10 năm không quên được vợ mất trinh
10 năm rồi, tôi không thể nào quên được chuyện vợ từng phản bội, ngủ với kẻ khác trước khi cưới.
Đã hơn 10 năm trôi qua kể từ ngày tôi và cô ấy nên nghĩa vợ chồng. Đó là một khoảng thời gian không hề ngắn. Chúng tôi cũng đã có với nhau hai đứa con, một trai, một gái. Cuộc sống của vợ chồng tôi được người ngoài nhìn vào là vô cùng hạnh phúc và đáng ngưỡng mộ. Tôi cũng cảm thấy tạm hài lòng với những gì mình có. Nhưng có một điều, tự tận sâu trong lòng tôi, chưa bao giờ tôi quên được cái điều nhục nhã đó. Chuyện vợ tôi không còn trong trắng khi lấy tôi là một ám ảnh mà tới giờ tôi vẫn không quên đi được.
Chúng tôi yêu nhau hơn 5 năm mới cưới. Nhưng đó là một tình yêu không trọn vẹn. Tôi đi làm trước cô ấy, còn cô ấy học trên thành phố. Hơn 3 năm đầu chúng tôi ở bên nhau thì tình yêu rất hạnh phúc, ngọt ngào, vậy mà chỉ có hai năm cuối cùng, khi tôi về quê làm việc còn cô ấy ở lại thành phố hoàn thành khóa học mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác. Cô ấy đã phản bội tôi.
Ở trên thành phố, cô ấy lén lút yêu đương và quan hệ với một người. Tôi không hề biết điều đó. Cuối tuần nào được nghỉ tôi cũng lên thăm cô ấy và vẫn nghĩ rằng người yêu chung thủy với mình như mình đã làm với cô ấy. Nhưng không phải như vậy. Cô ấy vẫn đóng vai một người yêu của tôi, ngoan ngoãn hiền lành nhưng phía sau lưng cô ấy lại đi quan hệ với người khác. Đớn đau là ở chỗ, hơn 3 năm trời yêu cô ấy, chưa bao giờ tôi đòi hỏi hay bắt cô ấy phải trao cho mình điều quý giá nhất của đời con gái. Tình yêu của chúng tôi được hai bên gia đình ủng hộ, chỉ còn đợi ngày cô ấy ra trường là cưới. Cô ấy là mối tình đầu của tôi nhưng tôi luôn nghĩ sẽ dành điều quý giá đó cho ngày hai đứa lấy nhau. Ngay cả những dịp cuối tuần, chỉ có hai đứa ở bên nhau tôi cũng vẫn luôn giữ gìn cho cô ấy. Tôi đâu có biết, cô ấy đã dễ dàng dâng hiến cho kẻ khác chỉ vì một tình yêu sét đánh.
10 năm rồi, tôi vẫn không thể nào nguôi ngoai chuyện vợ từng phản bội, không còn trong trắng trước khi chúng tôi cưới (Ảnh minh họa)
Tôi không hề biết điều đó cho đến khi tôi bắt gặp quả tang cô ấy và hắn ta quan hệ với nhau ngay trong căn phòng trọ. Lần đó, tôi tình cờ lên thăm cô ấy không báo trước và sự thật đã bị phơi bày. Tôi cảm thấy căm hận vô cùng và không muốn nghe lời giải thích từ cô ấy mà đi về luôn. Tôi đã cắt liên lạc với cô ấy hơn 2 tháng trời. Và rồi, cô ấy tìm đến tôi cầu xin một sự tha thứ.
Cô ấy nói rằng ở trên thành phố cô đơn, lại nhẹ dạ nên cô ấy đã bị những lời đường mật của hắn ta lừa. Cô ấy cũng trót trao cho hắn tất cả mọi điều nhưng cũng không dám thú nhận với tôi chuyện đó vì cảm thấy tình yêu cũng vẫn dành cho tôi. Khi tôi biết sự thật và cắt liên lạc, cô ấy mới càng đau khổ nhận ra rằng người mà cô ấy yêu là tôi và dứt khoát chia tay với kẻ đó. Cô ấy quay về cầu xin một sự tha thứ từ tôi.
Video đang HOT
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Trong thâm tâm tôi còn yêu cô ấy, chuyện tình cảm của chúng tôi hai bên gia đình cũng chỉ còn đợi ngày cưới nữa thôi. Nếu giờ chúng tôi chia tay nhau thì tất cả mọi người đều hẫng hụt. Nghĩ đi, nghĩ lại tôi quyết định bỏ qua để tiến hành đám cưới. Hơn 4 tháng sau đó chúng tôi chính thức kết hôn.
Cho tới giờ, đã hơn 10 năm trôi qua, tôi và cô ấy sống với nhau êm đềm. Cô ấy cũng tỏ ra là một người vợ đảm đang, chăm sóc chồng con rất khéo léo. Tôi biết điều này là không nên nhưng trong lòng tôi không thể nào nguôi ngoai được việc cô ấy đã phản bội mình, ngủ với kẻ khác trắng trợn đến như vậy. Lấy cô ấy đồng nghĩa với việc cả đời tôi chưa hề được biết đến sự trong trắng của một người con gái.
Tôi biết, vợ tôi có thể cảm nhận được vết gợn này trong lòng tôi. Có đôi lúc, cô ấy vẫn thường nói với tôi rằng: “Em biết anh vẫn chưa quên chuyện năm xưa. Nếu thực sự anh không thể nào tha thứ hoàn toàn cho em, anh cứ làm những gì anh thấy thoải mái nhất. Em không thể trách anh vì đó là sai lầm do em gây ra. Anh đã cưới em, đã cho em một danh phận, đã không làm cho em và gia đình em phải xấu hổ đó đã là một đặc ân quá lớn rồi. Giờ em cũng đã có hai con làm niềm vui nên dù anh có rời xa em đi chăng nữa thì em cũng không dám trách”.
Mỗi lần nghe vợ nói vậy, tôi lại tránh đi chỗ khác và không tiếp lại câu chuyện. Tôi không biết phải nói gì vì tôi đúng là có ám ảnh bởi chuyện đó nhưng nói bỏ cô ấy thì tôi không nghĩ đến.
Người con gái đến sau còn trong trắng, cô ấy lại rất yêu tôi, liệu tôi có nên ly hôn vợ để đến bên tình mới?(Ảnh minh họa)
Cho tới một ngày, tôi gặp một người con gái. Cô ấy mới về chỗ tôi làm. Tôi thực sự không hiểu sao cô ấy lại yêu tôi. Cô ấy nói cái vẻ ngoài trầm buồn của tôi khiến cô ấy cảm giác rằng tôi là một người đàn ông nhiều tâm sự. Cô ấy biết tôi đã có gia đình nhưng vẫn chủ động tấn công. Cô ấy không phải là người con gái xấu xí, không có ai tán tỉnh yêu đương. Chỉ riêng công ty tôi thôi đã có không biết bao chàng trai chưa vợ ngấp nghé mà cô ấy lại chỉ để ý đến một người có vợ như tôi. Cô ấy là một người con gái tốt, một cô gái còn trong trắng, chưa từng yêu ai.
Khi biết câu chuyện của tôi và vợ, cô ấy đã cầu xin tôi một chuyện: “Em biết anh là người đàn ông tử tế, em không có ý định cướp anh khỏi chị ấy nhưng em muốn bù đắp cho anh. Anh đã ở bên chị ấy bao năm qua dù cho chị ấy không xứng đáng, vậy giờ, xin anh hãy cho em ở bên anh. Dù sao anh cũng đã làm tròn trách nhiệm, tình nghĩa với chị ấy rồi. Em thực sự rất yêu anh, em muốn được làm vợ anh. Em sẽ có cùng anh lo lắng và có trách nhiệm với các cháu. Anh cứ cố sống với chị nhưng không quên được chuyện cũ thì không chỉ anh mà cả chị ấy cũng đau khổ. Chi bằng hai người chia tay, làm bạn bè tốt, bạn tâm giao của nhau, cùng nhau nuôi dạy các cháu có hơn không. Anh cũng nên để chị ấy đi yêu một người đàn ông khác, một người thực sự trân trọng chị ấy, không một chút gợn nào trong tình cảm. Đừng cố vá víu để rồi tất cả chúng ta đều khổ”.
Những lời cô ấy nói đã khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Quả thực vợ tôi cũng chưa bao giờ được hạnh phúc thực sự vì cô ấy biết là tôi vẫn bị ám ảnh bởi sai lầm của cô ấy. Sống bên tôi, cô ấy luôn phải luồn cúi, không dám một lần nói lên suy nghĩ, ý kiến của mình. Cô ấy giống như một người tù đày, vì phạm tội nên không dám cãi lại vậy dù cho tôi không phải là một người đàn ông bảo thủ và gia trưởng. Đó đơn thuần chỉ là cảm giác từ cô ấy nên cô ấy đã sống như vậy mà thôi. Còn tôi, tôi cũng biết sự nỗ lực của vợ bao năm qua nhưng một khi trái tim đã bị cào xé, vết thương có hết đau nhưng vẫn để lại sẹo.
Giờ đây tôi đang nghĩ, tôi có nên làm theo lời cô gái đang yêu tôi nói hay không? Có nên giải thoát cho cả hai vợ chồng và mỗi người tìm một hạnh phúc mới hay không? Điều gì mới thực sự là đúng đắn?
Theo VNE
Lấy chồng sẽ khó tiến thân
Nếu lấy anh, công việc tôi khó phát triển vì làm ở ủy ban xã mà lấy chồng xã khác, phong trào địa phương khó tham gia.
Tôi sinh trong một gia đình vào diện trung bình, bố nghỉ hưu, mẹ làm ruộng, bản thân rất may mắn trong 3 chị em gái vì được học hành đến nơi đến chốn. Tôi được học đại học và ra trường đã 3 năm, ngành học không phải bên lĩnh vực kinh tế mà là mảng chính trị. Điều kiện gia đình không khá giả, cộng với không có quan hệ rộng nên tôi xin việc rất khó khăn.
Ảnh minh họa
Sau một năm làm việc trái ngành tại Hà Nội, tôi về nhà làm nhân viên văn phòng UBND xã nơi đang sinh sống. Tiếng là học đại học nhưng về làm ở xã tôi vẫn làm hợp đồng với mức lương là một triệu đồng. Thật sự với số lương ít ỏi như vậy không đủ xăng xe, cưới xin và mọi sinh hoạt khác. Có lúc không đủ tiền đổ xăng tôi đi làm bằng con xe đạp cọc cạch nhưng vẫn cố gắng theo đuổi con đường chính trị. Công việc văn phòng không vất vả gì, tôi có thời gian chăm sóc bố mẹ.
26 tuổi, đáng lẽ ra ở tuổi này như các bạn tôi đều lập gia đình, có con bế con bồng, tôi vẫn chưa đâu vào đâu. Năm 2012, khi về ủy ban làm một thời gian, qua bạn bè tôi có quen Huy, 29 tuổi, làm công nhân xã bên cạnh nơi tôi sống, cách nhà tôi 3 km. Sau một thời gian quen biết, tìm hiểu, chúng tôi yêu nhau. Huy là mối tình đầu, anh cũng đến nhà tôi chơi, bố mẹ biết chuyện, không chê điểm gì nhưng không đồng ý, muốn tôi lấy người cùng xã cho thuận công việc.
Gần Tết năm ngoái đi ăn liên hoan, rồi đi hát cùng Huy và các bạn của anh, về nhà muộn, tôi bị bố mẹ mắng. Từ lần đó, bố mẹ không cho ra ngoài chơi nữa mà chỉ ở nhà ngồi nói chuyện. Chúng tôi vẫn qua lại, nhắn tin, gọi điện. Sau Tết, chúng tôi ít được gặp nhau nên xảy ra nhiều chuyện, hay cãi nhau, có khi nửa tháng, hoặc một tháng mới làm lành, phần lớn là do anh chủ động làm lành trước. Chúng tôi lại yêu nhau nhưng tình cảm không được mặn nồng như trước.
Trong dịp hè vừa rồi, tôi gặp lại Thành, người cùng xã. Anh Thành là bạn của chị gái tôi, 36 tuổi, lập gia đình, có con gái nhỏ nhưng không hạnh phúc nên chia tay được 2 năm, con gái ở với mẹ. Hiện giờ anh Thành sống độc thân, làm nghề sửa xe tại nhà. Anh em tôi thỉnh thoảng nói chuyện, nhắn tin, chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Tôi biết hoàn cảnh nên rất thương anh.
Thời gian 2-3 tháng gần đây, phần vì người yêu đi làm xa cách 300 km, phần vì chúng tôi ít gặp, hay cãi nhau, tôi thấy tình cảm không được như trước nữa, có phần thay đổi. Tôi thấy thương cho hoàn cảnh của anh Thành, có tình cảm, rất quý mến, không biết có phải tình yêu không nhưng khi nói chuyện tôi thấy rất vui vẻ và thoải mái.
Tôi đã nói cho Thành biết tình cảm của mình nhưng anh ngại, từ chối tôi vì nói có nhiều chuyện rất phức tạp, sợ không mang lại hạnh phúc cho tôi. Anh chỉ quý như em gái. Từ bận đó, tôi và anh không nói chuyện, mãi một tháng nay mới trở lại như anh em bạn bè.
Về phần tôi và người yêu vẫn liên lạc qua điện thoại nhưng tình cảm đã phai nhạt, nếu như trước kia tôi yêu anh 10 thì giờ chỉ còn 2-3. Không phải vì tôi có tình cảm với anh Thành mà vì thấy bọn tôi nhiều điểm không hợp nhau, hay cãi vã. Đợt 2/9 và Trung thu vừa rồi, người yêu tôi từ Bắc Kạn về chơi, có nói chuyện gia đình anh giục cưới, nếu được tháng 9-10 âm lịch này là tổ chức. Anh hỏi ý tôi như nào, có muốn cưới không để anh cho gia đình sang thưa chuyện.
Thật sự giờ tôi chẳng nghĩ gì tới chuyện lấy chồng, chỉ muốn yêu như vậy thôi nhưng anh không đồng ý. Anh nói yêu nhau mà không lấy nhau thì chia tay. Nếu lấy anh công việc của tôi khó phát triển vì làm ở ủy ban xã mà lấy chồng xã khác, mọi phong trào địa phương khó tham gia, không thể tiến thân được. Vì chuyện này bố mẹ tôi không đồng ý; bỏ anh tôi không đành.
Về phần anh Thành, tôi biết anh có đánh tiếng với chị tôi, thật ra cũng có tình cảm nhưng tôi mà lấy anh sẽ phải nghỉ làm ở ủy ban. Anh Thành cho rằng công việc của tôi ở ủy ban chỉ làm hợp đồng, không được bao nhiêu, không đủ tiền thuê người trông con. Bao giờ con cái lớn làm việc khác. Anh nói tôi không thực tế, mơ mộng viển vông.
Tôi yêu thích công việc của mình, dù lương ít ỏi nhưng tôi muốn cuộc sống tự do, thoải mái, vẫn có thể làm việc và chăm sóc gia đình. Giờ tôi rất hoang mang, không biết mình nên làm thế nào, có nên lấy chồng không? Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
"Tôi đã lên giường cùng tri kỷ..." Tôi và cô ấy đã gần gũi về thể xác, nhưng chúng tôi đến với nhau không phải vì tình dục, chúng tôi cần người để chia sẻ. Người ta thường nói đàn ông đa tình, ngoại tình lăng nhăng, nhưng tôi tự biết tôi không phải trong số đó. Tôi có ngoại tình nhưng không phải ngoại tình vì tình dục, ngoại...