10 vấn đề con người thắc mắc nhiều nhất và câu trả lời của Đức Phật
Thời Đức Phật tại thế, có rất nhiều đệ tử của ngài vân du bốn phương. Họ thường cùng nhau thảo luận, thường xuyên tranh luận về các hiện tượng siêu hình trong vũ trụ.
Có người đến tận nơi hỏi Đức Phật về những điều họ còn thắc mắc.
Có 10 vấn đề được thắc mắc nhiều nhất, đó là:
Một là vấn đề có quan hệ đến vũ trụ:
1. Vũ trụ có vĩnh hằng không?
2. Vũ trụ không vĩnh hằng phải không?
3. Vũ trụ là có giới hạn sao?
4. Vũ trụ là vô hạn đúng không?
Hai là vấn đề liên quan đến mặt lý học:
5. Thân và tâm là đồng nhất sao?
6. Thân và tâm là riêng biệt?
Ba là vấn đề chứng ngộ cảnh giới của Phật Đà:
Video đang HOT
7. Như Lai sau khi chết có tiếp tục tồn tại ở đây không?
8. Như Lai sau khi chết là không tiếp tục tồn tại ở đây?
9. Như Lai sau khi chết có tồn tại nhưng không tồn tại ở đây?
10. Như Lai sau khi chết không tồn tại cũng không đồng thời tồn tại ở đây?
Đối với những thảo luận này, Đức Phật tỏ vẻ không quan tâm. Vậy nên mỗi lần có người tìm gạn hỏi những vấn đề này thì Ngài luôn trầm mặc không nói gì.
Câu trả lời của Đức Phật
Một ngày nọ, có một vị tỳ kheo tên là Mạn Đồng Tử, người này sau khi tĩnh tọa vào giờ ngọ, đột nhiên đi đến chỗ Đức Phật hành lễ sau đó ngồi xuống một bên nói: “Thưa Thế tôn, con một mình tĩnh tọa, bỗng nhiên trong đầu nổi lên một ý nghĩ: Có 10 điều Ngài chưa từng giải thích minh xác cho chúng con. Mỗi khi mọi người hỏi Ngài về những vấn đề này, Ngài đều luôn gác lại một bên, trầm mặc không nói gì. Con không muốn như vậy”.
“Thế tôn, hôm nay ngài hãy giải thích rõ ràng giúp con 10 điều đó để con có thể tiếp tục tu hành. Nếu như thế tôn biết rõ thế gian là vĩnh hằng, xin Ngài cứ giải thích cho con như vậy. Nếu như vũ trụ không vĩnh hằng, thì nguyên do vì sao? Nếu như Ngài đối với những vấn đề này cũng không biết, thì hãy thẳng thắn nói: Ta không biết!”.
Đức Phật nói: “Ngươi đúng là một người ngu muội! Ngươi trước khi xuất gia tu hành chẳng phải chính là vì để hiểu rõ những điều này mà tu hành hay sao? Ngươi đi theo ta tu hành thì ta sẽ giải đáp cho ngươi những điều đó hay sao?”.
Mạn Đồng Tử trả lời: “Thế tôn, không có ạ!”.
Phật Đà nói: “Mạn Đồng Tử, giả sử có một người bị mũi tên tẩm độc gây thương tích, người thân của hắn đưa hắn đến thầy thuốc. Nếu lúc ấy người kia nói: Tôi sẽ không rút cái mũi tên độc này ra, trừ phi ta biết là ai đã bắn ta. Hắn là thuộc loại người nào, là dòng dõi Bà La Môn hay dòng dõi đế vương? Hắn là có dáng người cao hay thấp, màu da trắng hay đen, rám nắng hay là màu vàng kim óng ánh? Hắn đến từ thành thị hay nông thôn?
“Tôi không muốn rút cái mũi tên độc này ra, nếu tôi chưa biết rõ tôi bị loại cung nào bắn, dây cung là loại gì, là loại mũi tên nào, được chế tạo ra sao, là làm từ nguyên liệu gì? Mạn Đồng Tử, những điều này ngươi chưa kịp biết rõ đáp án thì đã sớm chết trước rồi. Cũng giống như vậy, nếu có người nói, tôi không muốn đi theo tu hành cùng thế tôn nữa, trừ phi ông ấy trả lời tôi các vấn đề rằng, vũ trụ có tồn tại vĩnh hằng hay không. Người này còn chưa có được đáp án thì đã chết rồi”.
Bởi vì nhân sinh thật ngắn ngủi, nếu như chúng ta cả ngày bị những vấn đề siêu hình này làm cho khốn nhiễu, theo đuổi không bỏ, cố tìm căn nguyên, sẽ dễ dẫn đến lạc lối, cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì.
Ngôn ngữ chữ viết là có hạn
Hơn nữa, bởi vì ngôn ngữ của con người là có hạn, phàm phu không cách nào thông qua ngôn ngữ mà có thể làm sáng tỏ những điều này. Ngôn ngữ là do con người sáng tạo ra để biểu đạt những thể nghiệm, kinh nghiệm, tư tưởng và tình cảm của con người về vạn vật thông qua giác quan và tâm linh.
Nó đại biểu cho những hiểu biết của chúng ta về sự vật bằng những ký hiệu. Bởi vậy ngôn ngữ là có giới hạn về thời gian, không gian, không có khả năng siêu việt khỏi phạm vi sinh sống của con người. Nói một cách khác, nhân loại chỉ có thể trong phạm vi thời gian, không gian hữu hạn này mà dùng ngôn ngữ để biểu đạt một sự kiện, một loại cảnh giới.
Có khi, ngôn ngữ của nhân loại thậm chí không đủ để có thể mô tả sự vật hằng ngày một cách chân thực nhất. Ví như kinh nghiệm đã cho chúng ta thấy, đôi khi chúng ta có một loại cảm xúc hoặc cảm thụ mãnh liệt, nhưng lại không có ngôn ngữ nào để biểu đạt ra.
Giáo lý nhà Phật có nói: “Như nhân ẩm thủy, lãnh noãn tự tri”, tạm dịch: Như người uống nước, nóng hay lạnh tự mình biết lấy. Cho nên ngôn ngữ nhân loại không phải là vạn năng, nó nhất định là có giới hạn. Về phương diện chân lý, ngôn ngữ càng không thể nào biểu đạt một cách chính xác, hơn nữa dễ dàng gây nên sai lầm.
Bởi vì chân lý tuyệt đối (ví dụ như Niết Bàn) là vượt qua thời gian, không gian và hạn chế cũng những nguyên lý định luật. Nhân loại chỉ có thể tự mình chứng ngộ, mà không có khả năng dùng ngôn ngữ để miêu tả, cũng chính là điều gọi là “Ngôn ngữ đạo đoạn, tâm hành xứ diệt”. Ý tứ của câu trên là mỗi người muốn lắng nghe tiếng nói nội tâm đích thực, muốn hòa mình vào sự im lặng của nội tâm sâu thẳm thì phải biết cắt đứt ngôn ngữ và diệt trừ tư duy khái niệm.
Trên thực tế, những vấn đề này vĩnh viễn không thể nào thông qua ngôn ngữ chữ viết mà có được câu trả lời đầy đủ và thuyết phục, không có bất kỳ loại ngôn ngữ chữ viết nào có thể biểu đạt được những loại thể nghiệm này.
Tuy nhiên, hiện nay có không ít người dùng những từ ngữ tuyệt vời nhất thế thế giới để miêu tả cảnh giới cao thượng của Niết Bàn, có người thậm chí không tiếc công vắt óc suy nghĩ, ngày đêm mệt mỏi để trình bày và phân tích cảnh giới Niết Bàn của Phật Đà. Nhưng kết quả thu được lại tựa như con voi lâm vào vũng bùn, không thể nào thoát ra được.
Theo PNN
Thứ không thuộc về mình rồi cũng mất, người không thuộc về mình rồi cũng sẽ rời xa...
Tôi còn nhớ rất rõ. Ngày hôm đó, cái ngày mà trời Sài Gòn hơi se lạnh vì những cơn mưa liên tiếp, cũng chính là cái ngày mà tôi hạ thấp cái tôi của mình xuống thấp nhất để níu giữ một tình yêu vụn vỡ... Gửi anh, chàng trai may mắn hơn tôi sẽ cùng song hành bên cô ấy - người con gái mà tôi thương nhất trên đời.
Cô ấy thường thức rất khuya bên bàn học, rồi lịch học căng thẳng cả ngày, vì thế hãy để bên cạnh bàn một chậu cây xương rồng nhỏ. Cô ấy thích màu hồng, những thứ hay món quà mà mình thích sẽ trân trọng rất kĩ và để ở 1 góc trong vali. Cô ấy vì việc học mà nhiều khi quên ăn sáng, anh nhớ nhắc cô ấy mỗi ngày. Cô ấy là một cô gái tự lập, tự cho rằng cái gì cũng có thể làm được, chỉ có chăm sóc chính mình lại rất vụng về. Tính cách cô ấy luôn thể mình là 1 cô gái mạnh mẽ, cái gì cũng muốn tự mình đưa vai gánh. Sau này, anh ở bên cô ấy, nhất định hãy cùng cô ấy vượt qua mọi chông gai, bên cạnh quan tâm những lúc có ấy mệt mỏi.
Cô ấy là một người hiểu chuyện và dịu dàng. Cô ấy có chút trẻ con, và khi ở cạnh người mình yêu cô ấy mới được là chính mình. Khi bên anh, cô ấy thường hay nói những lời vu vơ, hay thể hiện tính mè nheo. Cô ấy nhiều khi rất ngốc, và đôi khi giận hờn vu vơ, thì tâm tư con gái mà. Cô ấy rất chân thật, nhiều khi không biết thể hiện, nhiều khi sẽ làm anh buồn bực vì tình trẻ con mè nheo hơi quá đáng của mình.
Những lúc như vậy, anh hãy kiên nhẫn với cô ấy. Vì anh nên biết rằng, cô ấy chỉ như vậy với người mà cô ấy yêu. Chỉ cần anh nói rõ ràng, cô ấy nhất định sẽ lắng nghe, cũng sẽ cố gắng sửa lỗi. Khi vui đùa, cô ấy rất thích người yêu mình tỏ ra yếu thế hơn, nếu thắng sẽ cười đến híp cả mắt, khi thua sẽ phụng phịu là lầm bầm rằng "anh chả thương em gì cả?". Đừng cãi nhau với cô ấy, vì cô ấy không thích nói lời qua lại. Cũng dừng giận hờn quá lâu, vì cô ấy sẽ lo lắng không thôi.
Chàng trai may mắn hơn tôi, nếu anh là người nắm lấy tay cô ấy đi trên con đường dài sau này, tôi chỉ mong rằng, anh có thể luôn tin tưởng cô ấy, tin tưởng vào tình yêu của cô ấy. Nếu để tuột mất cô ấy, tôi chắc chắn rằng anh sẽ phải hối hận đấy. Anh hay yêu thương cô ấy, nhiều hơn cả tôi nhé. Hãy luôn trân trọng cô ấy nhé.
À, anh cũng đừng lo lắng vì tôi nhé, đừng ghen với một người mà cô gái gọi với cái tên "người yêu cũ". Cô ấy với tôi như là bầu trời vậy, tôi không thể nào đủ sức mình để vươn tới bầu trời ấy. Đến cuối cùng, tôi phải học cách từ bỏ mà thôi.
Tôi còn nhớ rất rõ.Ngày hôm đó, cái ngày mà trời Sài Gòn hơi se lạnh vì những cơn mưa liên tiếp, cũng chính là cái ngày mà tôi hạ thấp cái tôi của mình xuống thấp nhất để níu giữ một tình yêuvụn vỡ. Nhưng... tôi sai rồi, tình yêu như chiếc gương đã vỡ thì làm sao có thể hàn gắn nó trở lại lành như ban đầu. Cô ấy quay lưng đi, bỏ mặc người con trai mà cô ấy từng nói là yêu thương nhất gục ngã bên nỗi đau cào xé đến thắt lòng với những tiếng khóc nấc lên như đứa trẻ bị giật mất đồ chơi của mình.
Giữa cuộc sống tất nập xô bồ ấy, tôi và cô ấychỉ là những người đi qua nhau vội vã. Còn anh và cô ấy lại là nhân duyên nắm tay nhau đi tới một tình yêu vững chãi và trưởng thành.
Kỉ niệm, quá khứ, mãi mãi vẫn còn ở đó, nhưng người đi rồi sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa. Cô ấy là tuổi trẻ của tôi, là điều mà cả đời này tôi không bao giờ trải qua thêm 1 lần nào nữa. Cô ấy là tuổi trẻ đầy nhiệt huyết nhưng cũng là nỗi đau mà tôi hối tiếc duy nhất trong đời. Tôi không đủ sức để níu giữ một người đã quay lưng đi
Những ngày trời trở gió, tôi đã quen tự mình mang thêm áo. Những ngày mưa tầm tã, tôi học cách đứng dưới hiên chờ cơn mưa dứt. Những đêm dài cô đơn, tôi đã có rượu và thuốc lá, rồi bật một bản nhạc buồnđể xua đi nỗi nhớ. Những ngày mệt mỏi, đau ốm, tôi đã tự mua một các loại thuốc để dành. Tôi bình thản đi qua từng ngày,thầm nghĩ "chỉ cần vượt qua ngày hôm nay thôi, ngày mai chắc sẽ ổn..", và cứ tiếp tục như thế, đó là cách mà mỗi ngày trôi qua với tôi... Tôi đã học cách tự chăm sóc mình, cũng học cách chậm rãi chấp nhận sự chia xa.
Tôi là con người đơn giản, nhưng lại là một con người sống hoài niệm. Sẽ không miễn cường người đã đi xa, càng không làm mọi cách để người trở về bên canh.
Thứ không thuộc về mình rồi cũng mất. Người không thuộc về mình rồi cũng sẽ rời xa. Lời chúc phúc tôivẫn chưa thể nói và có thể cũng chả bao giờ thốt nên lời nếu có cơ hội để nói. Chỉ có thể mong cho hai người một cuộc sống an yên, cùng nhau nắm tay vượt qua những ngày giông bão và ở bên nhau những ngày mưa tan.
Cậu, người con trai may mắn hơn tôi, hãy thay tôi yêu cô ấy mỗi ngày thật nhiều nhé. Tôi gửi gắm những lời này cũng tình cảm và tình yêu của mình.
St
Lúc khó khăn mới biết ai là bạn, khi hoạn nạn mới hiểu bạn là ai... Có câu nói rằng: "Lúc khó khăn mới biết ai là bạn, khi hoạn nạn mới hiểu bạn là ai!". Quả đúng vậy, chỉ khi gặp khó khăn, bế tắc, bạn mới nhận ra ai tốt với bạn, ai yêu bạn thực sự. Mới hiểu được cuộc sống này đôi khi còn nhiều điều ngang trái. Trời mưa rồi, mới biết ai sẽ...