10 triệu mỗi đêm, nhà mình sẽ sống dư dả cả đời em ạ!
Anh vẫn yêu vợ, anh cần có vợ, dù anh đang là người chồng phản bội nhưng ít ra anh mang được tiền về cho gia đình.
Hôn nhân khác xa tưởng tượng khiến cả Tuấn và Hương xa cách nhau dần dần (ảnh minh họa)
Hương gặp Tuấn trên giảng đường đại học, tình yêu sinh viên nảy nở và một đám cưới là cái kết có hậu cho chuyện tình. Thế nhưng, khi hai vợ chồng quyết định ở lại Sài Gòn lập nghiệp thì rắc rối bắt đầu nảy sinh. Ấy là vì thành phố họ chọn là nơi hoa lệ – hoa cho kẻ giàu và lệ cho kẻ nghèo.
Năm thứ 3 lấy nhau, Hương vẫn chưa dám sinh con vì cả cô và Tuấn vẫn phải chạy ăn từng bữa, lo ngay ngáy bị chủ nhà đuổi ra khỏi đường vì không tháng nào không thiếu nợ. Bao mộng tưởng thời yêu nhau đều dần dần bay theo làn mây, nhất là khi Tuấn mất việc, giờ chỉ bám vào những công việc part time lương thấp lấy đồng ra đồng vào. Hương chán nản với cuộc sống hôn nhân, lúc nào cô cũng muốn chạy trốn. Cô cảm thấy quyết định cưới Tuấn quá vội vàng và cô ước gì mình có thể quay đầu trở lại. Tuấn cũng thế, anh từng nghĩ hôn nhân sẽ thật đẹp, nhất là khi được lấy người mình yêu nhưng rồi thực tế quá phũ phàng. Trái tim hai người xa nhau dần dần.
Vài tháng trước, Tuấn nhận được việc làm gia sư Toán cho một cậu học sinh lớp 10 con nhà giàu. Bước vào căn biệt thự đồ sộ ấy, anh lóa mắt với hàng xe để trong sân, lóa mắt với bể bơi rộng hơn cả căn nhà trọ của mình. Đón tiếp anh là người phụ nữ mới bước sang tuổi 45, Oanh, một doanh nhân thành đạt, đã ly hôn chồng nhiều năm nay. Ngay từ buổi đầu gặp mặt, Tuấn cảm giác Oanh có tình ý với mình. Điều này càng rõ ràng hơn khi cô luôn chủ động săn đón, trò chuyện và làm thân với Tuấn ngay cả khi đã hết giờ dạy học cho con trai.
Hành động của Oanh càng lúc càng bạo dạn hơn khi cô còn gửi những bức ảnh quyến rũ, khêu gợi của mình cho Tuấn khiến anh hoảng hốt. Và cuối cùng, một tối cuối tuần, khi Tuấn đang ngồi đọc sách thì nhận được tin nhắn của Oanh. Nội dung tin nhắn khiến Tuấn không thể tin vào mắt mình. Oanh “mời” anh làm tình với mình và hứa sẽ trả thù lao hậu hĩnh, 10 triệu mỗi đêm.
Cả đêm đó Tuấn không sao ngủ được. Sau 1 tháng tiếp xúc với Oanh, không phải anh không xao động. Oanh có cái vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ trưởng thành, thành đạt, tự tin và biết mình muốn gì. Anh cũng hiểu được cảm giác “chăn đơn gối chiếc” cô quạnh thế nào nhất là khi Oanh đang bước vào giai đoạn hồi xuân. Nhưng… nếu thuận theo Oanh khác gì anh là trai bao, lại còn là trai bao cao cấp. Anh sao có thể đối diện với vợ nếu làm chuyện đó? Nhưng 10 triệu, một số tiền nhỏ với khả năng tài chính của Oanh nhưng là khoản tiền vợ chồng anh tích cóp khổ sở nhiều tháng trời mới có. 10 triệu mỗi đêm, cứ cho là 1 tuần 1 lần, vậy 1 tháng Tuấn sẽ có trong tay 40 triệu. Cuộc sống của vợ chồng anh sẽ bước sang trang mới, không còn những ngày khổ sở chạy vạy khắp nơi nữa.
Video đang HOT
Cuối cùng, Tuấn quyết định đến căn biệt thự gặp Oanh. Nhưng lần này cô không đón anh ở phòng khách mà nằm thong thả bên bể bơi tắm nắng trong bộ bikini màu đen quyến rũ. Tuấn thấy mặt mình đỏ ửng, tim đập mạnh, Oanh hiểu điều đó và chuyện ấy diễn ra.
Lúc này Tuấn mới biết mình phạm sai lầm không thể cứu vãn (ảnh minh họa)
Cầm 10 triệu Oanh đưa trong tay, Tuấn thấy hổ thẹn nhưng cảm giác này qua đi nhanh chóng vì thực sự Oanh rất biết cách khiến anh mê đắm. Và anh trở thành “trai bao” của Oanh, đều đặn mỗi tuần. Oanh nói rõ với Tuấn, cô không cần bất cứ loại tình cảm gì, quan hệ giữa 2 người chỉ là thể xác và hy vọng anh đừng mong đợi điều gì xa xôi. Tuấn đương nhiên hài lòng với điều đó, anh vẫn yêu Hương, anh cần có Hương dù anh đang là người chồng phản bội nhưng ít ra anh mang được tiền về cho gia đình.
Nhưng Hương thì không nghĩ thế. Cô phát hiện 1 bức ảnh ân ái giữa Tuấn và Oanh trong điện thoại mà Tuấn chưa kịp xóa và phát điên với nó. Cô òa khóc, gào thét và đập phá đồ đạc trong nhà. Tuấn chết trân khi nhìn thấy phản ứng này của Oanh, anh vội vàng mở tủ quần áo, lôi ra bọc tiền cất kĩ trong đó và hết lời giải thích.
- Ý anh là hiện giờ anh làm trai bao?
- Thì sao hả em? 10 triệu mỗi đêm, nhà mình sẽ sống dư dả cả đời em ạ!
- Tôi không cần thứ dư dả đó! Tôi thà chết đói mà chết đói bên một người chồng thực sự chứ không phải hạng người như anh. Tôi kinh tởm anh! Anh cút ra khỏi nhà cho tôi! – Hương hét lên
Cô cầm bọc tiền quăng thẳng ra khỏi cửa:
- Những đồng tiền dơ bẩn này không bao giờ tôi thèm đụng tới! Anh đi cho khuất mắt tôi! Đừng bao giờ trở lại nữa!
Ôm bọc tiền trong tay, Tuấn thấy nghẹn đắng trong lòng. Vì một phút yếu lòng cho dục vọng và đồng tiền làm mờ mắt mà anh đã phạm sai lầm không thể cứu vãn.
Theo VNE
Mất hết mục đích sống chỉ vì sự khó tính của mẹ
Tôi năm nay 20 tuổi. Bố mẹ li dị, tôi cùng mẹ và em gái qua Mỹ cách đây 2 năm. Thú thật, trong suốt thời gian trước khi qua Mỹ cho đến bây giờ, tôi luôn bị ám ảnh bởi mẹ tôi. Tôi luôn luôn cô đơn, khi tôi cố gắng nói chuyện với mẹ, mẹ tôi toàn đem cái khổ lên cho tôi thấy.
ảnh minh họa
Tôi nhớ một lần năm học lớp 8, tôi quen một người bạn nam thân thiết, rồi từ tình bạn trở thành tình yêu học trò. Tôi vui lắm. Nhưng từ khi yêu nhau đến 1 năm sau, khi tôi học lớp 11 thì bạn ấy chia tay tôi không lý do. Tình yêu đầu tiên của tôi vỡ vụn, tôi khóc. Mẹ trách tôi: "Đấy! Ai kêu yêu sớm làm gì cho khổ rồi khóc? Nói rồi không chịu học đi, chừa chưa?". Hình ảnh một người mẹ an ủi con cái hay một cái ôm chia sẻ, hay lau nước mắt trong tôi vỡ vụn lần 2 cùng với tình yêu. Chuyện tình cảm chắc chắn sẽ xảy ra là do số tôi phải gặp thôi, ai mà không yêu thời tuổi teen? Từ đó trở đi, tôi không còn nói chuyện với mẹ nữa, nhất là chuyện học hành và chuyện tình cảm.
Mẹ tôi nói, "ế" là 1 điều tốt, ở 1 mình chẳng phải lo, được tự do bay nhảy, đi chơi, đi ăn uống ko cần ai phải nhắc nhở. Nói chung "ế" là tự do tự đại, là niềm sung sướng nhất trong cuộc đời. Tôi đã 20 tuổi rồi, đến tận bây giờ, sau chuyện tôi chia tay tình đầu, tôi không biết yêu là gì, thương nhau, giận nhau, hay là được nắm tay người yêu, một cái ôm yêu thương... tôi đều chưa bao giờ được biết 1 cách dài lâu. Việc của tôi chỉ là đi học, đi về nhà là hết.
Tôi luôn lủi thủi 1 mình. Trong suốt những năm đi học, tôi ghen tỵ với các cặp đôi hạnh phúc. Nhiều lần tôi thấy họ ôm hôn nhau, tôi quay mặt đi, lầm lũi như không nhìn thấy gì. Mẹ tôi dặn tôi nhất định đến 28 tuổi mới được yêu và lập gia đình. Tiêu chuẩn của mẹ tôi là: phải là người Việt Nam, cao, lớn tuổi (mẹ tôi nói con trai nhỏ tuổi thì đàn bà mau già rồi sau này xấu đi họ sẽ bỏ mình), có học vấn cao, làm ra tiền.... Tôi kiếm người ấy ở đâu bây giờ? Ở "ế" nó cũng có cái giá của nó chứ.
Chẳng thằng con trai nào dám đến nhà tôi chơi dù tôi thích chơi với con trai. Chúng nó nói, đến nhà tôi chơi toàn bị hỏi như tội đồ. Mẹ tôi hỏi sát đến tận nút: "Học ở đâu? Học với ai? Làm gì? Học trường nào? Nhà sống ở đâu? Ba mẹ làm gì? Học có giỏi không? Rồi đến chuyện làm sao biết tôi, biết tôi được bao lâu?"... Ngày hôm sau, tôi không thấy bạn bè tôi đến nữa.
Anh hai tôi cũng từng bị dính chuyện, mẹ tôi bắt anh phải đưa nick Skype của bạn gái, rồi tra khảo chị ấy như tra khảo bạn tôi. Lần thứ 2, chị ấy không dám nói chuyện với mẹ tôi nữa. Mẹ tôi ngây người: "Sao không thấy con bé đâu nhỉ, nick không thấy để mà gọi?". Tôi biết câu trả lời. Tôi im lặng. Tôi nghĩ, khi tôi yêu một người thật lòng, tôi sợ cảnh mẹ tôi điều tra kỹ lưỡng như cảnh sát, chẳng đứa bạn nào của tôi cảm thấy hài lòng sau lần gặp mặt đầu tiên, rồi người ta không dám quen tôi nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi. Tôi sợ ở một mình. Tôi đã chịu đựng cô đơn khá lâu rồi.
Rồi đến chuyện học, lâu lâu mẹ lại thuyết giáo tôi. Mẹ yêu cầu tôi phải học ngành dược, ngành accounting, hoặc tệ lắm là ngành giáo viên vì theo mẹ tôi, những ngành đó ở Mỹ là những ngành dễ kiếm việc làm, có ngày nghỉ, được lãnh tiền nhiều. Tôi không thích, tôi đang học ngành máy bay vì ngành đó đang rất cần người và ít người học. Mẹ mắng tôi: "Cái đồ con hư bất hiếu, cái đồ cá không ăn muốn cá ươn!". Tim tôi nhói lên khi nghe mẹ nói thế, nhưng tôi quen rồi, có điều nó đụng chạm đến tâm hồn tôi.
Mẹ tôi than thở, nào là ngày xưa mẹ học giỏi nhất nhì trường, đi đâu cũng có người yêu mến, có thể làm đủ việc không sợ gì, rồi nhà nghèo khó đến nỗi ăn khoai mì, bảo tôi sống trong nhung lụa không hiểu được cảm giác đó, rồi mẹ tôi lại đem chuyện "con nhà người ta" ra mặc dù tôi chẳng biết thằng nào. Mẹ hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi lý nhí nêu ý kiến của tôi nhỏ nhẹ, thế là mẹ tôi lại thuyết giáo. Từ lâu lắm, cứ khi tôi nêu ý kiến là bị mẹ tôi gắn mác "không được". Tôi toàn sống vì mẹ tôi, chứ đời tôi thì chưa bao giờ đạt đúng mục đích của mình. Mẹ tôi toàn những ý tưởng đâu đâu, đòi phải dẫn bạn tới nhà chơi để mẹ gặp mặt xem có đúng con nhà đàng hoàng không, đòi lưu cả số phone bạn bè tôi với lý do "để lỡ có chuyện thì gọi hỏi chứ"...
Tôi xin thề, tôi không phải dạng con gái hư hỏng, tôi không biết uống rượu bia, không hút thuốc, không chơi "đá", thậm chí tôi không bao giờ chơi với những đứa có thói hư tật xấu, tôi không vung tiền quá trán, tôi cũng dạng học hành và cư xử đúng mẫu mực con ngoan trò giỏi... Nhưng cách cư xử của mẹ tôi nhiều lần làm tôi rất chán nản. Nếu tôi nói gì đi chăng nữa, mẹ tôi lại nói nhiều đến nỗi tai tôi muốn lùng bùng, làm tôi nhiều khi muốn cáu lên, nhưng tôi sợ mẹ tôi nói "cái đồ cá không ăn muối cá ươn" lần nữa nên thôi. Nếu hôm nào xui mà mẹ tôi đem ra thuyết giáo, ví dụ chừng 2 tiếng, tôi mà có ý kiến là sẽ tăng thêm 2 tiếng nữa, nhưng ý kiến của mẹ tôi chưa bao giờ làm hài lòng tôi.
Sẽ có bạn kêu tôi rằng tôi ích kỉ, tôi chẳng biết suy nghĩ ngược lại với mẹ tôi, hay bảo tôi có cha có mẹ là hạnh phúc lớn, hoặc có bạn sẽ bảo tôi trẻ con, có ý nghĩ non nớt của 1 người chưa trưởng thành... Tôi nhận hết, nhưng mong các bạn hãy đứng ở vị trí của tôi, các bạn sẽ hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi phải chịu cô đơn đến 28 tuổi thật sao?
Theo VNE
Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói "Tớ yêu cậu", hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang. ảnh minh họa Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu...