1001 lí do cho những cuộc chia tay ngày ra trường
Ra trường đồng nghĩa với việc bạn kết thúc cuộc đời sinh viên đầy mơ mộng và đối mặt với thực tế khó khăn, khắc nghiệt. Đây có chăng là nguyên nhân để nhiều bạn trẻ kết thúc tình yêu đẹp như mơ của mình bởi đưa ra những lí do vì “không thực tế”.
(Nguồn ảnh : Internet)
Do không còn phù hợp
“Ngày trước yêu thì chỉ cần anh ấy chở đi chơi lòng vòng qua mấy con phố là thấy vui rồi, còn bây giờ thì chẳng còn hứng thú như thế nữa. Mình thích đi đến các siêu thị để tìm hiểu về hoạt động, các sản phẩm, mặt hàng và các vị trí kinh doanh sau đó hai đứa sẽ trao đổi với nhau, tuy nhiên anh ấy lại tỏ ra khó chịu”.
Đó là tâm sự của Thúy Lan vừa tốt nghiệp khoa Quản trị kinh doanh của trường ĐHKTQD khi nhắc đến tình yêu dài 2 năm với anh bạn cùng lớp. Yêu nhau từ cuối năm thứ 2 với những kỉ niệm như đi Bờ Hồ ăn kem, đi xem phim hay nhiều lúc chỉ là đi bộ quanh trường, tuy nhiên với cô những điều đó giờ không còn phù hợp.
Ra trường Lan dự định sẽ xin vào làm vị trí nhân viên marketing của một công ty có tiếng nên cô bắt đầu quan tâm đến việc kinh doanh. Tuy nhiên người yêu của Lan thì khác nên hai người xảy ra những mâu thuẫn và thường xuyên trong tình trạng “chiến tranh”.
Trường hợp của Toàn (cựu SV ĐH Giao Thông Vận Tải) thì lại oái oăm đến mức gia đình bạn gái bắt cưới với lí do “cho chắc” nên cũng dẫn đến kết cục đường ai nấy đi.
Toàn yêu Hoa từ ngày hai người còn học chung lớp 12 ở quê và kéo dài suốt 4 năm đại học. Ra trường cậu dự định đi làm 2 năm có chút vốn và công việc ổn định sẽ cưới, nhưng gia đình Hoa không chấp nhận với lí do “yêu nhau lâu quá rồi nên cứ cưới cho chắc sau đó làm gì thì làm”.
Hoa học sư phạm ra trường đi dạy công việc ổn định nên cũng cùng suy nghĩ với bố mẹ vì cô sợ sau 2 năm đi làm Toàn sẽ không còn yêu. Lời qua tiếng lại chán chê mà không bên nào chịu nhún nên giải pháp duy nhất là trả lại tự do cho nhau. Mặc dù còn rất yêu Hoa nhưng ý Toàn đã quyết, “con trai phải có sự nghiệp trước đã rồi mới lo gia đình”.
Chia tay là chấm hết một chuyện tình cho dù trước đó có gắn bó, yêu thương đến cỡ nào. Tuy nhiên những lí do đưa ra cho rằng “không còn phù hợp” có chăng là đúng và hợp lí?
Video đang HOT
Hay những suy nghĩ ích kỉ riêng
Câu chuyện của Hải Anh (tốt nghiệp khoa Phát thanh truyền hình, HV Báo chí và tuyên truyền) lại theo hướng khác để dẫn đến việc chia tay người yêu. Vốn tính năng động và giỏi giang nên ra trường cô nhanh chóng tìm được cho mình một công việc với mức lương đáng nể, trong khi anh người yêu đã đi làm trước đó 4 năm cũng chỉ có thu nhập mức “bình thường”.
Ngày còn yêu Hải Anh thấy rất hạnh phúc vì anh là người biết lắng nghe và chiều cô hết mức, và chẳng bao giờ cô mảy may quan tâm đến tiền lương của anh. Ra trường, đi làm suy nghĩ thực tế cô cảm thấy sợ khi sẽ làm vợ anh với đồng lương bèo bọt của chồng không đủ cho cuộc sống thuê nhà trên Hà Nội. Vì suy nghĩ như thế nên cô đã quyết tâm nói lời chia tay mặc cho anh cố gắng níu kéo.
(Nguồn ảnh : Internet)
Tương tự với Hải Anh, trường hợp của Minh Tú (27 tuổi, là nhân viên ngân hàng) mặc dù đã đi làm nhiều năm nhưng cũng có suy nghĩ “chê bai” bởi công việc của bạn gái không ổn định. Vừa mới ra trường nên Yến còn nhiều bỡ ngỡ và không tự tin khi đi phỏng vấn để xin việc cho dù đã được Tú hướng dẫn.
Kết quả dù đã ra trường được 6 tháng nhưng cô vẫn “nay chỗ này mai chỗ kia” vì chưa tìm được chỗ nào ổn định. Vốn là nhân viên Ngân hàng với đồng lương không phải là ít, Tú dần chán người yêu với suy nghĩ nếu lấy cô thì mọi gánh nặng sẽ đè hết lên vai anh … Và kết thúc là giải pháp mà anh lựa chọn cho dù có nhìn Yến khóc hết nước mắt.
Lời kết
Cho dù bạn là người chủ động hay bị động trước lời nói chia tay thì đều phải suy nghĩ thật kĩ mọi việc trước khi quyết định. Cái mốc “ra trường” là khoảng thời gian làm thay đổi nhiều thứ về công việc, suy nghĩ, tiền bạc, các mối quan hệ nhưng không vì thế mà dễ dàng đánh mất đi tình yêu đã bao năm xây dựng.
Theo chuyên gia tâm lí phân tích, các bạn trẻ dễ dàng nói lời chia tay trong thời khắc ra trường vì đưa ra những lí do “chán” và “không phù hợp”. Tuy nhiên trước một quyết định quan trọng nên có thời gian suy xét thật kĩ để không phải hối tiếc.
Ra trường là thời điểm bạn quan tâm nhiều đến những vấn đề khác ngoài chuyện tình cảm và bắt đầu sống thực tế hơn, tuy nhiên điều cốt lõi cho một tình yêu lâu dài là tình cảm chân thành và sâu sắc dành cho nhau. Đó mới là cái bền vững để hai người có thể xây dựng một gia đình hạnh phúc sau này.
Theo Dantri
Nhường chồng cho chị gái
Tôi lấy chồng không có tình yêu nhiều mà chỉ theo kiểu "lọt sàng xuống nia". Chính vì vậy mà tôi đã phải đau khổ để chồng mình trở lại với cái sàng ban đầu.
Gia đình tôi có 4 chị em gái, tôi là con gái thứ 3. Người ta nói tam nam bất phú, tứ nữ bất bần. Tôi thấy gia đình tôi đúng với điều đó thật. Bố mẹ tôi đi làm kinh tế trong Tây Nguyên và phất lên nhanh chóng, có đến vài ha cao su và cà phê. Chị em tôi cũng nhờ đó mà sung sướng theo.
Sống trong Tây Nguyên điều kiện đi lại khó khăn nên bố mẹ tôi lần lượt gửi các con về Bắc đi học. Chị gái cả và chị hai về quê đầu tiên. Khi học hết cấp III, chị cả trở lại Tây Nguyên theo học tiếp Đại học Tây Nguyên, chị hai vào Sài Gòn học. Tôi thì khác, vì học kém nên tôi không thi được cấp III. Tôi vào Tây Nguyên giúp việc cha mẹ.
Thời đại học, chị cả tôi yêu anh Hoa học cùng lớp. Anh Hoa là người dân tộc Tày, quê Thái Nguyên vào đây học. Anh Hoa thường xuyên lui tới nhà tôi chơi. Mọi người đều nghĩ họ đẹp đôi vì tin chắc ra trường họ sẽ cưới.
Nhưng khi ra trường, chị tôi ở lại Buôn Ma Thuột làm việc và lấy một người làm cùng cơ quan. Gia đình tôi thấy tiếc anh Hoa nhưng cũng không thể ép chị lấy anh Hoa. Chị gái tôi là người yêu đầu tiên của anh Hoa nên anh ấy đau khổ, chỉ biết đến rượu.
Bố mẹ tôi thương anh nên nhận anh làm con nuôi để vơi bớt nỗi đau của anh. Năm tôi 17 tuổi, ở cái tuổi trăng tròn, đẹp nhất. So với các chị em trong gia đình tôi hơn mọi người vì cao và da trắng trẻo. Mọi người bắt đầu gán tôi lấy anh Hoa. Nhiều người trong xóm cho rằng lọt sàng, xuống nia, con bá đi, dì nó lớn.
Thấy anh Hoa cũng hiền lành và đẹp trai nên tôi gật đầu đồng ý. Tôi chưa nghĩ sâu xa đến chuyện tình cảm đã qua của anh với chị cả. Ngày cưới của chúng tôi diễn ra nhanh chóng. Sau ngày cưới chúng tôi về quê Thái Nguyên để báo hỉ rồi trở về Buôn Ma Thuột xin việc làm. Bố mẹ tôi cho chúng tôi một ít vốn mua mảnh đất, dựng nhà.
Lâu dần tôi thấy mình bắt đầu yêu Hoa và không thể sống thiếu anh. Từ ngày yêu anh, tôi luôn ghen với chị gái tôi. Tôi không thích chị cả đến nhà tôi chơi. Ngày tôi sinh, chị cả tôi vào bệnh viện chăm tôi. Vẻ bề ngoài tôi tỏ vẻ vui nhưng trong lòng tôi chỉ mong chị đừng đến.
Mỗi lần gặp chị cả, ánh mắt chồng tôi nhìn chị ấy đắm đuối. Tôi cảm nhận, chồng mình chưa bao giờ quên chị cả. Từ ngày có em bé, vợ chồng chị cả đến thăm nhà tôi nhiều hơn. Chồng chị cả cũng biết chuyện nhưng anh không để ý. Còn tôi, tôi chú ý từng ánh mắt, cử chỉ của họ. Mặc dù là chị của vợ nhưng không bao giờ họ gọi nhau là chị em mà thường gọi tên của nhau.
Tôi luôn ghen bóng, ghen gió với chị. Tôi không cho chồng đến nhà chị chơi. Tôi bế con về dưới thị trấn cũng bắt chồng phải về theo mình. Tôi cứ sống như vậy. Mẹ tôi biết chuyện nên chỉ động viên tôi và nhỏ nhẹ bảo chị cả giữ ý không nên quá gần và nói chuyện nhiều với em rể.
Tôi sẽ sống như thế nào khi có một người chồng trong tim chỉ có chị gái mình... (Ảnh minh họa)
Cách đây gần 2 năm, anh rể tôi bị tai nạn giao thông. Bệnh viện giới thiệu anh lên Sài Gòn chữa bệnh. Nằm viện cả tháng nhưng anh vẫn không qua khỏi. Chị cả tôi trở thành góa bụa ở tuổi 30. Từ ngày anh rể mất, thương cảnh mẹ góa con côi nên chồng tôi thường qua nhà chị để chăm sóc và động viên chị.
Tôi như điên, như dại nên thường cãi vã với chồng. Chị cả khéo léo khuyên em rể nên giữ khoảng cách. Người ta nói tình cũ không rủ cũng đến. Một bên là người yêu không bao giờ quên, một bên là người vợ trẻ thường xuyên càu nhàu. Chồng tôi ngả về bên chị nhiều hơn.
Mỗi khi đi làm về, anh thường qua trường của con gái và cháu tôi đón cả hai về nhà. Mỗi khi trời mưa sấm sét anh lại lo lắng gọi điện hỏi chị cả "Thanh có sợ tối không? Có lạnh không?" chỉ nghe đến thế tôi đã tức sôi máu. Tôi về khóc lóc với gia đình nhưng ai cũng hướng về phía chị cả. Họ thương chị cả vì mất chồng và tin con rể thứ của họ không đi quá giới hạn của tình bạn. Chị cả chỉ nói với tôi: "Chị và anh Hoa là người đầu tiên của nhau nên khó có thể quên nhau".
Quá tức giận, tôi bỏ con ở nhà và lên Sài Gòn tìm việc. Sống cùng chị hai ở Sài Gòn nhưng lòng tôi như lửa đốt. Tôi sợ gia đình của mình sắp mất. Tôi càng ghét chị cả hơn. Chị hai khuyên tôi nên trở về nhà với chồng, cho dù anh Hoa còn yêu chị cả đến mấy cũng không thể đến với chị được.
Nhân lúc chị hai đi Phan Thiết, tôi tìm về nhà thăm con gái. 6h tối về đến nhà. Nhà tôi khóa cửa im lìm. Tôi bắt xe đến nhà chị gái. Vừa đến sân, tôi nhìn thấy xe máy của chồng mình để ở đó. Cửa nhà đóng hờ hờ. Hai cháu bé đang chơi điện tử trên máy tính. Chị gái ngồi dựa vào chồng tôi. Họ đang nói chuyện tình tứ với nhau. Chân tay tôi như run lên. Tôi xông vào nhà bế con gái bỏ về nhà.
Chị cả thấy vậy chạy theo kéo tôi lại. Chị thừa nhận vẫn còn rất yêu chồng tôi. Ngày trước, chị lấy chồng vì sự nghiệp, không phải là tình yêu. Từ ngày chồng chị mất, anh Hoa là chỗ dựa duy nhất của chị. Thật nực cười, cả tôi và chị đều không muốn mất anh Hoa.
Quá nóng giận nên tôi bế con bắt xe về nhà ba mẹ đẻ. Vừa thấy tôi, ba tôi chỉ thở dài đoán được chuyện gì xảy ra. Mẹ và cô tôi chỉ biết động viên con. Khi nghe cô tôi nói "biết có ngày hôm nay, ngày trước không để chúng nó lấy nhau". Tôi càng khóc lớn.
Ngày hôm sau tôi bắt xe sớm trở về Sài Gòn. Mẹ tôi chỉ khóc vì thương cả hai con. Tôi gửi con ở nhà cho mẹ kèm theo một lá đơn ly hôn. Tôi đã thức cả đêm để suy nghĩ. Tôi sẽ sống như thế nào khi có một người chồng trong tim chỉ có chị gái mình. Có lẽ tôi nên trả chồng tôi về cho chị gái mình. Không có gì cao quý hơn tình yêu của họ... Tôi còn trẻ sẽ làm lại từ đầu như thời con gái. Nghĩ như vậy, nhưng ngồi trên xe ô tô nước mắt tôi cứ lăn dài.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Điên loạn khi chứng kiến vợ "lên giường" với chủ nhà Vợ chồng Sơn vốn là dân tỉnh lẻ, họ cùng học đại học ở Hà Nội, ra trường, họ quyết bám trụ lại Thủ đô. Cưới nhau được 4 năm, Sơn và Lý - vợ anh sống trong một căn chung cư mini xinh xắn họ thuê được. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, bởi dù thu nhập của hai vợ chồng Sơn...