10 phút đón con muộn và nỗi ân hận cả đời tôi
3 năm đã trôi qua rồi nhưng nỗi ân hận về 1 ngày chỉ vì một chút sĩ diện và ích kỷ mà đến đón con muộn gây ra nông nỗi này chưa bao giờ nguôi ngoai trong mình.
Yêu con rất nhiều nhưng mỗi lúc nhìn vào con mình lại thấy lỗi lầm không thể tha thứ của mình (Ảnh minh họa)
Tai nạn đã xảy ra cách đây 3 năm nhưng mỗi lần nhìn vào con mình cứ ngỡ tất cả chỉ vừa mới hôm qua. Hôm nay mình kể lại câu chuyện đáng tiếc này trong nỗi ân hận khôn nguôi là để nhắc nhở bản thân không bao giờ lặp lại một lần thứ 2. Ở đây cũng có nhiều mẹ đang nuôi con nhỏ, hi vọng các mẹ sẽ rút kinh nghiệm hơn từ mình.
Ai cũng biết so với thời con gái son rỗi thì cuộc sống sau lấy chồng và có con bận rộn hơn rất nhiều. Một ngày của mình thường đầy ắp những nỗi lo lắng và chạy đua với thời gian. Sáng phải dậy sớm cho con bú, tranh thủ chơi với con trước khi trao lại cho bà nội để đi làm. Trưa đồng nghiệp kéo nhau đi ăn thì mình chạy về lại cho con bú.
Nhiều buổi không kịp ăn miếng cơm vì con quấy và đòi mẹ. Chiều về lại tất tả xoắn hết hai tay hai chân để làm việc nhà bù cho mẹ chồng. Rồi nào con đau ốm, nó ho một tiếng thì mình thức suốt đem vì lo. Nói phải tội, ngày nào cũng đợi phân con thải ra để xem ngó có bình thường không. Nếu có bất thường lại tiếp tục sốt vó vì lo.
Đến khi con ăn dặm lại càng cực. Mỗi ngày trốn làm lên mạng mấy tiếng đồng hồ để tìm hiểu, học hỏi kinh nghiệm từ các mẹ. Biết được chừng nào thì xắn tay vào làm chừng đó. Nhiều ngày quần nát cả chợ mới chọn được mẻ cua ưng ý về tỉ mẩn xay với nấu. Con khó ăn còi cọc chừng nào thì mình càng bấn loạn chừng đó. Lo lắng lâu ngày đâm ra xì trét nặng, đêm nào ôm con cũng khóc. Chồng không thông cảm lại còn quay sang lườm nguýt bảo dở hơi.
Video đang HOT
Nhiều buổi không kịp ăn miếng cơm vì con quấy và đòi mẹ (Ảnh minh họa)
Con 3 tuổi bắt đầu đi học mẫu giáo thì mình rảnh tay ra được một chút. Nhưng cũng vì thế mà vô tình gây ra bi kịch cho con. Mình nghĩ bây giờ con đi học rồi nên đây là lúc mình sống cho bản thân. Rồi mình bắt đầu chăm sóc cơ thể hơn, đầu tư mua sắm lại áo quần và vui chơi đổi gió với bạn bè đồng nghiệp. Nhiều chị em cũng gieo cho mình tư tưởng vì sao là con chung mà chỉ có người vợ là khổ? Trong khi đó các ông chồng không phải đón con, chăm con nên tha hồ thong dong đuổi hoa bắt bướm.
Có đôi lúc mình thấy mệt mỏi với việc chăm con nên sau đó bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm cho chồng. Cái hôm con xảy ra tai nạn cũng vì mình. Hôm đó chị em được nghỉ làm sớm nên kéo nhau đi ăn uống. Đáng ra đến đúng giờ mình phải đi đón con. Nhưng các chị lại xúi bảo mình gọi điện cho chồng bắt chồng đi, lâu lâu mới có được một hôm nữ quyền như thế này. Mình ham vui xiêu lòng nên gọi báo chồng đón con mặc dù mình biết anh rất bận, thường tan làm muộn. Cũng vì sĩ diện mà mình quát chồng cốt để chị em nghe thấy “anh lo đi đón con, còn em đi ăn uống với các chị chiều nay”.
Thế nhưng chỉ làm oai được 10 phút, mình thấy nóng ruột vô cùng nên vội vã đứng dậy đi đón con. Đúng là mẫu tử thần giao cách cảm, hôm đó lúc đang chạy xe đến trường con, bụng mình cứ thắt lại và bồn chồn đến khó chịu. Khi đến nơi mình đã thấy có một đám đông đứng tụ lại giữa đường một cách bất thường, tim mình đập thình thịch như muốn vỡ tung, chen được vào thì thấy đúng con mình nằm đấy.
Tai nạn đã xảy ra chỉ vì mình đến đón con muộn 10 phút. Hôm đấy con cùng cô và các bạn vẫn đang ở tạm căn phòng ngay sát cổng trường để chờ phụ huynh đến đón như bình thường. Nhưng vì mình đến muộn, con trông thấy người khác lại tưởng mẹ nên nhân khi cô sơ ý, con đã bỏ chạy lúc nào ra đường cách đó vài bước chân. Ra đường thì bị xe máy đang chạy tông vào.
Mình không trách cô giáo và người tông phải con. Lỗi là ở mình vô trách nhiệm, mới chăm con được 3 năm đã mệt mỏi và lơ là. Mình ân hận lắm. Con mình bị gãy xương chân phải đăng bột 1 tháng và nằm điều trị thêm một thời gian dài để tránh di chứng về sau. Nhưng bây giờ chân phải con vẫn yếu, khi đi có dấu hiệu tập tễnh. Mỗi lần chứng kiến con đi cà nhắc chạy đến với mẹ mà mình không kìm được nước mắt. Trên trán con còn có thêm một vết sẹo dài nên chỉ có thể để tóc mái ngố để che bớt.
Yêu con rất nhiều nhưng mỗi lúc nhìn vào con mình lại thấy lỗi lầm không thể tha thứ của mình. Nỗi tổn thương thể xác mà con đang chịu cũng là nỗi đau dày vò mình mỗi ngày. Bây giờ mình làm gì cũng chỉ nghĩ đến con, không rời con lấy một phút để chuộc lại sai lầm nhưng không cách gì thanh thản được.
Sau này con mình không phát triển chiều cao bằng các bạn, không thể đi lại bình thường, không thể cột tóc cao gọn gàng thì con có hận mình lắm không? Nếu như 3 năm trước mình không vì một chút sĩ diện và ích kỷ thì đâu đến nỗi.
Con cái cũng chính là sinh mạng của chị em phụ nữ ta. Mình hi vọng mọi người sẽ không vì một chút sĩ diện và ích kỷ để gây ra hậu quả lớn cho con như mình đã từng.
Theo Afamily
Một bức thư tình không bao giờ đúng địa chỉ!
Anh! Chưa bao giờ em nghĩ mình lại yếu đuối đến như thế này...
Em luôn mạnh mồm nói to với mấy đứa bạn rằng, nếu em thương một ai đó thật lòng thì dù không biết rõ tình cảm người ta thế nào đi chăng nữa, em vẫn cứ sẽ thổ lộ tình cảm với người đó để họ biết, chứ không ngồi đợi chờ như mấy đứa bạn. Ừ thì nói là nói vậy, nhưng khi gặp và quen anh rồi thành bạn thân, không biết từ lúc nào em lại thích tiến tới thương anh thật lòng...
Em cũng không biết phải vậy không nữa, chỉ biết rằng hễ cứ bắt đầu nói chuyện là em phải nhắc tới tên anh, hễ cứ ra đường gần tới nơi anh sống là mắt em lại dò tìm coi thử có gặp anh hay không, luôn muốn tìm cách nhắn tin để được nói chuyện với anh... Vậy là thương chưa anh nhỉ? Thương anh hay không em tự biết rõ lòng mình rồi anh ạ, anh đừng băn khoăn hay hoài nghi gì về tình cảm chân thành của em anh nhé. Cùng học một lớp, lại cùng là bạn thân của nhau trong một nhóm, điều này như làm em không dám thổ lộ nổi tình cảm của mình với anh, vả lại em cũng sợ nếu như nhận được một lời đề nghị chỉ làm bạn thôi mà không phải là... thì cho dù em có mạnh mẽ tới đâu thì cũng không vượt qua ngay nổi cú sốc đó đâu anh à.
Anh biết không, nhiều lúc em cũng đã chuẩn bị hẳn một kịch bản tỏ tình sẵn với anh như đại loại là: kêu anh đi chơi bất ngờ và rồi sẽ dừng lại một chỗ nào đó chẳng hạn, kêu anh hãy quay mặt đi, chỉ được phép đối lưng với mặt em và rồi em sẽ từ từ bày tỏ lòng mình, bắt anh im lặng đến khi em nói xong và không được lên tiếng phản bác từ chối cũng như là đồng ý, rồi em sẽ chốt một câu: ngày mai mình lại bình thường như những ngày trước anh nhé coi như em chưa nói gì anh à. Thế đấy kịch bản tỏ tình đầu tiên em nghĩ ra là như thế đấy, em cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng em có thể nói nguyên nhân thế này: là do em sợ anh không chấp nhận em và em cũng sợ mất đi tình bạn thân vốn có nên em mới làm như vậy. Và chỉ có làm như vậy em mới không bị bí mật chết người này đè bẹp dai dẳng vì sợ mất anh, anh à.
Là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa... (Ảnh minh họa)
Và còn nhiều cách nữa mà em muốn anh hiểu tình cảm của em lắm, anh lại nghe em nói tiếp nhé. Anh còn nhớ ngày anh chuẩn bị về quê ăn tết sau những tháng ngày học hành xa quê không. Em đã chuẩn bị hết tất cả dũng khí đưa anh ra bến xe và có lẽ chắc là em sẽ ôm anh thật chặt để nói thì thầm vào tai anh bí mật to lớn đó, em hồi hộp khi ra quyết định này lắm, vì nghĩ rằng thổ lộ với anh như thế để anh có cả một thời gian nghỉ tết mà suy nghĩ về những gì em nói. Nhưng rồi tất cả những ý nghĩ thổ lộ với anh về tình cảm của em dành cho anh đều không được em thực hiện nổi, em vẫn không thể làm nổi, cá tính mạnh mẽ vốn có của em dường như cứ vào đến phút chót lại tan ra như bọt sóng vậy. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là em lại muốn tủi thân khóc một mình rồi.
Và rồi bên cạnh những phút giây em nghĩ tới việc cho anh biết tình cảm mà bấy lâu nay em giấu trong lòng, thì cũng có những phút giây em tự chất vấn lòng mình rằng, chẳng phải như hiện tại không tốt sao? Hằng ngày vẫn gặp anh nói chuyện cười đùa vui vẻ, tối đến được anh đưa về, và cùng nhau online nói chuyện trên mạng tiếp, nhiều lúc người ta nhìn vào còn tưởng mình là một cặp nữa đấy, đúng là hiện tại như vậy tốt lắm anh nhỉ? Anh thì vô tư biết mấy còn em thì lại đa sầu đa cảm biết bao nhiêu, tuy là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa, nhưng em biết nó thiên về tình bạn thân hơn và em cảm thấy hơi có chút gì đó buồn và hụt hẫng.
Anh biết không, sự vô tư của anh có một điểm làm em "ghét lắm", những lúc đi học cùng nhau 1 bước chân anh dài biết mấy có lẽ nó phải bằng 2 bước của em thành thử ra anh luôn là người đi trước và em luôn lững thững theo sau. Anh không bao giờ quay lại để chờ em hay kêu em đi nhanh cả, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng em luôn đi sát sau anh nên không cần phải chờ hãy gọi làm gì cho mất công. Anh chỉ biết nghĩ vậy, mà chẳng bao giờ nghĩ rằng con bé như em lại nghĩ khác. Giá như anh bước ngắn lại nửa bước của anh để cho nó bằng một bước của em thì em đã có thể đi song song cạnh anh rồi.
Khi về quê anh có hứa sẽ mua 1 con thú bông nho nhỏ để làm quà tặng vậy mà anh cũng không làm nổi, em chỉ cần một món quá dù là bé nhưng là của riêng anh tặng để em có thể nâng niu trân trọng ngắm nghía mỗi khi nhớ anh, vậy mà anh đâu có biết. Chờ đợi đến sinh nhật để anh tặng quà riêng anh lại cùng mấy đứa bạn thân hùn tiền mua 1 món quà lớn mà anh chẳng hề hay biết là mua gì chỉ biết hùn tiền vậy thôi. Em biết được điều này thì đã bật khóc đó anh, và đâu ai hiểu được, tình cảm em dành cho anh em giấu kĩ vô cùng đến bạn thân là con gái cũng không nhận ra thì sao anh vô tư như thế lại nhận ra được. Muốn trách anh quá vô tư mà cũng không trách được, nên lần này viết thư thẳng ra cho anh hiểu mà cũng đâu dám gửi cho anh chỉ biết giãi bày thế này thôi... Nhớ anh nhiều dù đang bên anh đó.
Theo VNE
Sự thèm khát của bà vợ một đại gia Tôi biết rằng mình không yêu anh ta, nhưng tim vẫn đập rộn lên, hơi thở rối loạn, cảm thấy sự cám dỗ được buông mình vào thứ tình cảm đó... Tôi là Mai (xin được giấu tên thật), 43 tuổi, có chồng làm chủ tịch HĐQT một công ty đang làm ăn thịnh vượng. Là một quý bà giàu có, nhưng tôi...