10 năm mới có thai, bồ mới của chồng ép b.ỏ co.n
Không hiểu vì sao mà bồ mới của chồng biết chuyện tôi có thai và cô ta đến thẳng nhà tôi đề nghị tôi bỏ thai. Cô ta lúc ngon ngọt lúc đ.e dọ.a.
Tôi buộc phải ép anh l.y hô.n vì vợ chồng tôi không có con.
Tôi lấy chồng được hơn 10 năm. Vợ chồng tôi thuộc loại thành đạt trong cuộc sống nhưng mãi không có con.
Ai cũng bảo là trời không cho không ai cái gì cả. Nhưng tôi không ngờ ông trời lại lấy mất của tôi cơ hội được làm mẹ.
Nhìn bên ngoài, ai cũng bảo vợ chồng tôi cực kỳ xứng đôi vừa lứa. Chúng tôi gặp nhau từ hồi cùng đi du học ở nước Anh. Tôi quen anh trong ngày hội của sinh viên Việt Nam. Tôi bị anh hút hồn bởi vẻ đẹp trai rất đàn ông, học giỏi và cực thông minh lém lỉnh.
Có vẻ như anh cũng rất kết tôi, một cô gái xinh xắn dễ thương và đầy cá tính. Chúng tôi qua lại với nhau suốt mấy năm đại học, rồi cùng nhau về nước. Vừa ổn định công việc là chúng tôi kết hôn.
Quen nhau suốt thời kỳ gian khó nên chúng tôi cực kỳ trân trọng nhau và yêu thương nhau. Vợ chồng đẹp lứa vừa đôi lại thành đạt trong công việc. Quả chẳng còn gì bằng. Thế nhưng chúng tôi cưới nhau mãi mà không có con, nhà cửa thiếu bóng trẻ, buồn lắm.
Video đang HOT
Tôi và chồng đi khám thì bác sĩ bảo cả hai cơ bản là bình thường nhưng nội tiết của tôi hơi có vấn đề nên trứng nhỏ. Hành trình 10 năm gian nan cực khổ của hai vợ chồng để canh trứng, thụ tinh, điều trị Nam Bắc đều không có kết quả. Tôi nghĩ lý do cũng vì trước đây thiếu hiểu biết, không được hướng dẫn kỹ nên khi cùng nhau sống ở nước ngoài tôi đã dùng thuố.c tránh thai khẩn cấp quá nhiều dẫn đến hậu quả trên.
Vì thương anh là con một, chịu áp lực của dòng họ nên tôi nhất quyết l.y hô.n để anh tìm vợ mới. Trước sự cương quyết của tôi anh đành chịu. Tuy nhiên hàng đêm anh luôn gọi điện hỏi thăm tôi và thường xuyên nói: Bất cứ lúc nào em cần anh sẽ đến.
Đợt này nghe bạn anh bảo có người tình mới, con của sếp tổng ở nơi anh ấy làm thích anh và đang ra sức tán tỉnh anh. Tôi không biết thực hư như thế nào vì càng quan tâm đến anh, tôi càng thấy đau trong lòng. Dù ly dị, nhưng tôi biết anh vẫn đang dõi theo tôi. Chỉ có vậy thôi cũng có thể giúp tôi trụ vững khi chông chênh ở tuổ.i ngoài 35 mà chưa có con, cũng chẳng có chồng.
Chồng cũ tôi cũng thường quan tâm, gọi điện hỏi thăm tôi suốt. Đợt vừa rồi tôi bị ngã xe, anh đến chăm sóc rồi đưa tôi đi viện cả tuần. Có lần không kiềm chế được chúng tôi đã quan hệ lại với nhau. Tôi không ngờ lần đó, tôi đã có thai Cả 10 năm đi chữa trị khắp nơi, mong ngóng con mãi không có gì. Giờ vào lúc chẳng ngờ đến thì con yêu lại về. Tôi thấy mình như trún.g s.ố. Tuy nhiên, do không biết là con trai hay con gái nên tôi cũng không dám nói với anh. Chỉ sợ anh mừng hụt.
Bởi tôi cũng biết được chỉ cần nghe nói tôi có thai thì dù có ngăn cấm anh cũng tìm cách quay trở lại. Tôi yêu anh và cũng chẳng có cớ gì để bắt anh phải đứng bên lề cuộc sống của mẹ con tôi.
Tuy nhiên, không hiểu vì sao mà cô ta đó biết chuyện tôi có thai và cô ta đến thẳng nhà tôi đề nghị tôi bỏ thai. Cô ta lúc ngon ngọt lúc đ.e dọ.a: “Nếu chị cứ khăng khăng giữ lại đứ.a b.é này, lúc đó đừng trách 2 người không có đất dung thân trong ngành này”. Mà cái lĩnh vực khảo cổ của chúng tôi thì cũng đâu có nhiều nơi làm việc đâu mà lựa chọn.
Tôi phải làm sao đây? Tôi có thể không cần công việc này nhưng chồng tôi đang có tiề.n đồ rất lớn, tương lai sắp làm trưởng phòng, lên phó giám đốc. Nếu về bên tôi anh sẽ mất tất cả. Trong lúc đó cũng chẳng biết được đây là con trai hay con gái nữa. Tôi không muốn anh phải đán.h đổi hay chơi trò may rủi như thế này.
Tôi chỉ có nước ôm con bỏ đi đâu cho khuất mắt 2 người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy thương con, thương thân mình không chịu nổi.
Theo blogtamsu
Vợ của tôi đi chợ và... mãi mãi không trở về với bố con tôi
"Bố ơi, mẹ đi chợ về chưa?", câu nói này của con cứ ám ảnh tôi quá. Từ ngày vợ mất, đây là câu cửa miệng của con bé nhà tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi trải lòng về những mất mát lớn lao của cuộc đời mình. Lâu nay tôi luôn kìm nén sự yếu đuối. Tôi sợ rằng một khi đã mở van cảm xúc thì tôi sẽ lại chìm đắm trong đau khổ không dừng lại được.
Gần 1 năm trước, vợ chồng tôi cãi nhau. Vợ tôi đứng dậy xách xe định đi, tôi đang giận nhưng vẫn mắng yêu như một thói quen "Đang cãi nhau mà, cô lấy xe của tôi đi cầm cho bõ ghét đấy à?". Vợ tôi phì cười "tôi đi chợ nấu cho người dưng ăn". Thế rồi chiều ấy, vợ tôi đi luôn và không bao giờ về với bố con tôi nữa. Hôm ấy, vợ tôi đã gặp một ta.i nạ.n giao thông trên đường. Tôi ân hận và trách cứ mình ngàn lần. Bố con tôi đã mất đi một chỗ dựa chỉ trong tích tắc.
Sáng đưa con đi học, chiếc cặp nhỏ sau lưng, hai bố con tôi đến trường. Các cô và phụ huynh khác biết chuyện nên ai cũng muốn giúp một tay (Ảnh minh họa)
Con gái tôi từ ngày mẹ mất trở nên quấy quá. Cứ mỗi tối đến, nó lại nhớ mẹ và khóc đòi mẹ phải về. Tôi không biết dỗ con bằng cách nào, hai bố con đành khóc cho đến khi mệt lả rồi tự động đi vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, con tôi nức nở, còn tôi lại quờ tay sang tìm vợ trong vô thức để thấy cánh tay mình nhẹ hẫng và lạnh lẽo.
Sáng tôi đưa con đi học, con đeo chiếc cặp nhỏ sau lưng, còn tôi xách cái túi đựng laptop chở nhau đến trường. Các cô và phụ huynh trong lớp con biết chuyện nên ai cũng muốn giúp một tay. Người xuýt xoa khen bố giỏi, người nhiệt tình dắt hộ con vào lớp, người thì ái ngại nhìn 2 bố con tôi xoay xỏa.
Tôi làm đàn ông bao nhiêu năm mà chưa bao giờ được phụ nữ quan tâm đến thế. Giờ vợ không còn nên tôi nổi bật nhất còn gì. Cả trường toàn là mẹ đưa đón con đến lớp, cho con ăn sáng ngoài cổng trường... chỉ mình tôi là đực rựa. Hôm nào tôi cũng cố nghĩ ra những điều hài hước để đỡ bi quan. Nhưng lần nào tôi cũng thất bại, chỉ thấy thêm nhớ vợ quay quắt.
Nhiều lúc con bé cứ thơ ngây hỏi: "Bố ơi, khi nào thì con lớn bằng mẹ hả bố?". Tôi trả lời con rằng: "Nhanh lắm con à, một ngày không xa con sẽ lớn hơn cả mẹ. Năm con 7 tuổ.i, mẹ con 33 tuổ.i. Năm con 10 tuổ.i, mẹ con 33 tuổ.i. Năm con 30 tuổ.i, mẹ con cũng sẽ vẫn 33 tuổ.i. Mẹ con sẽ trẻ mãi như lúc này. Mẹ con khôn lắm, ra đi khi đời đẹp nhất. Còn như bố, sau này già yếu hom hem thì lúc lên ảnh thờ như mẹ con kia sẽ xấu lắm. Có khi sang thế giới bên kia mẹ con lại chê bố già không yêu nữa".
Có hôm, hai bố con về nhà chiều tối thì thấy cửa đã mở sẵn, ánh điện hắt ra ngoài. Khi ấy, con bé nhà tôi lại reo lên "A mẹ đi chợ về". Nghe con nói thế, tôi giống như một thằng mất trí, lâu nay đã quen với cảnh nhà cửa ảm đạm mỗi khi về nên bây giờ thấy thế liền quên mất mình đang ở thực tại. Trống ngực đậ.p thình thình, tôi cứ nghĩ vợ về. Tôi nghĩ cô ấy sẽ chạy ra, hôn hai bố con mỗi người một cái. Cái đó khi sực tỉnh, tôi biết người ta gọi là mơ giữa ban ngày, nhưng ước gì tôi được sống mãi với giấc mơ đó.
Đúng lúc đó, mẹ vợ tôi xuất hiện trước mắt, đán.h thức hai bố con tôi đang mơ màng ảo tưởng. Thì ra là bà mới lên thăm cháu và đã vào nhà phụ giúp dọn dẹp (bà cũng có chìa khóa nhà tôi). Thấy bà, con bé lại khóc "Không phải mẹ, không phải mẹ". Con lại quay ra hỏi bà: "Mẹ cháu đi chợ về chưa bà?". Bà ngoại sững sờ rồi lén đỏ hoe đôi mắt. Còn tôi lại rưng rưng vì nhớ vợ.
Gần đây vì thời tiết mệt mỏi, lại thêm cảnh gà trống nuôi con nên tôi thấy mình kiệt sức. Mỗi chiều về, người tôi lại ngây ngấy sốt. Rồi cứ mỗi lần sốt là tôi lại nhớ tới vợ tôi. Trong tôi lại hiện hữu cái buổi chiều cuối cùng hai vợ chồng bên nhau, chúng tôi cãi nhau, cô ấy xách xe đi chợ. Gần 1 năm trôi qua rồi mà ký ức về cái ngày cuối cùng ấy trong tôi vẫn y như thế với biết bao dằn vặt, trách cứ mình. Rốt cuộc thì vợ vẫn tàn nhẫn rời bỏ bố con tôi thật sự rồi.
Nếu không có con gái ở bên, có lẽ tôi chẳng còn muốn sống trên đời này nữa. Nhưng vì con gái, tôi biết mình không thể chìm nghỉm vào hố sâu mất mát như một kẻ chế.t đuố.i nữa. Tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ lên nhưng tôi vẫn không biết làm thế nào nếu một ngày kia con gái tôi hỏi lại câu "Bố ơi, mẹ đi chợ về chưa?"? Lúc ấy, tôi có nên nói dõng dạc hết sự thật cho con và chính mình biết không?
Theo Mask
Tôi có nên bỏ đứa con trong bụng? Tôi cứ uống cho đến khi tỉnh dậy mới ngỡ ngàng khi thấy trên người không mảnh vải che thân. Trong phòng vẫn chỉ có một mình. Cảm giác đau rát vùng dưới khiến tôi hiểu ra mọi chuyện. Tôi chưa bao giờ nghĩ đời mình lại rơi vào tình huống bi kịch như thế này. Gần 30 tuổ.i, tôi đã có người...