10 năm sau ngày đuổi người yêu con trai, tôi bất ngờ khi gặp lại
Giờ nghĩ lại hoàn cảnh mình, già nua, cô độc, con trai chẳng chuyện trò gì. Nhà có 2 mẹ con như cái bóng, tôi thấy hối hận vô cùng.
Tôi không hiểu vì lý do gì, nhưng lần đầu tiên gặp Hoài, tôi đã không thấy có thiện cảm gì với con bé đó cả. Tôi luôn nghĩ, con bé bám con trai tôi cũng bởi vì nhà tôi ở Hà Nội, còn Hoài là dân tỉnh lẻ, chắc cũng chỉ vì muốn có nhà ở Hà Nội mà thôi.
Con trai tôi cao ráo, sáng sủa, tốt nghiệp một trường đại học uy tín, chả hiểu cớ gì lại đi yêu Hoài, con bé trông nhan sắc chẳng mấy nổi bật, lại nhu mì, ít nói, rụt rè. Tôi thậm chí còn nghĩ, chắc nó chỉ vờ vịt khi gặp tôi thôi, chứ cái ngữ ấy chả lấy đâu mà hiền thục cả.
Dù tôi ra sức phản đối, thì con trai tôi vẫn kiên quyết không từ bỏ con bé, tối nào nó cũng kiếm cớ ra ngoài để gặp nhau, tôi ghét lắm, càng ngày càng thấy ghét cay ghét đắng Hoài mà không biết làm cách nào để chia rẽ chúng nó.
Tôi dùng đủ cách, thậm chí dọa từ mặt con trai nếu nó còn tiếp tục nhưng chả ăn thua, tôi nói, nếu cố yêu Hoài thì dọn ra khỏi nhà mà sống, con trai tôi dọn đi thật. Ngày nó gọi xe về dọn đồ đi, nó chỉ nói xin lỗi tôi, nhất định có ngày tôi hiểu tấm chân tình của chúng nó, còn giờ, nó không thể bỏ rơi Hoài được.
Tôi ức đến suýt ngất, nó bỏ mẹ nó được, mà không bỏ người yêu được, chắc con bé kia dùng bùa mê thuốc lú gì rồi.
Con trai tôi chuyển ra ngoài sống, một tuần nó đáo qua mấy lần xem tôi ăn ở thế nào. Tôi giận nên cũng không chuyện trò gì.
Video đang HOT
Khoảng 3 tháng sau, con trai tôi dắt Hoài về, chúng nó nói Hoài đã có bầu hơn 1 tháng, xin tôi cho chúng nó làm đám cưới, tôi cương quyết không đồng ý, vốn dĩ tôi đã rất ghét Hoài rồi, làm sao chấp nhận được.
Hôm đó, tôi đã mắng chửi Hoài rất thậm tệ, đuổi thẳng Hoài ra khỏi nhà, thậm chí tôi còn sỉ vả Hoài rằng, chắc gì đứa trẻ đó đã phải là con của con trai tôi. Con bé khóc, nó chạy thẳng ra khỏi nhà, con trai tôi thì đuổi theo. Thú thực, tôi cũng thấy mình quá đáng, nhưng nếu không thế tôi không thể cắt đứt được 2 đứa.
Sau đó, một thời gian sau, con trai tôi trở về nhà, nó không nói năng gì, trầm mặc, và không đả động gì đến Hoài nữa. Tôi gặng hỏi mãi mới biết Hoài đã kiên quyết chia tay con trai tôi, còn cái thai, tôi đoán chắc cô ta cũng bỏ. Chả ai dại gì nuôi con một mình như thế cả.
Lần gặp lại khiến tôi vô cùng bất ngờ (Ảnh minh họa)
Chuyện đó giống như cú sốc tinh thần lớn với con trai tôi, nó không ăn uống gì ra hồn, làm việc cũng chả ra sao, vật vờ như người sắp chết. Tôi cứ nghĩ dần dần rồi nó sẽ nguôi ngoai, nhưng có lẽ tôi nhầm.
Bởi lẽ từ ngày đó, con trai tôi không còn tha thiết yêu đương thêm bất cứ một người con gái nào khác nữa. Nó chỉ tập trung vào công việc, làm đến quên ăn quên ngủ. Khi nó đã vững vàng ở vị trí giám đốc thì cũng đã 10 năm trôi qua. Tôi già đi, thèm có cháu bế, muốn được nhìn thấy cảnh con trai vợ con đàng hoàng nhưng nó nhất định không chịu. Khi đấy, con tôi đã 37 tuổi.
Một ngày, tôi đang đi mua sắm trong trung tâm thương mại, bỗng nghe có tiếng nói chuyện ở ngay đằng sau, giọng nói rất quen. Tôi quay người lại, choáng váng nhận ra chính là Hoài – người yêu cũ của con trai tôi ngày xưa, Hoài cũng ngạc nhiên không kém khi gặp lại tôi.
Tôi đưa mắt nhìn xuống, tim chợt hẫng một nhịp khi cứ tưởng nhìn thấy thằng Phong hồi bé đang chạy chơi quanh đây. Chẳng có nhẽ, đứa trẻ này chính là con của con trai tôi, là cháu nội tôi, Hoài đã không bỏ thai?… Bao câu hỏi rối rắm bủa vây tâm trí hỗn loạn của tôi khi đó.
Vừa mừng rỡ, vừa bối rối, tôi toan bước lên thì Hoài dắt con vụt đi, nó cúi đầu chào tôi rồi đi thẳng. Tôi lật đật chạy lại, gọi tên Hoài, tôi nói Hoài có thể cho tôi xin một ít thời gian được không. Ban đầu con bé không chịu, nhưng không hiểu nghĩ thế nào, nó gật đầu.
Tôi và Hoài đi đến một quán ăn trong trung tâm, Hoài gọi cho thằng bé một chiếc bánh ngọt, nó vỗ về con ngồi ngoan ăn bánh, rồi khẽ tỏ ý mời tôi ngồi xuống bàn bên cạnh. Hoài gọi 2 ly nước, tôi và con bé ngồi đối diện nhau, nhưng chưa ai biết mở lời như nào.
Bên cạnh, thằng bé chăm chú ăn, dường như không để ý gì đến câu chuyện của chúng tôi. Tôi nghẹn giọng hỏi Hoài: “Thằng bé là cháu nội bác đúng không?”, sau thoáng lưỡng lự, Hoài trả lời: “Hôm nay gặp lại bác ở đây, có lẽ cũng do ông trời sắp đặt, đấy là chuyện của 10 năm trước rồi. Bây giờ tất cả những chuyện đó không còn nghĩa lý gì nữa, thằng bé đang sống tốt. Cháu mong bác quên chuyện cũ, đừng bận tâm đến mẹ con cháu nữa.”
Hoài liếc nhìn sang con trai, tiếp lời: “Giờ con cháu ăn xong rồi, cháu xin phép bác, mẹ con cháu đi trước”. Rồi Hoài bảo con trai chào bà đi con, thằng bé lễ phép cúi đầu chào tôi, 2 mẹ con Hoài dắt nhau đi.
Hoài đi rồi, bỏ tôi lại với nỗi chưng hửng và hụt hẫng. Tự dưng nghĩ lại hoàn cảnh hiện giờ, tôi thấy hối hận vô cùng. Nhưng cả cái trả lời lấp lửng mà tôi không mong muốn của con bé cũng đang làm tôi rối bời cả lên. Phải hay không phải? Giá mà năm nào tôi không phản đối thì giờ đây đã có đứa cháu nội kháu khỉnh kia. Tôi thấy trách mình quá, tôi có nên nói chuyện với Phong để nó tìm hiểu cho rõ? Thực sự bây giờ, tôi không biết hoàn cảnh hiện tại của Hoài thế nào, Hoài nuôi con một mình hay đã lấy chồng, thằng bé có phải cháu nội tôi thực sự không? con bé liệu có tha thứ cho tôi không, tôi nên làm gì bây giờ đây cho phải để không lặp lại nghiệp chướng một lần nữa? Trong tôi cả mấy tuần nay chỉ có hình ảnh thằng bé con cứ ám ảnh tôi mãi, tôi cứ tưởng tượng nó đang chạy xung quanh tôi gọi “bà Nội ơi”…
Theo Phunutoday
Có thể yêu tiếp khi bạn trai quá khô khan lại bảo thủ
Cháu và người yêu đã yêu nhau được một năm, anh 26 tuổi nên hơn cháu 3 tuổi. Anh là người sống ít chia sẻ, cô độc, tuy hiền lành, tốt tính nhưng không tế nhị, khéo léo trong cuộc sống.
Nhiều người đã nhận xét về anh như thế. Thật sự nhiều đêm cũng như lúc này đây cháu nằm suy nghĩ rồi cảm thấy rất cô đơn và buồn tủi. Yêu nhau nhưng cháu hiếm khi được nhận từ anh những lời nói ngọt ngào. Chẳng được nhận những món quà từ người yêu trong những ngày lễ hay kỉ niệm. Ít khi cháu được nghe những lời trêu đuà cuả anh để buổi đi chơi vui vẻ. Nếu như cháu không trêu đuà anh thì chẳng bao giờ anh là người tạo ra niềm vui.
Chúng cháu rất it khi gọi điện nói chuyện mà chỉ nhắn tin. Chúng cháu khoảng 2 đến 4 tuần gặp nhau một lần. Hai tuần nay anh bị mất điện thoại nên chẳng liên lạc với nhau nhiều. Anh chỉ nhắn tin một vài hôm rồi thôi. Vì mới ra trường nên công việc chúng cháu chưa ổn định nên cháu biết anh có nhiều suy nghĩ, lo toan cộng với công việc làm anh mệt mỏi nhưng thực sự cháu thấy rất chán nản về chuyện tình cảm của 2 đứa. Cháu nói lên suy nghĩ cuả mình thì anh bảo cháu suy nghĩ lung tung, rồi bảo cháu hết lần này đến lần khác gây chuyện làm anh rất chán. Cháu tâm sự với bạn thân anh ấy thì anh nói với bạn rằng cháu lắm chuyện.
Cháu nhiều lần nghĩ đến việc chia tay nhưng cháu không làm sao nói được. Cháu không biết nên tiếp tục hay dừng lại. Vì cháu biết anh yêu cháu nhưng cháu thấy anh chẳng thể nào hiểu và chia sẻ cùng cháu . Xin hãy cho cháu một lời khuyên.
Theo iblog
Định làm mẹ đơn thân nhưng lại cướp chồng người Chắc chẳng phụ nữ nào đã quyết tâm xin con rồi sau đó lại quyết định uống thuốc tránh thai như tôi. Không hẳn là ham muốn nhục dục, tôi thật sự muốn gặp lại người đàn ông này. Đây là một câu chuyện xấu hổ có thực của tôi. Ai bảo 30 tuổi là chín chắn? Chỉ vì tham lam, mưu mô...