10 năm bên chồng không bằng 1 phút yêu anh
Ngay từ buổi hẹn hò đầu tiên, tôi đã ngoan ngoãn theo anh bước vào nhà nghỉ.
Tôi năm nay 34 tuổi, đã lập gia đình được 10 năm và hiện giờ, chúng tôi đang có hai cháu nhỏ, một trai, một gái. Không chỉ mọi người nhìn vào khen vợ chồng chúng tôi thuận hòa, gia đình nhỏ rất hạnh phúc mà chính tôi cũng cảm nhận được điều đó trong suốt những năm tháng sống chung với chồng.
Tôi là một người phụ nữ ưa hình thức, đặc biệt là rất thích những người đàn ông đẹp trai, phong độ. Nhưng chồng tôi là người đàn ông không được như vậy, mà ngược lại, anh càng ngày càng khiến tôi chán chường, mệt mỏi. Anh quá khô khan trong tình cảm, lại không biết tâm lý của vợ để chiều chuộng nên tôi cảm thấy không còn hứng thú mỗi khi gần gũi anh.
Cho đến một ngày, tôi tình cờ gặp anh – một người đàn ông rất đẹp trai, phong độ và ga lăng. Anh hơn tôi 2 tuổi, đã có gia đình và hai cô con gái nhỏ.
Ngay từ buổi đầu tiên gặp nhau, anh đã có cảm tình với tôi và chủ động xin số điện thoại tôi. Đến ngày hôm sau, anh đã nhanh chóng liên lạc với tôi và mong muốn được gặp tôi.
Tôi thực sự rất vui sướng khi được một người đàn ông hoàn hảo như vậy để ý, hẹn hò. Chính vì thế nên tôi đã không từ chối mà vui vẻ nhận lời ngay. Lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò nhau cũng là lần đầu tiên, tôi bước vào nhà nghỉ cùng một người đàn ông khác.
Mặc dù rất áy náy, xấu hổ vì phản bội chồng con nhưng tôi thực sự hạnh phúc khi được ở bên anh và cảm thấy rất hào hứng với anh trong chuyện chăn gối. Đấy là điều tôi chưa bao giờ cảm nhận được ở chồng mình…
Video đang HOT
Cứ mỗi lần gặp anh xong, tôi không muốn rời xa anh nửa bước. Tôi không ngần ngại nói với anh mong muốn của mình: “Ước gì anh là chồng em”. Tôi rất muốn sở hữu anh cho riêng mình nhưng tôi biết mình không được phép làm điều đó vì tôi và anh đều đã có gia đình nhỏ.
Có một thời gian, vì quá yêu và nhớ anh, tôi đã thường xuyên gọi điện, nhắn tin cho anh khiến vợ anh phát hiện được. Vì không muốn gia đình tan vỡ nên anh đã nói với tôi rằng: “Vợ anh đã biết chuyện rồi, em đừng gọi cho anh nữa. Hãy quên mối tình này đi và hãy giữ nó vào một góc trong trái tim em thôi nhé!”.
Tôi đã khóc rất nhiều khi nhận được những dòng tin nhắn đó của anh. Nó như những gáo nước lạnh dội vào trái tim đang nhức nhối của tôi… Dù không muốn rời xa anh nhưng tôi vẫn nhắn gửi cho anh những suy nghĩ của lòng mình: “Bất cứ lúc nào anh cần em thì trái tim em sẵn sàng mở cửa để đón chờ anh”.
Nếu anh bỏ vợ để đến với tôi, tôi cũng sẵn sàng bỏ gia đình để theo anh (Ảnh minh họa)
Từ ngày ấy đến giờ, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa nhưng thi thoảng nhớ anh, tôi vẫn thường nháy máy cho anh. Dù biết tôi đang cố gắng liên lạc với anh nhưng anh vẫn không một lần hồi âm lại.
Bẵng đi 6 tháng, cho đến thời gian gần đây, anh lại liên tục gọi điện cho tôi. Cứ mỗi lần nhìn thấy số anh, tôi lại mừng rỡ vì biết rằng, mình sẽ còn rất nhiều cơ hội được ở bên người đàn ông mình yêu nhất.
Và mới tuần trước đây thôi, chúng tôi lại cùng nhau vào nhà nghỉ. Vừa gặp nhau, hai đứa đã lao vào nhau như con thiêu thân, không cần nghĩ đến những áp lực công việc, gia đình nữa. Tôi chỉ biết rằng, lúc ấy tôi đang được hưởng cuộc sống hạnh phúc thật sự…
Khi ở bên anh, tôi không ngớt lời gọi anh là “chồng” và dành những lời ngọt ngào, âu yếm nhất.
Sau những phút giây ân ái mặn nồng bên nhau, anh dẫn tôi đi ăn phở ở quán ngon nhất trên phố cổ. Khi ngồi đối diện với nhau, anh luôn dành cho tôi ánh mắt tình tứ và đầy ham muốn, ánh mắt đó khiến tôi không được tự nhiên cho lắm nhưng ngược lại, tôi lại rất thích nó và lúc nào cũng nghĩ đến anh với ánh mắt khao khát ấy.
Từ ngày gặp anh về, lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ đến anh và muốn được chạy đến bên anh thật nhanh sau những giờ tan sở. Tôi dường như đã quá yêu anh, quá si mê người đàn ông cuốn hút ấy.
Cũng vì quá si mê anh nên những lúc ở bên chồng, tôi lại thấy nhàm chán và không còn hứng thú nữa. Mỗi lần chồng đòi hỏi, tôi lại né tránh khiến anh ấy bực tức. Có những lúc thấy chồng cau có, khó chịu, tôi lại chấp nhận để chiều theo ý anh ấy. Nhưng khi vào cuộc, tôi lại nhắm mắt và tưởng tưởng mình đang “yêu” người tình của mình.
Có lần, tôi đã hỏi anh rằng: “Anh có dám bỏ vợ để đến với em không? Nếu anh dám làm điều đó thì em cũng sẵn sàng bỏ chồng để mình đến với nhau”. Anh đã không cần suy nghĩ mà nói với tôi rằng:”Em ạ! Đừng vì sự ích kỷ của bản thân mình mà làm cho người khác khổ. Thỉnh thoảng mình gặp nhau cũng đã hạnh phúc lắm rồi”.
Dù biết anh rất tôn trọng mái ấm gia đình nhưng tôi lại không muốn như vậy. Lúc nào tôi cũng mong mỏi rằng, nếu anh sẵn sàng từ bỏ tất cả để đến với tôi thì tôi cũng sẽ hy sinh tất cả để được làm vợ của anh, mặc dù biết rằng, sẽ có rất nhiều người ngăn cản điều đó.
Hôm kia, chúng tôi lại tiếp tục có một cuộc hẹn hò vui vẻ trong nhà nghỉ. Tôi cũng không hiểu được vì sao anh lại khiến tôi mê mệt như vậy? Có những lúc tôi cũng nhận ra rằng, làm điều đó là sai trái với đạo đức, là có lỗi với chồng con nhưng sao tôi không thể cắt đứt hẳn được với anh.
Các bạn ạ! Chẳng hiểu sao tôi luôn nghĩ rằng, anh mới chính là người đàn ông thực sự của cuộc đời tôi, còn chồng chỉ là người đàn ông “trách nhiệm” của tôi thôi!
Tôi không biết phải làm sao nữa khi mỗi lần ở bên chồng, tôi lại nghĩ và tưởng tưởng đến giây phút hạnh phúc ân ái bên anh.
Theo VNE
Cắn răng 'sống cùng' trai vừa già, vừa xấu
Ai có cách gì "tháo gỡ" dùm chúng tôi vấn đề vừa mang tính... cục bộ, vừa mang tính "thời đại" này không? Thật não lòng khi nghe chị em than thở: "Giá như mỗi ngày vô công ty, phía trước mặt mình có mấy anh trai đẹp, chưa vợ, chưa con để ngắm thôi thì cũng phấn chấn tinh thần mà làm việc hăng say, chất lượng; đằng này, cứ ngắm mấy ông già và mấy thằng trai xấu, càng ngày càng thêm cùn mằn ý tưởng, người ngợm thì cũng chẳng buồn chăm sóc vì có ai nhìn đâu mà chưng diện?".
Lâu lắm rồi mới có một buổi trưa tôi ở lại công ty. Định làm ráng cho xong việc để buổi chiều còn chạy loanh quanh xuống cơ sở. Thế nhưng, cuối cùng tôi đã mất nguyên buổi trưa vì những câu chuyện cười như mếu của các bạn nữ.
Tôi nhìn quanh, trong số khoảng hơn 30 nhân viên ở lại, chẳng hề thấy bóng dáng một đấng nam nhi nào mà chỉ toàn phe tóc dài. Buổi trưa nắng, lười ra ngoài nên các chị em gọi nhà hàng mang thức ăn vào. Mọi người mời mọc nhưng tôi từ chối vì biết chồng con ở nhà đã dành phần cơm cho mình. Nghe vậy, mọi người lao nhao: "Chị sướng thiệt, có chồng con chờ ở nhà, còn tụi em, chẳng có ai ngoài 2 người tình già lụm cụm".
Nhiều công ty đang lâm vào tình trạng "âm thịnh, dương suy" như thế này...
Rồi chuyện nọ xọ chuyện kia, một cô than: "Cứ kiểu này, tụi em ế hết chị ơi". Cô thứ hai tiếp lời: "Chị coi, 10 đứa tuyển vào một đợt với em, giờ vẫn còn nguyên xi 10 đứa". Rồi ý kiến thứ ba, thứ tư, thứ năm... và cuối cùng là: "Không chỉ ế mà tụi em còn chết già nữa. Chị nhìn mà coi. Trước mặt tụi em, ở tít bên kia là mấy bạn nữ, gần gần chút thì loe nghoe mấy thằng nhóc vừa nhỏ con vừa xấu; gần ngay trước mặt là mấy ông sếp đã có vợ con đùm đề, nhìn không hề có chút hứng thú nào".
Phận lấy chồng già (ảnh minh họa)
Rồi cô thở dài thườn thượt: "Nói thiệt, giá như mỗi ngày vô cơ quan, phía trước mặt mình có mấy anh trai đẹp, chưa vợ chưa con để ngắm thôi thì cũng phấn chấn tinh thần mà làm việc hăng say, chất lượng; đằng này, cứ ngắm mấy ông già và mấy thằng trai xấu, càng ngày càng thêm cùn mằn ý tưởng, người ngợm thì cũng chẳng buồn chăm sóc vì có ai nhìn đâu mà chưng diện?".
Mấy cô than thở như vậy là vì công ty tôi là một tòa nhà hiện đại. Sếp bố trí chỗ ngồi cho nhân viên phục vụ ở các phòng riêng, còn khối khoa học kỹ thuật thì tập trung ở một phòng lớn; chỗ ngồi xếp theo hình vòng tròn đồng tâm. Sếp tổng giám đốc ngồi giữa làm "cục nhưn", vòng tiếp theo là sếp vừa vừa, bên ngoài cùng là nhân viên mới tuyển hoặc sinh viên thực tập. Có thể nói, tinh túy của công ty tập trung ở cái "phòng VIP" này.
Sau ý kiến vừa rồi, mọi người im lặng giây lâu như để cảm nhận hết nỗi niềm ế ẩm. Bất chợt, một cô lên tiếng: "À, mà em cũng không hiểu. Đợt tụi em dự tuyển, ở vòng phỏng vấn thấy có quá trời mấy bạn cao ráo, đẹp trai nhưng sao vô vòng chung khảo, chẳng còn một tên nào?". Cô này chưa kịp dứt lời thì đã có mấy cô lên tiếng một lượt: "Chị biết đợt đó bên nam ai được tuyển không? Là thằng Mén đó. Nó cao có 1,45 mét; nặng 40 ký, mặt như bị ban khỉ...".
Thức ăn đã nguội lạnh mà cuộc "đấu tố" vẫn chưa chịu dừng. Tôi lấy làm lạ. Cái nghề của mình lẽ ra phù hợp với các anh chàng đực rựa khỏe mạnh, xông xáo, vậy mà đợt tuyển nào cũng thấy thu vô toàn các em nữ trẻ tuổi, xinh đẹp? Hậu quả là giờ đây, nhìn từ phòng lớn sang các phòng nhỏ, mỗi năm, đội quân ế chồng ngày càng đông thêm. Chỉ tính riêng các nàng U.40 thì con số đã lên tới hàng trăm...
Tôi đang nghĩ ngợi bâng quơ thì một cô bỗng la lên: "Em biết rồi...". Mọi người ngơ ngác: "Biết gì?". "Biết tại sao công ty mình chỉ tuyển nữ; nếu có tuyển nam thì chỉ toàn những tên xấu xí, mặt mụn...".
Cái lý do mà cô ấy nói ra nghe vừa mắc cười nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng có lý. Sếp tổng của chúng tôi là nam, sếp vừa vừa hầu hết cũng là nam, quan trọng nhất là hội đồng xét tuyển thì 100% là các đấng mày râu U.50; U.60 trong ban giám đốc. Đặc biệt, trong số này, tổng giám đốc của tôi có cả sắc đẹp lẫn chiều cao khiêm tốn nhất, còn các vị phó thì cũng chỉ được 4 điểm trên thang điểm 10!
Vậy thì nguyên nhân đích thực là đây rồi: Trên đời này, thử hỏi, có ai thật lòng muốn người khác hơn mình? Tuyển mấy thằng trẻ, đẹp trai vô làm, chẳng phải mấy sếp sẽ phải đương đầu với cuộc cạnh tranh nhan sắc khốc liệt hay sao?
Với tình hình này thì các chị em của công ty tôi chắc chắn sẽ tiếp tục... ế độ dài dài. Và cơ hội được tuyển dụng dành cho các anh nam, nếu có, thì chỉ dành cho những kẻ xấu trai, mặt mụn, bị ban khỉ như thằng Mén...
Ai có cách gì "tháo gỡ" dùm chúng tôi vấn đề vừa mang tính... cục bộ, vừa mang tính "thời đại" này không?
Theo Eva
Bị bạn gái 'úp sọt' nên phải cưới Tôi dùng mọi lời lẽ để lăng mạ, sỉ nhục em. Tôi biêt đã bị &'úp sọt'. Yêu nhau được 3 tháng, tôi say em như điếu đổ bởi cái tính ân cần, quan tâm chăm sóc người khác của em. Nhiều lần yêu nhưng chưa khi nào tôi nhận được những lời ngọt ngào, yêu thương như thế. Tôi cảm nhận đây...