng những mong con yêu sớm về.
Khi mẹ chồng Phương bị tai biến, cũng một tay cô chăm sóc bà. Chồng thất nghiệp, cô nuôi chồng rồi tìm cách cho chồng làm ăn. Đến khi bố chồng tai biến cũng một tay Phương chạy vạy lo liệu.
“Bố mẹ chồng mình đều làm tự do, không có lương hưu. Mình phải bỏ công việc lương cao, đãi ngộ tốt ở thành phố lớn về quê sống với bố mẹ chồng. Có bao nhiêu tiề.n tích cóp mình lôi ra bằng hết. Đến lúc hết thì đi vay để lo cho chồng, cho nhà chồng. Vậy mà mẹ chồng khắc nghiệt với mình. Nhưng mình nghĩ do bà bị bệnh, tinh thần không tốt nên mình cho qua. Chồng cáu gắt, mình nghĩ do không có con nên anh buồn phiền nên cáu, mình cũng nhịn”, Phương chia sẻ.
Bao năm vun vén, chăm sóc cho chồng và nhà chồng, dù vất vả và dốc hết sạch tiề.n của mình nhưng Phương không 1 lời oán thán. Những người thân của Phương đều bảo cô ngu dại, Phương lại nghĩ mình lo cho gia đình nhà chồng thì sẽ được họ thương yêu. Thế nhưng, cô chỉ nhận lại quả đắng.
Phương đa.u đớ.n kể: “Nỗ lực mãi giờ chồng mình đã có vài con tin.h trùn.g yếu ớt. Tuy nhiên, bác sĩ bảo dù làm thụ tinh ống nghiệm cũng khó mà thành công. Ngược lại, sau bao nhiêu nỗ lực và cố gắng của mình, giờ đây khi thanh xuân của mình đã tàn úa, nhà chồng lại bảo tại mình yếu nên không có con. Rồi họ trách móc mình đủ điều. Chồng mình cũng bảo nếu vợ quay lại tuổ.i 25 cũng khó mà mang thai được, chứ đừng bảo bây giờ”.
Video đang HOT
Nghe những lời nhà chồng chì chiết và nghe lời trách móc ngược từ chồng mà Phương thấy tim mình đau nhói. Cô muốn khóc mà chẳng còn nước mắt. Với Phương hiện nay, thanh xuân của cô cũng đã hết. Công việc của cô từ ngày bỏ việc lương cao quyết về quê chăm bố mẹ chồng cũng chẳng đâu vào đâu.
Phương cũng chẳng thể b.ỏ chồn.g. Bởi cô nghĩ, người ta lại đán.h giá bảo Phương sợ nghèo, sợ khổ, không muốn chăm bố mẹ chồng già yếu nên mới b.ỏ chồn.g. Nhưng cứ bị chồng và nhà chồng chì chiết vì không có con thì Phương phát điên mất.
Lúc này Phương chỉ ước một điều duy nhất: “Mình ước gì bố mẹ chồng xui con họ, anh chị em chồng xui em họ bỏ người vợ già yếu không đẻ được như mình đi. Chỉ như vậy mình mới có thể bắt đầu 1 cuộc sống mới, tìm 1 công việc mới, trả hết nợ nần, kiếm 1 đứa con sống hết quãng đời còn lại”.
Tuy nhiên, Phương biết, điều ước này sẽ chỉ mãi xa vời: “Bởi vì họ sẽ chẳng làm thế đâu. Vì nếu chồng bỏ mình thì ai chăm họ, nuôi họ, làm ô sin cho họ, làm thùng rác cho họ trút mọi bực bội ra ngoài. Hơn nữa gia đình mình không muốn mình b.ỏ chồn.g. Nhà mình biết mình khổ, họ vẫn hay giúp đỡ mình. Thấy mình thiếu thốn còn cho thêm mình tiề.n nhưng nhất định không đồng ý cho mình b.ỏ chồn.g”.
Hiện, Phương đang cảm thấy rất bế tắc. Phương không thể b.ỏ chồn.g cũng như không muốn bắt đầu lại cuộc sống mới một lần nữa. Vì thế, cô chỉ mong ngủ một giấc để không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Giá như 11 năm vừa qua chỉ là 1 giấc mộng. Giá như ngày mai ngủ dậy, mình chỉ mới là 1 cô gái trẻ, chưa yêu ai, chưa lấy chồng thì thật tốt. Mình biết là không bao giờ muộn để làm lại cuộc đời và còn thay đổi được thì đừng nên thở than. Nhưng mình cảm thấy mệt mỏi lắm rồi và không dám bước ra khỏi địa ngục đang sống”.
(*) Tên nhân vật đã được thay đổi theo yêu cầu của nhân vật.
Theo Báo Phụ Nữ
Em đã từng yêu anh nhiều đến mức đã nghĩ sẵn tất cả tương lai của chúng ta....
Em ghét ồn ào nhưng cũng không thích cô đơn. Em luôn thức đêm, một mình nghe nhạc, nghĩ về những chuyện mình từng làm trong quá khứ. Dường như chưa có ai khiến em yêu đến tận cùng trái tim, em không có bánh mì, cũng không có rượu thơm. Chỉ luôn một mình cố gắng. Nếu một ngày nào đó em không còn chịu đựng được, ửng hồng đôi mắt, lẳng lặng đứng trước mặt anh, thì anh đừng hỏi gì cả, đưa em đi thôi. Đi đâu cũng được.
Em ghét ồn ào nhưng cũng không thích cô đơn. Em luôn thức đêm, một mình nghe nhạc, nghĩ về những chuyện mình từng làm trong quá khứ. Dường như chưa có ai khiến em yêu đến tận cùng trái tim, em không có bánh mì, cũng không có rượu thơm. Chỉ luôn một mình cố gắng.
Nếu một ngày nào đó em không còn chịu đựng được, ửng hồng đôi mắt, lẳng lặng đứng trước mặt anh, thì anh đừng hỏi gì cả, đưa em đi thôi. Đi đâu cũng được.
Đêm qua, có lẽ em đã khóc trước khi ngủ, cũng có thể em đã khóc trong lúc ngủ... Em cũng không nhớ nữa... Chỉ là sáng dậy, cảm thấy đau nơi ngực trái... "Khi gặp nhau, em chưa từng nghĩ rằng chúng ta lại có thể tiến xa đến như vậy. Càng không nghĩ rằng chúng ta đã tiến xa đến như vậy, mà vẫn chia tay."
Việc mạnh mẽ nhất em đã từng và đang làm chính là không rơi nước mắt về chuyện của chính mình.
Đã nghĩ anh là quê hương, vậy mà cuối cùng lại thành nơi em lưu lạc. Đau lòng không phải là khi nghe anh nói câu chia tay với lí do ngớ ngẩn rằng chúng ta không hợp nhau.
Đau lòng là khi nhận ra, cho dù đi đến cùng trời cuối đất, em cũng không thể tìm lại chàng trai từng xem em là toàn bộ thế giới của ngày xưa.
Bởi vì em không chắc có quên được anh, nên em muốn nhớ anh thêm một lần nữa.
Người ta nói, đừng quên, hãy học cách thôi nhớ nhưng thật lòng em không thể gạt bỏ hết hình bóng anh ra khỏi tâm trí.
Ngày anh đi, em tự nhủ mình nhất định phải sống thật tốt, chí ít là để không cảm thấy cô đơn và vô dụng, nhưng nỗi nhớ cứ lì lợm chẳng chịu buông tha em, đành vậy thôi, em chấp nhận đau thêm một lần nữa, để quên anh nhẹ nhàng.
Tình yêu buồn cười lắm, lúc người bước đến với bao lời hứa hẹn, khi người đi lại tiếc một lời giải thích.
Đừng hỏi ai sẽ đau lòng hơn, người ra đi mang cả ký ức đi rồi, kẻ ở lại trống rỗng với mớ cảm xúc chẳng thể gọi tên.
Chẳng thể trách anh bạc tình hay em lụy tình, chỉ trách tình yêu không thuộc về hai đứa. Vậy thôi, em sẽ nhớ anh thêm một ngày nữa, để em tìm được lý do quên một người đã không vì em mà một lần ở lại.
Cho em nhớ anh, thêm một lần nữa... để ngày mai em quên...
Theo Guu
Người yêu vỗ béo em xong lại đòi chia tay vì lý do "tại em không biết kìm chế" Mấy hôm nay em buồn quá, buồn đến mức chẳng thể làm được gì ngoài ăn. Trước khi có người yêu, em cũng thuộc dạng người có dáng vóc đẹp. Em thường hay tập gym để cơ bụng luôn săn chắc và cơ thể dẻo dai, mảnh mai. Vì thế mà em có rất nhiều chàng theo đuổi. Trong đó có một anh...