10 năm văng vẳng tiếng nhạc hiếu ‘đòi mạng’ bên tai gã phạm nhân
Mỗi khi đặt lưng xuống chiếc giường xi măng lạnh cứng quá khứ lại ùa về giằng xé tâm can khiến Đại dường như quên mất sau một ngày còng lưng kéo xe đất.
Đôi mắt thâm quầng vì bị mất ngủ dường như trũng hơn dưới đôi lông mày rậm rì, đen nhánh. Đoàn Đắc Đại (SN 1979, ở An Dương, Hải Phòng) – phạm nhân đang cải tạo án tù chung thân ở trại giam Nam Hà chậm rãi kể về lầm lỗi của mình với giọng nói khẩn khoản chứa đựng nỗi giày vò, đau đớn.
Đã hơn chục năm rồi, kể từ ngày tự biến mình thành kẻ s.át n.hân, đêm nào Đại cũng nghĩ đến cái đêm rồ dại ấy để rồi vã mồ hôi vì sợ.
G.iết n.gười vì va chạm đời thường Đại sinh ra trong một gia đình trung lưu, không khá giả lắm nhưng cuộc sống cũng khá suôn sẻ, vì thế mà anh em Đại đều được cha mẹ lo cho ăn học đến nơi đến chốn. Lực học có hạn nên sau khi tốt nghiệp THPT, Đại ở nhà phụ cha mẹ bán hàng. T.uổi mười chín, đôi mươi vẫn thường hung hăng, thích động tay động chân hơn suy nghĩ. Đại cũng không nằm ngoài quy luật ấy.
Cạnh nhà Đại là cửa hàng tạp hóa của gia đình ông Tác. Cùng mặt hàng kinh doanh nên việc cạnh tranh nhau để thu hút khách là chuyện thường tình giữa những người làm ăn buôn bán, tuy nhiên vì ở sát vách nên những câu bóng gió, “đá đểu” nhau đến tai đối phương nhanh hơn. Chính vì cạnh tranh không lành mạnh ấy mà giữa bố mẹ Đại và ông Tác xảy ra mâu thuẫn.
Tuy là láng giềng nhưng hai bên gần như không nhìn mặt nhau. Phụ bán hàng với gia đình, thấy bên ông Tác lượng khách vào nhiều hơn, Đại âm thầm tìm hiểu thì biết “đối phương” bán hàng rẻ hơn và cũng sẵn sàng cho mua chịu, nợ t.iền, còn nhà Đại thì bán hàng không chịu nợ, thảo nào khách mua “chạy” hết sang bên kia.
Phạm nhân Đoàn Đắc Đại.
Đáng nhẽ phải nhìn nhận để thay đổi chiến thuật chiêu dụ khách quay lại với mình, Đại lại cho rằng vì gia đình ông Tác “chơi bẩn” nên hễ có ai thắc mắc là b.ắn tin bên láng giềng bán hàng giả, hàng gia công hoặc hàng lậu… Thấy cách làm của mình vẫn không hiệu quả, Đại chợt nảy ra suy nghĩ chỉ có đ.ánh c.hết ông Tác thì mới dẹp được nguy cơ ế ẩm của cửa hàng nhà mình. Buồn thay, ý nghĩ ngông cuồng, coi thường pháp luật ấy của Đại lại được mấy người bạn ủng hộ.
Đêm 10/3/2000, sau khi đề xuất với Hà, Minh là bạn của Đại về việc đ.ập c.hết ông Tác để trả thù, Đại lấy con dao ở quán cắt tóc của gia đình Minh rồi cả ba đèo nhau về quán nhà Đại. Vì gia đình Đại có 2 nhà nên cứ chiều đến là bố mẹ và em gái anh ta lại vào ngôi nhà trong làng để ăn uống, sinh hoạt. Đại có nhiệm vụ ngủ đêm tại cửa hàng để trông coi nên biết rất rõ quy luật sinh hoạt hàng ngày của ông Tác.
Khoảng 22h tối đó, biết ông Tác giờ này đang đi bộ thể dục chưa về nên Đại và Hà trèo sang nhà ông Tác, giao nhiệm vụ cho Minh đứng ở ngoài làm nhiệm vụ cảnh giới và báo cho đồng bọn biết khi nào chủ nhà đi về. 20 phút sau, thấy ông Tác đi bộ từ Cầu Rào về, Minh huýt sáo báo hiệu cho Đại và Hà biết. Nhận được ám hiệu của đồng bọn, Đại cầm dùi cui đứng nấp vào sau cửa còn Hà đứng nấp vào quầy tạp hóa.
Video đang HOT
Khi ông Tác vừa lách cửa vào nhà, đúng lúc quay lại đóng cửa liền bị Đại cầm dùi cui đ.ập mạnh vào gáy. Cú đ.ập có chủ đích của người có sức khỏe đã khiến người đàn ông trung niên choáng ngã. Ngay sau đó, Đại, Hà lao tới, dùng dùi cui, dao, đ.ập liên tiếp vào đầu, người đàn ông vô tội.
Sau khi đ.ánh c.hết chủ nhà, Đại bật đèn sáng và lấy găng tay đeo vào hòng tránh để lại dấu vân tay khi vét sạch số t.iền hàng ông Tác để trong xô nhựa dưới gầm quầy hàng.
Gây án xong, Đại đem h.ung k.hí vứt ra sông hòng đ.ánh lạc hướng cơ quan điều tra nhưng rồi 3 hôm sau đã tới cơ quan công an đầu thú. Sau 3 phiên tòa xét xử, Đại bị kết án tù chung thân, về trại giam Nam Hà cải tạo còn những người bạn của anh ta cũng không khỏi dính vòng lao lý.
Hỏi Đại nghĩ gì khi đến cơ quan công an khai báo, có nghĩ việc làm của mình nếu không tự nhận sẽ không ai biết, Đại lặng lẽ: “Em biết khi ra nhận tội thế nào bạn bè cũng oán trách em bởi chính em là nguyên nhân đẩy họ vào con đường tù tội, nhưng không ra đầu thú có lẽ em đến t.ự t.ử mà c.hết mất”.
Tạo hiện trường một vụ g.iết, cướp song những tiếng khóc hờ ai oán của gia đình người xấu số đã khiến Đại cảm thấy chân tay bứt rứt, trong đầu lúc nào cũng văng vẳng tiếng nhạc hiếu như đòi nợ. Hai đêm không dám ngủ vì sợ, chịu không thấu, cuối cùng Đại đã ra đầu thú. Đại bảo từ lúc nói ra sự thật, anh ta mới cảm thấy lòng nhẹ nhõm, lần đầu tiên ngay trong phòng tạm giam có được một giấc ngủ dài.
Lanh lẹ và có đầu óc tổng hợp nên Đại được phân về đội văn hóa của trại, phụ trách bản tin sáng của trại giam. Hàng ngày, từ sáng sớm, Đại ngồi trực trước bộ dàn loa đài để giám sát việc phát bản tin sáng không bị gián đoạn, vấp váp.Được đọc sách càng thấm thía nỗi đau
Những trang tin này do Đại cùng một số phạm nhân khác trong đội thu lượm từ chiều hôm trước, sao chép lại, sau khi trình quản giáo phê duyệt sẽ được kết hợp với những thông tin cần tuyên truyền theo đợt như: phổ biến kiến thức pháp luật; phát động phong trào học và làm việc theo tư tưởng Hồ Chí Minh; phấn đấu cải tạo tốt, rèn luyện giỏi chào mừng các ngày lễ lớn trong năm… chuyển tải đến các phạm nhân.
Ngoài việc theo dõi việc phát bản tin tức buổi sáng, Đại có nhiệm vụ phân loại, dán, bọc các đầu sách của thư viện, sắp xếp theo chuyên mục cho các phạm nhân, ngày nghỉ lên đọc, dễ tìm kiếm. Thời gian này vì trại giam Nam Hà chuyển đến nơi ở mới nên là người có sức khỏe, Đại tạm thời được chuyển sang làm ở đội trồng cây cảnh.
Hàng ngày anh ta cùng với phạm nhân trong đội kéo xe cải tiến ra ngoài, lấy đất về đổ trong khuôn viên trại để tạo thành những luống hoa, cây cảnh. Đại bảo đang làm việc trong nhà, giờ được ra ngoài thấy khỏe hẳn ra cho dù mất vài ngày đầu mỏi nhừ cơ bắp.
Hỏi về chuyện gia đình, Đại lắc đầu buồn bã: “Em đã làm tan nát gia đình. Cứ nghĩ đến bố mẹ, đến em gái là em thấy buốt trong ngực. Án tù rồi cũng có ngày về nhưng tội lỗi mà em gây ra thì không khi nào trả nổi”.
Chỉ một đêm thức dậy, bố mẹ Đại trở thành người đẻ ra kẻ s.át n.hân, xấu hổ đến nỗi không dám tiếp tục bán hàng vì sợ chạm mặt dân làng. Em gái Đại cũng vì thế mà chuyện tình dang dở, phải tìm chốn cửa thiền để quên đi đau đớn. Một năm 2 lần bố mẹ lên thăm, Đại không dám ngước nhìn vì sợ đọc được nỗi đau khổ trong mắt đấng sinh thành.
Đại bảo án tù của mình dù không hẹn ngày về nhưng dẫu sao môi trường sống cũng yên bình hơn bố mẹ ở nhà, luôn phải đối mặt với búa rìu và ánh mắt ác cảm của dư luận. Đại thương bố mẹ và tự an ủi bản thân rằng: “Cũng may là em chưa lập gia đình, nếu không chắc vợ con em còn đau lòng nữa”.
Hỏi Đại có khi nào mơ thấy nạn nhân, anh ta khẽ cười bảo mấy năm đầu hầu như đêm nào cũng mơ, cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên đôi mắt của người xấu số đang nhìn mình chằm chằm. Cố lắc đầu xua đuổi nhưng càng lúc càng hiện rõ khiến Đại sợ hãi, vùng dậy dựa lưng vào tường rồi cứ thế ngủ gật cho đến sáng.
Mỗi năm, cứ đến ngày 10/3, Đại lại nhịn ăn. Phần cơm của anh ta được để gọn ghẽ trên chiếc mâm làm bằng tờ báo và Đại cứ ngồi lẩm nhẩm gọi người xấu số, khẩn khoản cầu xin sự tha thứ. Đại bảo chẳng biết có phải vì anh ta thực sự thành tâm, hối lỗi hay vì thời gian cũng đã hơn chục năm nên “hai năm nay em không còn bị những giấc mơ ám ảnh nữa”.
Không biết Đại nói thật hay đang tự an ủi bản thân khi mà đôi mắt anh ta, những quầng thâm vẫn lộ rõ. Trước khi chia tay, Đại cứ nhắc đi nhắc lại rằng đã tự chất vấn lương tâm rất nhiều lần, nghĩ mãi mà không trả lời được tại sao lại có suy nghĩ g.iết n.gười đàn ông hàng xóm đáng t.uổi bố mình chỉ vì thù tức.
Nguyên Vũ
Theo_Người Đưa Tin
Gã trai "săn" hai người bạn thân để s.át h.ại
Bẵng đi một thời gian, Tiệp dạt vào thành phố Hồ Chí Minh sinh sống. Đến ngày 19/8/2014, anh ta đi xe khách từ TP HCM ra Hà Nội tìm hai người bạn thân là anh Cường và anh Thành để "rửa hận".
Ngày 26/6, TAND TP Hà Nội đưa bị cáo Tạ Đình Tiệp (SN 1985, ở Đống Đa, Hà Nội) ra xét xử tội G.iết n.gười.
Xác định, trước, trong và sau khi phạm tội Tiệp bị rối loạn loại phân liệt và hạn chế khả năng nhận thức, điều khiển hành vi, HĐXX tuyên phạt bị cáo mức án 20 năm tù giam.
Bị cáo tại tòa.
Trước đó, vào năm 2008, Tiệp và anh Vũ Huy Cường (SN 1981), có mâu thuẫn và xô xát với một nhóm thanh niên không quen biết.
Sau khi Tiệp bị đ.ánh dẫn tới thương tích, anh ta luôn nghi hai người bạn thân của mình là anh Cường và anh Phí Công Thành (SN 1976) đã thuê người đ.ánh mình. Từ đó, Tiệp ôm hận và nảy ý định trả thù.
Bẵng đi một thời gian, Tiệp dạt vào TP.HCM sinh sống. Đến ngày 19/8/2014, anh ta đi xe khách từ TP.HCM ra Hà Nội tìm hai người bạn thân là anh Cường và anh Thành để "rửa hận".
Khoảng 14g ngày 21/8/2014, Tiệp bắt xe ôm đến phố Nguyễn Khuyến mua 2 con dao nhọn, 1 con dao tông.
Dắt theo hai con dao trong ba lô, Tiệp gọi điện hẹn gặp anh Cường. Biết bạn đang ở đường Trần Duy Hưng, Hà Nội, Tiệp tìm đến tận nơi.
Tại đây, thấy anh Cường đang nghe điện thoại, mặt quay vào trong, Tiệp đến gần, rút dao nhọn, đ.âm 4 nhát vào bụng, cổ người bạn.
Nạn nhân ôm bụng, cúi người, nhưng Tiệp vẫn đ.âm thêm 3 nhát nữa vào lưng, làm anh Cường ngã gục. Nạn nhân t.ử v.ong ngay sau đó.
Gây án xong, Tiệp vứt con dao gây án tại hiện trường, tiếp tục bắt xe ôm đến nhà anh Phí Công Thành. Thấy anh Thành đang đứng trước cửa nhà, Tiệp rút dao tông đi tới chỗ người bạn. Thấy vậy, anh Thành bỏ chạy.
Tiệp đuổi theo, cầm dao c.hém 1 nhát vào lưng bạn nhưng anh Thành tránh được. Anh này chạy vào nhà mình, đóng cửa lại nên Tiệp đành bỏ về. Gây án xong, Tiệp đến Công an quận Đống Đa đầu thú.
Viện Giám định pháp y tâm thần Trung ương kết luận, trước, trong và sau khi phạm tội, Tiệp bị rối loạn loại phân liệt và hạn chế khả năng nhận thức, điều khiển hành vi.
T.Nhung
Theo_VietNamNet
Hận Năm Cam, Hải “bánh” phá vỡ “luật im lặng” trong giang hồ 6 tháng ròng rã trôi qua, người Hải gầy sọp lại như xác ve vì những lo toan cho những ngày kế tiếp. Năm Cam đã bỏ rơi mình thật rồi sao? Lẽ nào anh ta không sợ c.hết? Hay là vì anh ta đã lo lót xong thủ tục chạy tội cho mình rồi? Nghĩ về những ngày tháng trung thành, hành...