10 năm rồi tôi chưa được tận hưởng cảm giác có một gia đình
Biết là không tốt nhưng nhiều khi tôi ước được sinh ra trong gia đình khác, có một ông bố khác.
Tôi sinh ra trong sự yêu thương của cha mẹ và ông bà hai bên, có thể nói tôi là đứa trẻ may mắn khi còn bé. Thế nhưng khi lớn lên, dần dần nhận thức được nhiều hơn về cuộc sống thì gia đình hạnh phúc của tôi lại tan vỡ. Bố tôi đã có người đàn bà khác, bỏ lại mẹ con tôi và đứa em còn rất bé để bắt đầu những chuyến đi biền biệt cả tháng, cả năm trời.
Bố tôi là một người thông minh, tài hoa nhưng người đời thường nói “Chữ tài gắn với chữ tai một vần”. Bố tôi không chịu học hành đến nới đến chốn, chẳng thể tìm được một công việc ổn định. Tôi luôn cố gắng động viên ông tìm công việc làm thuê nhưng bố chỉ làm dăm bữa nửa tháng rồi lại bỏ. Mỗi khi bố về nhà, thay vì cảnh êm ấm hạnh phúc, tôi lại phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã, gây gổ.
Ảnh minh họa.
Đã gần 10 năm rồi, tôi chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác của một gia đình chứ chưa dám nói đến gia đình hạnh phúc. Biết là không tốt nhưng nhiều khi tôi thầm khóc, mong ước mình được sinh ra trong một gia đình khác, có một ông bố khác. Tôi vẫn rất thương bố vì biết bố cũng khổ tâm nhiều lắm. Tôi biết hoàn cảnh của mình còn may mắn hơn nhiều người khác, thế nhưng với tôi đó là một nỗi buồn đã khắc sâu trong tim từ ngày còn nhỏ. Nhiều lúc, tôi chỉ muốn tâm sự với các bạn nhưng lại không thể. Không phải vì ngại mà là vì trong mắt các bạn, tôi luôn là một người có gia đình hạnh phúc, khá giả, cũng chính điều đó đã khiến tôi tự tạo cho mình vỏ bọc như thế để sống qua ngày.
Video đang HOT
Rồi tôi cũng đỗ đại học, được học ở một ngôi trường danh tiếng. Tôi đi học xa nhà nên cũng hiếm khi gọi điện hỏi thăm bố. Thế nhưng gần đây bố có đến gặp tôi, trông bố gầy và hom hem, bố nói đang tìm kiếm một công việc vì chỗ làm cũ lương thấp, không ổn định. Tôi thương bố lắm, muốn giúp bố nhưng lại chẳng biết làm gì vì bây giờ kiếm việc rất khó, bố tôi đã ngoài 40 tuổi.
Lúc bố về, tôi có đưa ít tiền nhưng bố không nhận và cố kìm nén giọt nước mắt, vội ra về. Tôi không bao giờ có thể quên hình ảnh đó. Những người khác, họ mong bố họ được lên chức trưởng phòng, giám đốc, còn tôi chỉ mong bố tìm được một công việc ổn định nhưng sao thật khó.
Theo Ngôi Sao
10 năm vợ chồng, anh ở với tôi chưa tròn một năm, đưa cho vợ chưa tròn 2 triệu
Tôi cũng không biết vì cớ gì tôi có thể sống đến tận bây giờ, nếu không phải vì các con, tôi đã vứt bỏ hết mọi thứ từ lâu rồi.
Tôi lấy chồng cách đây 11 năm, có 2 con trai, đứa lớn 9 tuổi, đứa nhỏ 8 tuổi. Tôi sinh liền nhau, bởi khi đứa lớn được hơn 7 tháng tôi đã lại có bầu.
Nhà tôi ở ngoại thành, lại mới học hết cấp 3 rồi đi làm công nhân, trong khi đó anh là người Hà Nội gốc, thời điểm cưới tôi, anh đang làm trong công ty xây dựng.
Hồi mới cưới bố mẹ chồng không thích tôi, chê tôi ít học nọ kia, mẹ chồng cũng thường xuyên chỉ trích, thái độ rất khắt khe, tận sau này khi tôi sinh con, ông bà mới đối xử với tôi khác đi.
Tôi có chồng mà cứ như không
Chồng tôi là người chơi bời, tận khi cưới nhau về tôi mới biết, anh ham mê cờ bạc, rượu chè, gái gú. Thú thực, quãng thời gian anh tốt với tôi đếm được trên đầu ngón tay.
Khi tôi sinh xong con thứ 2 thì anh bắt đầu bồ bịch, gái gú không về nhà. Mới đầu tôi cũng khổ tâm lắm, nhưng làm đủ mọi cách anh vẫn không thay đổi nên tôi chán, cảm giác như mình cam chịu vậy.
Thời gian này bố mẹ chồng cũng thương xót tôi hơn, ông bà chăm cháu cho tôi, tiền ăn uống cũng chủ yếu là ông bà lo lắng.
Chồng tôi họa hoằn dăm bữa nửa tháng mới về nhà một lần, nhưng về là để xin tiền mẹ, chứ chưa bao giờ đưa cho tôi 1 đồng nuôi con. Rồi có khi anh đi mấy tháng không về, nghe đâu anh ăn nằm với một ả gái làng chơi hết thời. Tôi cũng chẳng biết anh ăn bùa ăn ngải gì mà say thế.
Liệu rằng tôi cứ thế này mà sống có được không?
Nói không điêu, chục năm vợ chồng, anh đưa cho tôi đúng được 1 triệu rưỡi hôm đứa lớn ngã cầu thang phải vào viện cấp cứu, từ đó không bao giờ đưa cho tôi đồng nào nữa.
Có thời gian tôi chán lắm, nghĩ chỉ muốn ly hôn quách cho xong, nhưng vì nghĩ 2 đứa con tội nghiệp, giờ mà chia tay chả biết sẽ sống thế nào nên đành cố. Lâu dần, nỗi đau chai sạn lại, không còn cảm giác gì nữa.
Chục năm trôi qua, đứa lớn vào lớp 5, đứa nhỏ vào lớp 4. Tôi mang tiếng có chồng mà cũng cứ như không vậy. Niềm an ủi duy nhất lúc này của tôi là hai con ngoan ngoãn, chịu khó học hành, bố mẹ chồng thương tôi như con gái, cùng tôi nuôi con nuôi cháu. Nhưng tỉnh thoảng nghĩ đến chồng thấy cũng thương mình ghê gớm. Giờ tôi mới 33, có người khuyên tôi hay con lớn rồi, tìm cho mình hạnh phúc khác đi, nhưng thú thực niềm tin vào tình yêu của tôi chết rồi, tôi không nghĩ đến, liệu tôi cứ thế này mà sống được không?
Theo Afamily
Tâm sự đắng chát của cô gái yêu 10 năm không cưới Khi tôi ngỏ lời muốn cả hai kết hôn, ánh mắt anh nhìn tôi tràn đầy ngạc nhiên và hoảng hốt. Tôi là một gái già đúng nghĩa, một phụ nữ 33 tuổi nhưng vẫn chưa có chồng, chính xác hơn là "gái ế". Hàng ngày, đi ra đi vào lại bị hàng xóm xung quanh xì xào, săm soi gọi là gái...