10 năm cùng chung sống tình yêu cạn dần
Có thể ngày cưới chúng tôi đã quá vội vàng, vì thế sau gần 10 năm kết hôn, tôi không còn tình yêu với chồng.
Chị Thanh Bình thân mến!
Hiện tại tôi đang bế tắc trong chuyện tình cảm. Tôi mong chị hãy cho tôi một lời khuyên.
Tôi sinh năm 1982, có chồng và 2 con. Con gái học lớp 2, con trai học lớp mầm.Tôi hiện làm việc tại cơ quan Nhà nước, chồng tôi sinh năm 1878,làm nhân viên quản lý cho một xưởng inTôi và chồng đến với nhau do mai mối.
Thời gian đầu quen nhau tôi đã không tìm hiểu kỹ nên lấy chồng chưa được một năm là cưới. Chồng tôi là người đàn ông tốt, biết yêu thương con cái, hiếu thảo với cha mẹ, không có gì đáng chê trách. Tuy nhiên chồng tôi và tôi hay khắc khẩu, mỗi người đều có cái tôi của mình, ai cũng có quan điểm riêng… Tôi vì thương con, thương cha mẹ mình, sợ họ buồn lòng nên tôi hay nhường nhịn chồng, thường làm hòa trước mỗi khi 2 đứa giận nhau. Chồng tôi là con một ” cây có một trái” nên rất nghe lời cha mẹ. Dù cha mẹ có sai anh vẫn không dám cãi lại, đối với con cái, anh yêu thương lo lắng chăm sóc từng tí một, vì vậy con gái tôi rất bướng bỉnh, thậm chí không tôn trọng tôi.
Cách dạy con cũng khác nhau, anh chìu chuộng, cưng con trong khi tôi thì khô khan và không nuông chìu con. Cách sống cũng khác nhau: anh sống có phần e dè, cả nể, có phần chịu thiệt thòi về phía mình. Còn tôi thì có sao nói vậy, thẳng tính, không thích xu nịnh ai hết… Trong tình cảm vợ chồng cũng vậy, anh thì không đòi hỏi nhiều, không có nhu cầu cao và sẵn sàng ” bỏ đói” vợ cả tháng trời nếu không hài lòng vợ; còn tôi thì luôn mạnh mẽ, luôn nhiệt tình trong chuyện đó và luôn là người chủ động.
Tôi và chồng vì không cùng tôn giáo vì vậy đôi khi anh cấm đoán và không thích. Tôi vẫn cố gắng chấp nhận, thậm chí anh không muốn tôi đi chơi, quan hệ bạn bè bên ngoài, không cho tôi học nâng cao trình độ… Nói chung quan điểm 2 bên không hợp nhau vì nhiều thứ. Sống chung với cha mẹ chồng nhưng tôi cảm thấy giống như mình là khách ở trọ, muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi, ít có nói chuyện với cha mẹ chồng, nhất là mẹ chồng cũng không thích tôi. Tiền 2 vợ chồng làm ra cũng tự giữ lấy, của ai nấy giữ, chia ra cái gì mình lo thì lo cái gì anh lo thì anh lo, không đụng chạm.
Gần 10 năm chung sống, vợ chồng tôi không tìm được tiếng nói chung (Ảnh minh họa)
Chồng tôi quan điểm người vợ phải lo lắng, chăm sóc gia đình, tập trung cho con cái, cha mẹ nói gì sai cũng không được cãi lại. Còn tôi quan điểm vợ chồng là bình đẳng, nam hay nữ, già hay trẻ, lớn hay bé đều phải tự động làm những gì cần làm… Chồng tôi cũng giúp vợ trong công việc nhà và chăm sóc con cái rất chu đáo… Có lẽ ai nhìn vào cũng sẽ bảo tôi thật hạnh phúc…
Video đang HOT
Tôi lập gia đình đã gần 9 năm nhưng luôn khổ tâm, có lẽ tình yêu tôi dành cho anh chưa nhiều, cộng thêm sự khác biệt về cách sống, quan điểm sống và môi trường sinh hoạt… nên cuộc hôn nhân này đang rạn nứt từ từ. Khi có ý định ly dị, anh cũng không muốn ngăn cản và níu kéo tôi bởi vì tôi và anh đã sai lầm lúc đầu không thể tiếp tục hơn nữa. Cái quan trọng nhất trong thời điểm này là 2 đứa con, anh bảo tùy tôi quyết định tất cả, tôi muốn như thế nào anh đều chấp nhận.
Đến thời điểm này thật sự có níu kéo vì con cái cũng không thay đổi được cách suy nghĩ của 2 vợ chồng: không còn tình cảm dành cho nhau. Mẹ tôi thì muốn tôi hy sinh vì con cái, muốn con lớn thêm chút nữa mới tính tiếp. Vì điều đó tôi mong chị cho tôi một lời khuyên tốt nhất để tôi biết cần phải làm gì và có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không?
Tôi cảm ơn chị nhiều lắm! (Bạn đọc)
Trả lời:
Chị thân mến! Cảm ơn chị đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, Thanh Bình hiểu rằng chị đang có một cuộc hôn nhân mà với người ngoài là êm ấm nhưng với chị lại là sự khổ tâm khi hai vợ chồng không hiểu và thông cảm cho nhau. Gần 10 năm làm vợ chồng nhưng anh chị không tìm thấy được tiếng nói chung. Giờ đây cả hai vợ chồng nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng vì thương hai con nên còn chưa biết quyết định thế nào.
Nghe chị chia sẻ câu chuyện của gia đình mình, Thanh Bình nghĩ có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như chị nghĩ. Ở góc độ của một người thứ 3, Thanh Bình thấy mọi chuyện còn có thể cứu vãn được. Hôn nhân là chuyện của cả đời người và ly hôn là chuyện ảnh hưởng tới rất nhiều người, đặc biệt là các cháu nhỏ. Vì thế, đừng vội vã ly hôn khi chưa thử cố gắng để hàn gắn và tìm cách hiểu nhau hơn.
Theo như chị chia sẻ, rõ ràng chồng chị có nhiều ưu điểm. Anh ấy đỡ đần chị việc nhà, chăm lo các con. Anh ấy cũng không phải là một người chồng vô trách nhiệm hoàn toàn. Vấn đề giữa anh chị là khác nhau về cách nghĩ, cách sống thế nên cần có một lần ngồi lại, nói rõ ràng với nhau về mọi chuyện.
Hôn nhân là chuyện của cả đời người và ly hôn là chuyện ảnh hưởng tới rất nhiều người, đặc biệt là các cháu nhỏ. Vì thế, đừng vội vã ly hôn khi chưa thử cố gắng để hàn gắn và tìm cách hiểu nhau hơn. (Ảnh minh họa)
Anh chị cần phải tính toán lại mọi điều, từ cách chi tiêu, tiền chung trong gia đình làm sao cho hợp lí và ra cách của một gia đình chứ không phải mạnh ai người nấy tiêu. Về cách dạy con cái, trước mỗi vấn đề, hai vợ chồng nên thống nhất với nhau kĩ rồi mới quyết định để con theo hướng nào thay vì việc mỗi người một ý ngay trước mặt con. Riêng về vấn đề bố mẹ của anh ấy. Có thể đây là điều tế nhị, khó giải quyết nhưng nếu chị khéo léo một chút, mọi việc cũng có thể êm xuôi. Tất nhiên, đi kèm theo đó vẫn là một chút sự nhẫn nhịn. Chị có thể thông cảm cho anh ấy lần này, bỏ qua cho anh ấy lần khác khi anh ấy luôn đứng về phía mẹ. Sự nhường nhịn, biết điều của chị tự khắc chồng chị sẽ hiểu. Có thể trước mặt anh ấy không cãi cự lại mẹ nhưng trong lòng anh ấy hiểu vợ mình, trân trọng vợ mình hơn cũng là một điều đáng mừng rồi chị ạ.
Ngay từ bây giờ, anh chị nên ngồi lại với nhau và cố gắng nghĩ tới việc làm sao để hòa hợp chứ đừng vội vàng nghĩ tới chuyện ly tan. Câu chuyện của anh chị chưa tới mức phải đẩy tới hoàn cảnh đó. Khi hai vợ chồng đồng thuận gây dựng lại mối quan hệ tốt đẹp hơn, hãy bắt đầu giải quyết từng điều một, chậm nhưng hiệu quả. Rồi đây chị sẽ thấy mọi chuyện khá dần lên và không hề tồi tệ như chị nghĩ. Việc chị ly hôn bây giờ chẳng những hai cháu khổ mà bản thân chị tìm được một người khác hợp hơn với mình cũng không phải là điều dễ dàng.
Chúc chị sáng suốt, bình tĩnh và giải quyết được vấn đề của mình.
Theo Khampha
Cuộc tình ấy tôi có nên chen vào?
Tôi đã để mất cô ấy 10 năm rồi. Giờ gặp lại, cô ấy đã vui duyên mới nhưng liệu tôi có nên xen vào?
Thấm thoát đến giờ đã gần 10 năm qua đi kể từ cái ngày tôi và cô ấy chia tay. Với tôi, câu chuyện đó đến ngày hôm nay vẫn còn nguyên vẹn trong đầu. Tôi cố gắng quên nhưng không nổi. Đó là lí do bao năm rồi tôi vẫn sống một mình dù cho gia đình, người thân đều giục tôi lấy vợ. Nhưng thật khó, thật khó để cưới vợ khi mà lòng mình chỉ yêu thương một người con gái khác.
Câu chuyện ấy cũng lâu lắm rồi. Khi đó tôi là anh chàng đang học cao học còn cô ấy chỉ vừa mới là sinh viên năm thứ 2. Chúng tôi yêu nhau và cô ấy là mối tình đầu của tôi mặc dù lúc đó tôi không phải quá trẻ. Tình yêu đầu sâu đậm và quá thiêng liêng đến nỗi ngay khi ngỏ lời yêu tôi đã nghĩ mình sẽ cưới cô ấy làm vợ.
Chuyện tình của chúng tôi đẹp, êm đềm và gần như không hề có một chút cãi vã. Đến bây giờ nhớ lại, tôi vẫn không thể tìm ra chút cảm giác buồn nào khi chúng tôi yêu nhau. Thế nhưng kết thúc câu chuyện đó lại là một bi kịch, bi kịch kéo dài tới tận bây giờ.
Bố mẹ tôi nhất quyết không đồng ý cho chúng tôi yêu nhau. Với ông bà, tôi là một niềm tự hào lớn và không thể nào yêu một cô gái nhà quê, tỉnh lẻ được. Hơn nữa dự định của bố mẹ tôi là sẽ cho tôi ra nước ngoài du học nên việc yêu cô ấy là điều không được. Lúc đó tôi cũng đã kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình. Thế nhưng, có lẽ mẹ tôi đã làm được nhiều điều hơn tôi tưởng. Cô ấy bỏ đi, rời xa tôi...
Tôi đã không thể giữ được người con gái mình yêu chỉ vì áp lực gia đình (Ảnh minh họa)
Cô ấy bỏ học giữa chừng, tôi đi tìm nhưng không được. Lúc đó tôi mới nói cho mẹ biết là cô ấy đang mang bầu (trước đó cô ấy nhất quyết không cho tôi nói điều này ra và dùng nó làm cách gây áp lực với mẹ). Mẹ tôi hối hận lắm, nhưng có như vậy thì mọi chuyện cũng đã muộn màng.
Khoảng hơn 2 năm sau, tôi ra nước ngoài du học. Sau khi học xong, tôi tiếp tục ở lại đó làm việc. Với nhiều người đó là một điều đáng ngưỡng mộ nhưng tôi thì không thấy thế. Tôi thấy cô đơn, mệt mỏi và không muốn yêu ai. Bố mẹ tôi dù rất muốn tôi yên bề gia thất nhưng cũng không dám giục vì chuyện năm xưa.
Sau đó vài năm tôi về nước, đi làm và tiếp tục cuộc sống độc thân. Thực ra tôi cũng đi xem mắt vài người nhưng rồi đều thấy không nên làm khổ họ vì có đi gặp thì tôi cũng chẳng thể nào yêu nổi. Tôi không có ý định sẽ sống độc thân để trả thù ai cả nhưng quả tình tôi không thể nào yêu nổi ai. Có lẽ duyên phận chưa đến với tôi, hoặc cũng có thể không bao giờ đến nữa.
Thế rồi tôi gặp lại cô ấy, tình cờ thôi nhưng tôi không tin nổi vào mắt mình. Hôm đó, cô ấy dẫn theo một đứa con nhỏ. Không cần phải hỏi, chỉ nhìn thôi tôi đã biết nó là con tôi. Giờ cô ấy trông điềm đạm và từng trải hơn xưa nhưng vẫn dịu dàng, nữ tính như vậy. Tôi nghĩ cô ấy sẽ hận tôi tới mức không thèm nhìn mặt nhưng cô ấy vẫn gặp tôi, vẫn chấp nhận vào quán cà phê nói chuyện với tôi.
Liệu tôi có nên chen ngang vào mối quan hệ của cô ấy với người bây giờ để một lần đấu tranh giành lấy tình yêu hay không? (Ảnh minh họa)
Cô ấy phủ nhận việc đứa con là của tôi. Cô ấy còn nói đã lấy chồng rồi. Hôm đó chúng tôi ra về nhu thế nhưng lần này tôi không dễ gì để mất dấu của cô ấy.Tôi tìm hiểu được địa chỉ nơi cô ấy sống, cô ấy làm. Tôi còn biết cô ấy sắp lấy chồng. Đó là một người đàn ông tử tế, tốt, có công việc và chấp nhận chuyện cô ấy có con riêng.
Mọi người đều nói cô ấy đang rất hạnh phúc và người đàn ông kia quá tốt với cô ấy. Thực lòng tôi đã nghĩ khi gặp lại được cô ấy thế này, hơn nữa lại biết có đứa con chung với nhau, nhất định tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ. Thế nhưng cơ hội ấy có còn cho tôi? Liệu tôi có nên chen ngang vào mối quan hệ của cô ấy với người bây giờ để một lần đấu tranh giành lấy tình yêu hay không?
Theo Khampha
Say nắng bạn thân của chồng sắp cưới Chồng sắp cưới của em là một người khô khan. Có lẽ vì thế mà em đã "say nắng" người đàn ông khác trước ngày cưới. Chị Thanh Bình thân mến! Thực sự khi viết những dòng này cho chị em cảm thấy rất ngại ngùng. Em không biết phải làm sao. Em mong chị cho em một lời khuyên! Em năm nay...