10 năm t.uổi xuân hy sinh cho anh để đổi lại một kết cục cay đắng
10 năm qua, tôi sống không lý trí khi hi sinh hết vì anh để đổi lại được gì. Anh, mẹ anh, gia đình anh quay ngoắt đổi thái độ sau khi đã đạt được những gì mong muốn.
Tôi và anh quen nhau khi mới 20 t.uổi. Vì anh và tôi bằng t.uổi, lại cùng học đại học nhưng là hai trường khác nhau. Hai trường cũng xếp vào top đầu ở Hà Nội.
Khi tôi quen anh là lúc anh vừa chia tay mối tình đầu từ hồi cấp ba. Tôi được một người bạn cùng lớp giới thiệu, sau đó chúng tôi yêu nhau.
Khi đó anh chỉ là một sinh viên bị tụt ca, chơi game nhiều, cắm đồ vô số, vì thất bại trong mối tình đầu, anh đã lao vào game để quên đi mọi thứ. Tôi thương anh, vì yêu và thương nên ở bên cạnh mong có thể lấp đầy giúp anh.
Sau một thời gian anh cũng yêu tôi và tiến bộ dần. Tôi hướng dẫn anh học để trả nợ môn và tìm cách để anh cai nghiện game. Tôi đi gia sư để k.iếm t.iền cùng anh trả các khoản nợ cắm đồ. Sau đó, tôi ra trường trước, anh học kỹ thuật, lại bị tụt ca nên ra sau tôi 2 năm.
Vì vừa ra trường, tôi lại xin được việc ở quê nên định về quê làm. Thế nhưng lúc đó, mẹ anh lại gọi điện nói chuyện với tôi. Bà xin tôi ở lại hướng dẫn anh, ở cạnh anh và hoàn thành nốt việc học để lấy được bằng. Mẹ anh nói, coi như nợ tôi vì bà sợ nếu tôi về quê rồi thì anh lại sa chân vào con đường cũ.
Rồi tôi cũng đồng ý vì nghĩ vừa thương anh, thương cả mẹ anh vất vả ở quê. Suốt 2 năm sau đó, tôi ở cạnh động viện và cũng gần như học cùng anh đến khi anh ra trường đi làm.
Nhưng đáng buồn là anh vẫn còn nặng tình với cô gái ấy. Trong ngày sinh nhật của tôi, anh hẹn gặp đi uống cà phê với mối tình đầu của mình, bỏ mặc tôi một mình ở nhà đợi anh về đến 10 giờ tối.
Sau đó, chồng của cô ấy tìm tôi trên facebook rồi vào nói chuyện. Anh ấy bảo họ đã có một đứa con chung và không muốn con trai của họ không cha không mẹ. Nếu vợ anh ấy còn tiếp tục gặp gỡ, qua lại với người yêu tôi thì sớm muộn cuộc hôn nhân của họ cũng chấm dứt. Vì vậy, anh ấy nhờ tôi hãy… “cưới” anh sớm để giúp cuộc sống của họ yên ổn.
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi thấy thật nực cười và thương hại anh ta phần hơn. Một người chồng không quản được vợ, để vợ đi gặp lại tình cũ mà còn có thể đi cầu xin tôi như thế.
Video đang HOT
Nhưng sau đó, tôi thấy anh thay đổi. Anh đã đoạn tuyệt với cô ta, cũng có thể chính cô ấy đã cắt đứt trước. Tôi đòi cưới, anh bảo cho thêm thời gian, để sự nghiệp ổn định, có thể lo được cuộc sống của cả hai rồi mới cưới, nhưng tôi bắt anh phải đăng ký kết hôn với tôi trước. Bố mẹ anh không hài lòng lắm nhưng cũng đồng ý vì nghĩ đến ân nghĩa mấy năm qua tôi bên anh.
Nhà tôi xin một cái lễ coi như cúng tổ tiên và để cả hai nhà qua lại. Thời gian trôi đi, anh cũng yêu thương tôi như bao cặp vợ chồng son mới cưới khác. Thế nhưng, bi kịch bắt đầu khi anh ra trường làm việc.
Tôi ra trường trước, công việc thuận lợi hơn, anh thì ngược lại, lương tháng có tháng không nhưng tôi không nề hà gì, luôn động viên anh cố gắng, thậm chí tôi còn cùng anh đi công tác vì lĩnh vực anh làm tôi cũng rành.
Thế nhưng, bố mẹ anh lại tỏ ra không hài lòng. Họ luôn cho rằng, tôi kiếm nhiều t.iền hơn thì sau này sẽ không coi anh ra gì, rồi tôi sẽ nắm toàn quyền. Bố mẹ anh luôn gây áp lực lên anh, nào là con trai thì phải thế này thế kia… Tôi biết bố mẹ anh cũng muốn tốt cho anh thôi, tôi cũng biết gia đình anh còn sống kiểu gia trưởng, phong kiến lắm, nên tôi âm thầm chịu đựng hết.
Anh bắt đầu chán cuộc sống, hoặc có lẽ do tôi không để ý nên không thể hiểu được. Anh đã ngoại tình với một cô sinh viên năm 2 suốt một năm trời. Anh giấu tôi, t.iền làm ra cũng cho cô ta.
Tối hôm đó, tôi hỏi anh thì anh không nói gì. Tôi bỏ sang nhà bạn anh cũng không nhắn tin hay hỏi tôi đi đâu.Tôi buồn lắm, gọi điện cho mẹ tôi. Mẹ tôi lúc đó động viên rồi khuyên tôi bình tĩnh. Tôi nhắn tin hỏi anh xem anh luốn ly hôn để ở với cô ta hay tiếp tục sống. Anh xin lỗi và muốn tôi cho anh cơ hội làm lại từ đầu. Lúc đó, tôi lại động lòng, vì quá yêu anh nên đã tha thứ.
Sau đó, tôi và anh chuyển vào nam lập nghiệp. Sự nghiệp của cả hai cân bằng, anh kiếm được nhiều t.iền hơn. Tôi đã đưa kế hoạch giữa năm có con và cuối năm sẽ cưới, anh rất ủng hộ toi.
Nhưng đùng một cái, chỉ vì xích mích nhỏ mà anh giận tôi rồi gấp quần áo bay ra Hà Nội luôn. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ anh ra ngoài đó nghỉ ngơi, nhưng anh lại được bố mẹ tác động rồi thay đổi hoàn toàn. Có lẽ cũng một phần do anh tích lũy áp lực nên bùng phát.
Sau đó tôi gọi điện, anh bảo muốn tiếp tục thì tôi phải thay đổi, phải nghe theo gia đình anh sắp đặt, nếu không sẽ ly hôn rồi cúp máy. Lúc đó, tôi thấy chán và buồn vô cùng. Buồn vì suốt 10 năm qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu vất vả cùng vượt qua, những ngày tôi vừa đi làm vừa đi gia sư tận 11 giờ đêm anh đến đón. Những quãng ngày cả hai đi xe máy cùng nhau, vượt 100 cây số sang sỉnh công tác để hỗ trợ anh.
Tôi chỉ ước có một gia đình, nơi có một người chồng yêu thương tôi và có một đứa con. Được cùng chồng đưa con đi công viên chơi và up ảnh lên facebook khoe bạn bè. 30 t.uổi, tôi chỉ mong muốn một điều đơn giản như vậy thôi. Vậy nhưng, tất cả dường như chỉ là mơ ước.
Buồn và thất vọng vô cùng với gia đình anh. Mẹ anh, con người từng van nài cầu xin tôi ở bên cạnh anh lúc cần thiết, khi đã đạt được rồi thì quay ngoắt thái độ không thương tiếc. Trong khi tôi như con thiêu thân khờ dại sống hết mình với họ, đổi lại là như vậy. Tại sao cuộc sống này lại có những con người như vậy.
Tôi đã dứt khoát, tháng sau tôi sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn, để anh ta tìm vợ mới, mẹ anh ta kén con dâu cho phù hợp. Chỉ đáng tiếc là tôi quá ngu dại, tin vào những lời đường mật để rồi sống trong ảo vọng.
10 năm, tôi phải sống sao, cần bao lâu để có thể cân bằng lại đây khi có quá nhiều kỷ niệm. Giá như tôi đã từng yêu, giá như đây chỉ là mối tình thứ mấy chắc tôi đã không phải khổ sở như thế này. Cay đắng, đớn đau quá. Tôi phải làm sao để tìm lại ý nghĩa cuộc sống lúc này đây? Xin hãy cho tôi vài lời tư vấn.
Theo Người đưa tin
C.hết điếng vì chồng lấy rồi “đào tạo” tôi thành “rau sạch” để tiếp khách cho anh
Sau rồi anh ta c.hơi b.ài ngửa với tôi luôn: Anh ta "đào tạo" tôi thành "rau sạch" để tôi đi tiếp khách, phục vụ cho mấy vị khách hàng của anh.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo của huyện Tĩnh Gia, tỉnh Thanh Hóa. Thanh niên làng tôi lớn một chút đều bỏ ruộng lên thành phố kiếm sống còn lại ít người bám trụ lại với nghề nông truyền thống.
Gia đình tôi cũng vậy. Bố và em trai tôi làm công nhân xây dựng ở thành phố Thanh Hóa, rong ruổi theo các công trình lâu lâu vài tháng mới về, ở nhà còn mỗi 2 mẹ con tôi.
Tôi học hết lớp 10 thì nghỉ học ở nhà giúp mẹ. Biết mình học không cao nên tôi xác định một vài năm ở nhà giúp mẹ sau đó kiếm tấm chồng tử tế cho yên bề gia thất.
Tuy khiếm khuyết về học vấn, nhưng bù lại, tôi có một hình dáng ưa nhìn, tính tình vui vẻ nên được nhiều chàng trai theo đuổi.
Bản thân tôi cũng có cảm tình với một người, nhưng anh ấy cũng đi làm xa, thỉnh thoảng mới về. Gia đình anh cũng có đ.ánh tiếng muốn hỏi cưới. Trong lúc tôi còn đang phân vân thì họ hàng một người trong làng tôi sống ở ngoài Hà Nội, về tìm con dâu. Qua mai mối rồi một vài lần đi lại thăm hỏi, gia đình tôi đã đồng ý để tôi làm đám cưới với anh chàng mới gặp 2 lần đó. Lúc đấy, ai cũng nghĩ tôi thật có phước, may mắn được làm dâu một gia đình giàu có.
Nhiều người nghĩ rằng xây dựng gia đình phải trên nền tảng tình yêu mới bền vững, nhưng tôi lúc đó không nghĩ được nhiều thế. Tôi chỉ muốn thay đổi cuộc sống, thoát khỏi nghèo khó vất vả mà gia đình tôi đang phải chịu đựng.
Vợ chồng tôi ở một căn nhà rộng rãi trong phố. Nhà có giúp việc nên tôi chẳng phải động tay động chân vào việc gì. Anh cũng thường xuyên gửi t.iền về giúp gia đình tôi ở quê nên bố mẹ tôi không còn nặng trĩu nỗi lo cơm áo gạo t.iền. Anh cũng thường xuyên đưa tôi đi spa, những tiệm làm đẹp mà lần đầu tiên trong đời tôi được biết tới.
Anh chăm sóc tôi rất chu đáo, mua cho tôi những bộ quần áo đắt t.iền. Anh bảo tôi phải để ý học rất nhiều thứ để "thoát" cái vẻ quê mùa. Nghe lời chồng, tôi đã cố gắng tham gia nhiều lớp học kỹ năng. Tôi học rất nhiều thứ, từ khiêu vũ đến giao tiếp. Tôi sửa dần chất giọng "quê" nặng trịch và lẫn lộn âm sắc của mình, đi đứng nhẹ nhàng và uyển chuyển hơn. Anh còn trực tiếp hướng dẫn tôi về cách ăn uống sao cho "đúng chuẩn", nên nói những gì và không nên nói gì khi ra ngoài.
Tôi học khá nhanh, trong thời gian ngắn, tôi đã có được cái phong thái của một người thành phố chính hiệu.
Tôi được chồng đưa đi gặp gỡ, giao lưu với bạn bè của anh nhiều hơn. Thậm chí cả những đối tác làm ăn của anh. Tôi rất vui và tự tin khi mình được đón nhận trong một thế giới mới, một thế giới mà theo tôi nghĩ: Những người bạn của mình có học hành giỏi dang và phấn đấu cật lực trong nhiều năm liền may ra mới đạt được được điều kiện như tôi lúc này.
Nhưng từ khi công việc của anh thuận lợi thì những buổi giao lưu tiếp khách lại càng nhiều. Tôi bất giác cảm thấy mình như một công cụ trong tay anh. Có những người đàn ông đáng t.uổi cha chú mình, anh vẫn bảo tôi phải gọi họ bằng anh, phải cung phụng, tiếp rượu họ cẩn thận chu đáo thì mới có lợi cho việc làm ăn của anh. Anh bảo tốt cho công việc của anh cũng là tốt cho tương lai của cả hai chúng tôi.
Mặc dù nhiều khi rất khó chịu với những ánh nhìn chòng chọc hay những lời nói cợt nhả của những vị khách, nhưng nghĩ đến chồng, tôi đành nín nhịn. Có những lúc họ đụng chạm cơ thể tôi như vô tình, kể cả những khu vực "nhạy cảm" khiến tôi rất hoang mang, lo sợ. Khi tôi nói với chồng thì anh an ủi tôi cố chịu đựng một thời gian nữa, hết dự án là "xong", không phải gặp mấy tay đó nữa.
Những hành động đó vẫn tiếp diễn ngày một nhiều theo những buổi tiệc tiếp khách. Từ lâu tôi đã thấy không thoải mái, ngày càng sợ và muốn tránh xa.
Một lần để tranh thầu một dự án lớn, chính anh đã đề nghị tôi "gặp riêng" đối tác trong một phòng ở khách sạn cao cấp. Tôi rất bất ngờ, hoang mang và đau đớn. Tôi không thể lý giải được trong đầu anh nghĩ gì nên đã không đồng ý. Đáp lại, anh sửng cồ lên túm lấy tóc tôi: "Cô nghĩ tôi cưới cô về làm gì hả? Cô tưởng tôi rảnh hơi lắm hay sao mà nhờ mẹ về tận quê tìm một cô ả ngây ngô cho mình? Cô phải biết ơn thằng này vì đã đưa cô ra khỏi cái làng rách nát đấy...". Tôi sững sờ, không tin được chồng mình vừa thốt ra những lời như thế!
Sau rồi anh ta c.hơi b.ài ngửa với tôi luôn: Anh ta "đào tạo" tôi bao lâu nay để "phục vụ" cho mấy đại gia này, tìm tôi chỉ vì tôi có tiếng xinh đẹp nết na ở quê, dễ bảo hơn mấy cô nàng ở thành phố này nhiều.
Anh ta nói thẳng không cho tôi mang thai vì tạm thời cần tôi chứ anh ta không muốn con mình có người mẹ như vậy. Với lại, tôi mà sinh đẻ thì người sồ sề, không ai "thèm" nữa nên thì tiếp khách thế nào, phải phòng tránh triệt để.
Tôi đau đớn gào khóc ầm ĩ muốn bỏ về quê thì anh ta đe doạ trắng trợn sẽ cắt toàn bộ viện trợ và làm cho nhà tôi không ngóc đầu lên được nhìn đời. Tôi hiểu anh ta nói được làm được, cả nhà tôi hiện giờ đều nhờ anh ta mới có thể an nhàn một năm nay. Tôi không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì nếu mình bỏ đi nhưng chắc chắn là rất kinh khủng. Tôi phải làm gì mới tốt đây?
Theo tri thuc tre
“Em đã cho anh rồi, chiều bố anh thêm một lần có sao đâu” Đang đêm tỉnh dậy, còn lơ ngơ chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tôi đã thấy mình nằm trên giường của anh và không một mảnh vải che thân. Kinh hãi hơn, người nằm bên cạnh tôi không phải là anh mà là bố của bạn trai mình. Thật sự, khó khăn lắm tôi mới có thể viết những dòng tâm sự...