10 năm một mối tình câm lặng
Tình yêu em trao anh đến nay vẫn như vậy nhưng em không thể làm được như Xuân Quỳnh và chúng ta chỉ có thể lặng lẽ đi bên đời nhau…
Ngốc ơi!
Em biết rằng anh không đọc được những dòng thư này nhưng em vẫn viết vì em muốn được giãi bày những tâm tư chất chứa trong lòng.
Em yêu anh rất nhiều, tình yêu đó đã có hơn 10 năm trước và bây giờ vẫn vậy. Mỗi lần nghĩ về anh, nhắc đến anh là trong em câu chuyện của những năm tháng đó lại như vừa xảy ra hôm qua vậy.
Em vẫn muốn nói hai từ ‘Giá như’ mặc dù nó chẳng thể thay đổi được gì nữa.
Giá như ngày đó em đủ nhạy cảm để hiểu được những suy nghĩ trong anh, giá như em hiểu anh nhiều hơn những gì em nghĩ, giá như em yêu anh nhiều hơn những gì em nói có lẽ giờ đã khác.
Khi đó em tự tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh, thông cảm cho anh, chăm sóc cho anh và yêu anh nhiều gấp bội để anh cảm thấy tự tin trong cuộc sống, không thấy buồn vì tuổi thơ thiếu thốn của mình.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Nhưng cuộc sống đâu lường trước được điều gì. Khi cả anh và em chưa đủ lớn, khi em chưa thể làm được điều gì cho anh thì anh im lặng ra đi.
Cái im lặng đó làm trái tim em chết dần chết mòn vì nhớ nhung, vì đau đớn.
Nhưng lạ thay tình yêu đó lớn đến nỗi em không hề oán trách, không căm thù, không hận. Em gặm nhấm nỗi đau đó một mình, ngày này qua ngày khác, nước mắt cứ chảy, chảy rất nhiều, nhiều đến nỗi em cũng không biết tại dao mình đứng dậy được nữa…
Người ta bảo thời gian dù khắc nghiệt nhưng nó cũng nhân từ, nó làm cho nỗi nhớ anh cũng nguôi ngoai, dần lắng xuống và ngủ say trong tâm hồn em.
Rồi mỗi khi gặp bạn cũ, ai đó nhắc đến anh, tim em lại thổn thức, lại nhớ về những kỷ niệm (dù yêu nhau ngắn nhưng có quá nhiều kỷ niệm) của chúng ta trong những ngày còn đong đầy yêu thương.
Ngốc yêu của em!
Em vẫn yêu anh, dù em không thể hét cho cả thế giới này biết điều đó được nữa nhưng em chỉ cần anh biết là đủ. Tình yêu này cho dù cay đắng, cho dù rạn vỡ con tim thì em vẫn cứ yêu.
Và để tình yêu này được vĩnh cửu có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nữa bởi em sợ tình yêu của chúng mình sẽ chết nếu những người bên cạnh ta tổn thương.
Em không thể làm được như Xuân Quỳnh, cũng như anh không thể là Lưu Quang Vũ. Chúng ra vẫn sẽ là chúng ta, vẫn sẽ là Ngốc và Bờm: Âm thầm, lặng lẽ đi bên cuộc đời nhau như ‘Đôi Dép’ kia, chẳng thể nào khác được.
Hãy sống thật hạnh phúc anh nhé!
Theo Tinngan
Vào phòng nhìn thấy tôi, người yêu 'vàng 10' vội bỏ chạy
Thấy bạn trai vào, tôi giả vờ ngủ say... sau đó khi nói được vài câu anh đã vội vàng đi mất hút.
Tôi quen và yêu anh đến nay đã gần 3 năm. Tình cảm tốt đẹp, hai bên gia đình đều vun đắp. Tôi có nghề nghiệp đàng hoàng, ngoại hình khá, khuôn mặt bầu bĩnh ưa nhìn, trang điểm lên thì cũng được xếp vào hàng xinh gái. Còn người yêu tuy không cao nhưng rất đẹp trai, biết phối trang phục nên trông anh rất sành điệu, nghề nghiệp lương cao. Ngày nào anh cũng đưa đón tôi tận tình, thỉnh thoảng buổi trưa gửi đồ ăn vặt (chè, bánh kem, hoa quả) lên công ty cho tôi và các đồng nghiệp. Vì thế, mọi người luôn khen mắt nhìn người của tôi chuẩn, có anh người yêu 'vàng 10.
Tôi cũng rất tự hào về anh, tôi cảm nhận được anh thật lòng yêu tôi. Vì anh chiều chuộng, nâng niu tôi hết mực. Chúng tôi có thể sẽ cưới nhau vào đầu năm 2016, nếu như không có chuyện bi hài này xảy ra.
Cách đây 2tuần, trên đường đi làm về, tôi bị tai nạn xe máy, kết quả là bất tỉnh ngay giữa đường. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, mẹ tôi ngồi bên cạnh khóc nức nở. May mắn rằng tôi không bị nặng, chỉ gãy tay và sây sát người. Thời gian này bạn trai đi công tác Sài Gòn. Buổi tối hôm đó, khi anh gọi điện, biết tôi bị tai nạn, anh bảo ngày mai sẽ về gấp. Vì đang yêu, lại bị đau đa sầu đa cảm nên tôi khóc, càng khóc, bạn trai càng xót. Anh dứt khoát nói tối nay sẽ bay chuyến đêm, tôi chỉ cần ngủ một giấc, sáng tỉnh dậy là anh đã bên cạnh rồi. Anh nói không có gì quan trọng hơn tôi.
Ảnh minh họa
Nằm trên giường, tôi chợt nghĩ ra cách thử lòng anh. Anh đã nói không gì quan trọng hơn tôi, vậy nếu tôi bị hủy dung nhan và bị liệt thì sao? Tôi kể lể đầu đuôi câu chuyện với chị họ, người đang chăm sóc tôi thay mẹ ở viện và bảo chị ấy giúp tôi, lấy một ít bông băng tẩm cồn iot rồi quấn lại mặt tôi. Tôi dự định sẽ nói với bạn trai rằng tôi bị ôtô kéo lê trên đường, mặt bị va vào chân chống xe máy, bị rách một đường dài và bác sĩ kết luận sẽ để lại sẹo. Còn chân bị gãy và có thể ngồi xe lăn suốt đời. Tôi nhờ chị ấy phối hợp với tôi, chị vui vẻ đồng ý vì cũng muốn biết bạn trai yêu tôi đến mức nào.
Sáng sớm hôm sau, tôi nằm im trên giường giả vờ ngủ chờ đợi người yêu đến thăm. Chỉ mới hửng sáng đã thấy bạn trai xuất hiện ở cửa. Chị họ ra hiệu cho anh rằng tôi vừa ngủ, cả đêm đau nhức nên giờ mới chợp mắt. Sau đó hai người bước ra khỏi phòng, đứng ngoài cánh cửa nói chuyện.
Vì vẫn còn sớm nên bệnh viện khá yên tĩnh, nằm trong phòng, tôi nghe loáng thoáng câu chuyện của hai người. Chị họ bô bô kể chuyện tôi bị tai nạn nặng ra sao, chấn động thế nào, mặt trông khủng khiếp làm sao... Một lúc sau, tiếng cánh cửa kẹt mở. Tôi vội nhắm mắt lại vờ ngủ say nhưng vẫn cảm giác được bạn trai bước đến cạnh giường. Đứng được một phút thì có chuông điện thoại. Anh vội vã ra ngoài nghe.
Ảnh minh họa
Vài phút sau anh trở lại, tôi cũng làm như vừa tỉnh giấc. Tôi rơm rớm nước mắt nói với anh về lúc nào sao không gọi tôi dậy. Nào ngờ, anh chẳng hỏi han gì tôi, mà bảo rằng việc trong Sài Gòn chưa xong, anh vừa có điện thoại gọi vào gấp.
Thấy tôi ổn định tâm lý và qua giai đoạn nguy hiểm, anh cũng yên tâm phần nào. Rồi chẳng để tôi nói thêm câu nào, anh đã tạm biệt và bỏ đi. Tôi bất ngờ nếu không muốn nói là khá sốc vì hành động của anh nhưng sau đó tôi lại tự an ủi mình, chắc anh bận thật.
Cả ngày hôm đó, tôi nằm chờ điện thoại nhưng không thấy anh gọi hay nhắn tin. Đến đêm, không chịu được nữa, tôi đã nhắn hỏi người yêu đã ngủ chưa. Đáp lại tôi, anh chỉ nhắn lại duy nhất một câu lạnh nhạt: 'Anh bận, khi nào rảnh anh gọi'.
Dần dần, tôi không hề nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào của anh. Chuyện đến nay đã 2 tuần, anh cũng đã đi công tác về được vài ngày nhưng không hề tới gặp tôi. Tôi nghĩ có lẽ anh đã quyết định bỏ chạy sau khi nhìn và nghe nói dung nhan của tôi bị hủy hoại.
Có phải đàn ông dù yêu phụ nữ đến đâu, cũng không chấp nhận việc người yêu của mình đột nhiên xấu xí? Tôi có nên chủ động đến gặp và giải thích với anh mọi việc? Nếu như vậy, anh có bằng lòng quay lại với tôi hay anh sẽ tức giận và tự ái khi biết mình bị lừa dối?
Theo Tinngan
Anh đừng quên em cũng là con gái Em không biết chúng mình sẽ ở bên nhau bao lâu, có thể là mãi mãi, cũng có thể sẽ chỉ là một khoảng thời gian. Nhưng em chỉ xin anh, những ngày chúng mình yêu nhau, anh hãy để em cảm nhận được rằng anh đang yêu em thật, đừng bắt em phải đợi, đừng để em giận hờn, đừng để sự...