10 năm cần rượu để có thể ngủ không giật mình
Cứ hết ngày làm việc, sau khi lo lắng cho những yêu thương là chìm trong những tối say rã rời.
Ảnh minh họa
Gần 10 năm trôi qua mình sống như một cỗ máy có cảm xúc được lập trình sẵn, giờ nào làm việc, giờ nào sống trong những cảm giác cô đơn đến phát sợ, trong những nỗi đau cứ lặp đi lặp lại và trong những giấc ngủ chập chờn. Đôi khi mệt lắm muốn ngủ nhưng lại sợ không dám ngủ vì những ác mộng. Từng đấy năm mình tìm đến men rượu, cứ kết thúc một ngày làm việc, sau khi lo lắng cho những yêu thương là chìm trong những tối say rã rời, say chỉ để ngủ không giật mình, không sợ hãi, không phải thức với những dằn vặt, cô đơn và cảm giác yêu thương không trọn vẹn.
Trong công việc mình luôn tự tin và thường công việc chưa bao giờ làm khó được mình, vậy mà lại chẳng thể tự tìm cho bản thân một lối thoát dù mình luôn biết cách và “chỉ” cho mọi người quanh mình một con đường đi. Đã bao đêm một mình lên tầng cao với chai rượu, một mình một góc quán, nhìn xuống dưới và nhớ về một bộ phim, một lời thoại “Nhắm mắt lại và cảm nhận mình đang bay trong gió”. Rồi chỉ là thoáng qua thôi, vẫn phải trở về với thực tại, vẫn lo đã đến lúc chưa? Sợ vợ cũ vẫn chưa đủ sức lo cho con, sợ chị vẫn “dại” để mẹ lo lắng, sợ các cháu không ai dậy bảo và còn nghĩ cho những ai đã bao năm cùng mình trong công việc, sợ mình nghỉ bất ngờ mọi người khó khăn. Nhưng chẳng nhẽ cứ như vòng tròn bao năm nay, ngày làm đêm say, có những khi như “điên dại” trong đêm?
Theo VNE
Video đang HOT
Chúng ta chưa từng nói yêu nhau, dù chỉ một lần!
Mình đã đi cùng nhau một quãng đường không thật lâu nhưng thật sâu phải không anh? Mình chưa từng nói yêu nhau, dù chỉ một lần nhưng cả hai đều hiểu có những điều không thể gọi thành tên, có những tình cảm để trái tim cảm nhận.
Cảm ơn anh, chàng trai đã mang đến những an yên trong lòng... (Ảnh minh họa)
Có những khoảnh khắc trôi qua không trở lại nhưng vương hoài nhung nhớ, có những người chỉ kịp ghé lại đôi lần nhưng gieo bao yêu thương khó bỏ, có những điều bình dị nhưng vẫn sẵn sàng đánh đổi để giữ lấy. Là anh, chàng trai có nụ cười Hà nội, đã kéo em ra khỏi những ngày tháng rong dài với cô đơn.
Hà Nội những ngày cuối mùa đông, nắng mắc kẹt trên cành cây cao chót vót, để mặc gió chầm chậm rượt đuổi theo đám lá khô rơi lả tả. Hà Nội cứ bình yên và lặng lẽ như ngày anh đến bên em. Hà Nội vội vàng, bọn chen trong tiếng còi xe réo lên inh ỏi nhưng Hà Nội thật êm đềm và nhẹ nhàng qua đôi mắt trong veo và nụ cười rất duyên của anh. Nụ cười Hà Nội, nụ cười đủ để làm tan chảy trái tim một cô bé bướng bỉnh.
Cảm ơn anh, chàng trai có nụ cười Hà Nội...
Cảm ơn anh, một người dù chỉ là quá giang qua cuộc đời em một lần, rất ngắn nhưng đủ để em biết được những rung động, thổn thức và cả những đợi chờ biết rằng người không về. Mình đã đi cùng nhau một quãng đường không thật lâu nhưng thật sâu phải không anh? Mình chưa từng nói yêu nhau, dù chỉ một lần nhưng cả hai đều hiểu có những điều không thể gọi thành tên, có những tình cảm để trái tim cảm nhận. Mình đã từng rất hạnh phúc, là hạnh phúc của hai kẻ cô đơn vô tình chạm nhau trong phút chốc...
Cảm ơn anh, chàng trai có nụ cười Hà Nội... (Ảnh minh họa)
Có những ngày Hà Nội lặng thinh, chẳng xô bồ, chẳng vội vã; Hà Nội cuộn mình trong những giấc mơ dài không lối. Là những ngày em nhớ anh, nhớ nụ cười ấy biết bao nhiêu. Là những ngày Hà Nội không nắng, không gió, không anh, em đi tìm những an yên và ngọt ngào trong nụ cười thuở ấy.
Dù chuyện tình mình buồn như hai nửa chông chênh nhưng không quá nhiều thương tổn bởi cả hai đều hiểu cần giữ lấy những gì trong nhau để mai này nhớ lại sẽ là hạnh-phúc-từng-có chứ không phải muộn phiền đã qua.
Cảm ơn anh, chàng trai đã mang đến những an yên trong lòng...
Anh biết không, khi nhớ về một người, chẳng cần phải nhớ cho đủ, cho đầy, chỉ cần nhớ thật sâu và thật lâu. Chỉ cần nhớ duy nhất một điều về anh em cũng đã thấy hạnh phúc, dù nó không trọn vẹn nhưng em biết như thế đã đủ vỗ về những yêu thương.
Chàng trai ạ, em rất nhớ nụ cười ấy, năm xưa! Giữa trời chiều Hà Nội buông sắc tím đổ lênh láng vào lòng người cái lạnh đầu đông se sẽ, anh cười, nụ cười đủ ấm mùa đông và tan chảy trái tim em. Nụ cười ấy ôm trọn cả những bình yên của Hà Nội và nằm trọn vẹn trong tim một cô gái xứ lạ, để mãi đến sau này em cũng không thể tìm lại được...
Em sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của riêng mình để giữ lấy nụ cười ấy, vì em biết hạnh phúc của em chính là lúc thấy anh cười. Hà Nội như đứng im, chiếc đồng hồ bỗng nhiên dừng lại, không nhích thêm một tích tắc. Vì nụ cười ấy là Hà Nội trong em.
Kí ức chỉ thực sự vẹn nguyên khi thời gian không đủ sức mài mòn quá khứ và trái tim một người vẫn còn đong đầy yêu thương, không oán, không trách dù chuyện tình đã cũ, nằm im thì lúc đó nhận ra mình đã từng yêu rất nhiều.
Em biết giờ đây nụ cười ấy đã không dành trọn cho em nữa, nó thuộc về một người nào đó nhưng em có quyền giữ lấy nó, để ở một góc sâu trong tim. Nhớ anh em sẽ gượng mở xem.
Anh thuộc về Hà Nội, nụ cười ấy cũng thuộc về Hà Nội mà không thuộc về em. Nhưng nó đã từng mang đến hạnh phúc, tình yêu và những điều ý nghĩa nhất của tuổi trẻ.
Cảm ơn anh nhé, chàng trai có nụ cười Hà Nội đã từng khiến trái tim em dành trọn thương yêu...
Theo blogtamsu