10 điều tốt đẹp trong cuộc đời, bạn đã đánh mất bao nhiêu?
Tiền có thể từ từ kiếm, nhưng có nhiều thứ, một khi mất đi, thì không thể tìm lại được. Chung quy lại, con người cơ bản là có 10 thứ tốt đẹp này, hãy xem bạn đã đánh mất bao nhiêu thứ rồi nhé.
Trong cuộc sống, bạn gặp gỡ rất nhiều chuyện tốt đẹp, nhưng lúc đó thường không mấy nhận ra giá trị đích thực để mà trân quý. Cho đến một ngày, quay đầu nhìn lại, bạn mới phát hiện ra đó là những điều tuyệt vời nhất mà mình đã trải qua. Nhưng khi ấy, chúng đã sớm rời xa mất rồi!
Trước đây, khi ở trong một căn nhà cũ, đêm ngủ không cần đóng cửa mà vẫn có thể thoải mái ngủ say, càng không cần phải lo lắng bị trộm lấy mất đồ đạc trong nhà. Mặc dù trong nhà không có máy điều hòa, nhưng không khí thật thoáng đãng, tươi mát, yên tĩnh.
Còn bây giờ, bước vào một căn nhà rộng lớn, rất sang trọng, rất đẹp, nhưng từ lầu trên cho đến ngoài cổng đều là cửa khóa then cài chắc chắn. Đem cả nhà đều bao vây chặt chẽ, không một kẽ hở khiến đôi khi, ngay cả bản thân chủ nhà còn không thể vào được nhà.
Trước đây, ở quê, mọi người quả thực thân thiết với nhau, xem nhau như người thân. Nhà cùng chung một ngõ, có món gì ngon đều mang biếu hàng xóm láng giềng nếm thử. Nhà ai có việc, mọi người đều xúm lại hỗ trợ.
Còn bây giờ, chúng ta ở cùng trong một tòa nhà, thậm chí là ở cùng một dãy, ngày ngày giáp mặt nhau nhưng không biết đối phương tên họ là gì.
Trước đây, trẻ con ở nông thôn thích nhất là lội sông bắt cá, hoặc là chạy khắp ruộng vườn hái dưa, bẻ trái, ăn trực tiếp, thưởng thức vị tươi xanh thuần tự nhiên.
Còn bây giờ, hàng hóa trong siêu thị vừa nhiều vừa hấp dẫn, cá rất lớn, rau dưa hoa trái nhìn rất mướt, nhưng mà dù cho có rửa bao nhiêu lần cũng sẽ không yên tâm, cũng sẽ lo lắng rửa chưa sạch, không dám ăn.
Sự an toàn
Trước đây, bọn trẻ nhỏ cứ tụ tập ven đường vui chơi chạy nhảy, chỉ cần dùng mấy nhánh cây, ngọn cỏ bên đường là có thể chơi đến say sưa náo nhiệt.
Còn bây giờ, xã hội phát triển, đường ngày càng rộng, xe ngày càng nhiều, cho nên bọn trẻ cũng không thể vui chơi chạy nhảy ở ven đường, bởi vì chỉ cần sơ ý một chút là có thể gặp nguy hiểm ngay.
Video đang HOT
Ký ức
Trước đây, tiệm chụp ảnh cũng không nhiều, một năm có được mấy lần đi chụp ảnh. Mỗi một tấm ảnh đều được giữ gìn cẩn thận, được tập hợp vào một quyển album, lưu trữ, hoặc lồng vào khung, được đặt ngay ngắn trên bàn, trên tủ… Mỗi lần mở ra xem, cảm xúc và ký ức vẫn còn nguyên vẹn.
Còn bây giờ, không mấy ai đi vào tiệm chụp ảnh, ai cũng có máy ảnh, máy quay phim, di động thông minh… thích chụp ảnh là chụp ngay, từ chụp bản thân, phong cảnh đến cả thức ăn ngon. Những bức ảnh chụp đó được lưu trữ đầy thiết bị, nhiều khi bị quên lãng nằm im lìm trong một góc nào đó của bộ nhớ thiết bị, không có một giá trị lưu niệm khơi gợi ký ức nào.
Vui vẻ, náo nhiệt
Trước đây, rất hiếm gia đình có tivi. Đến xế chiều, hàng xóm láng giềng kéo đến xem, có người thậm chí bưng luôn bát cơm đang ăn dở chạy qua xem. Tivi chỉ là tivi đen trắng, hình ảnh đôi khi bị nhòe không rõ nét, người thì nhiều, nhưng không hề cảm thấy chen chúc chật chội, mà ngược lại cảm thấy rất náo nhiệt, vui vẻ.
Còn bây giờ, suốt ngày trên tay không hề rời cái điện thoại di động, cho dù đi đến đâu cũng có thể xem được phim, lướt được mạng. Tuy rằng mấy người tụ tập lại cùng ngồi với nhau, nhưng chẳng nói được mấy câu với nhau, mỗi người chỉ chăm chú vào cái di động trên tay mình.
Sự thỏa mãn
Trước đây, trẻ nhỏ chỉ có vài ba bộ áo quần đơn giản, màu sắc cũng đơn giản, phần lớn là mặc lại áo quần cũ của anh chị trong nhà đã mặc chật. Tuy nhiên, mỗi một cái quần cái áo được chúng ta xem như là bảo bối vậy, đặc biệt thích, có được đã là thỏa mãn rồi.
Còn bây giờ, áo quần đủ mọi sắc màu, mọi chất liệu, kiểu dáng, trong tủ treo đầy từng dãy áo quần. Tuy vậy, vẫn cảm thấy áo quần của mình không đủ xinh đẹp, vẫn cảm thấy không đủ đồ để mặc.
Đơn giản
Trước đây, đồ chơi của trẻ nhỏ cũng không nhiều, chỉ là mấy viên bi, dây cao su, bao cát, giấy báo… Tuy đồ chơi không nhiều, nhưng mỗi một loại đồ chơi, trẻ có thể chơi say sưa suốt cả ngày, chơi rất vui vẻ, thích ý!
Còn bây giờ, trong điện thoại của người nào mà không có dăm ba loại game? Đứa trẻ nào mà không có một đống đồ chơi các loại các kiểu?
Cho dù xã hội ngày càng hiện đại, khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển đã mang đến cho con người môi trường giải trí càng phong phú, nhưng chúng ta lại đánh mất đi tình cảm thân mật khăng khít với bạn bè như thuở trước đây.
Tự do
Trong ký ức, trước đây chỉ có một rạp chiếu phim, người dân bình thường là không thể đến xem phim, mà người có thể đến xem phim cũng không nhiều. Có hôm trong thôn thông báo có chiếu phim ngoài trời, mấy đứa trẻ trong thôn liền hẹn hò cùng nhau đi xem, đứa thì leo lên cành cây ngồi, đứa thì leo lên mái nhà ngồi, hoặc là leo lên cột điện, vừa xem vừa cắn hạt dưa mang theo từ nhà, vui thích vô cùng!
Còn bây giờ, rạp chiếu phim nhiều vô cùng, thể loại phim cũng nhiều vô kể, nào là phim hiệu ứng 3D, nào là phim bom tấn của Hollywood, tùy thích chọn lựa. Nhưng phải xếp hàng mua vé, đăng ký chỗ ngồi trên mạng, đến rạp còn phải kiểm vé thêm lần nữa, lại không cho mang theo đồ ăn vặt, thức uống. Người ngồi bên cạnh hoàn toàn xa lạ, mỗi người chỉ biết chăm chú xem, xem hết phim mỗi người đi về mỗi hướng.
Chân tình
Ngày trước, ông nội cưới bà nội chỉ cần dùng nửa đấu gạo, ba cưới mẹ cũng chỉ cần nửa con trâu. Khi kết hôn, cũng chỉ nhận một tấm giấy hôn thú, làm một vài mâm cỗ mời mọi người vậy là đủ. Đồ cưới không có nhiều, thế nhưng rất vui vẻ, sống với nhau thực hạnh phúc.
Còn bây giờ, kết hôn phải có nhà lầu, phải có xe hơi, phải có nhiều tiền, nếu không thì cảm thấy không hạnh phúc.
Khi chúng ta dần dần trưởng thành thì cũng có nhiều thứ dần mất đi theo, sẽ không bao giờ có thể tìm lại được nữa. Nhân sinh có rất nhiều loại tư vị, nhưng phải đến một độ tuổi nhất định nào đấy, mới có thể thưởng thức được mùi vị tinh tế của nó.
Nhưng một khi hiểu được hết thảy giá trị trân quý của nó, thì nó đã mãi mãi rời xa. Cho nên, hãy trân quý cuộc sống hiện tại, bởi chỉ cần một giây sau, thì những gì hiện tại bạn đang trải qua liền biến mất. Đừng để đến cuối cùng mất đi rồi mới hối tiếc sao mình đã không biết trân trọng.
Theo khoeplus24h.vn
Chỉ một lần chồng xưng 'mày tao', vợ kiên quyết ly hôn
Quyên bị sốc vì chồng xưng 'mày-tao' với vợ. Cô thật không thể tưởng tượng nổi, tại sao anh lại xưng mày - tao với cô trong khi trước giờ, một câu chửi vợ anh cũng chưa từng nói.
Lệ Quyên ở Cầu Giấy (Hà Nội) kể rằng, vợ chồng cô quen nhau 2 năm rồi mới tiến đến đám cưới. Tuấn - chồng Quyên - hơn cô 3 tuổi và cả hai tốt nghiệp đại học, đều là cán bộ công chức nhà nước.
Quyên và chồng đã về chung sống một nhà 4 năm. Suốt 4 năm ấy, cô là người vợ chu toàn chăm sóc chồng mọi mặt, từ nữ công gia chánh đến đối nội đối ngoại, việc nào ra việc nấy, không bị ai chê bai hay phàn nàn bất cứ thứ gì.
Tuấn hiền lành, chịu khó nhưng lại cục tính, gia trưởng, còn Quyên luôn mềm mỏng, dịu dàng, ngọt ngào với chồng. Hai vợ chồng Quyên lại có một cô con gái 2 tuổi bụ bẫm, dễ thương nên tình cảm của vợ chồng rất tốt, không có cãi vã cũng không có chuyện xích mích.
Công bằng mà nói, chồng Quyên là người đàn ông yêu vợ thương con, tiền lương hàng tháng và thu nhập ở ngoài được bao nhiêu, anh đưa hết cho vợ. Hàng ngày hết giờ làm, Tuấn không la cà quán xà mà về nhà ăn cơm vợ nấu rồi chơi với con.
Nói chung, vợ chồng Quyên không đi xem phim, ít đi nhà hàng cà phê, du lịch nhưng cuộc sống khá hạnh phúc. Chồng chuẩn mực, có trách nhiệm với gia đình, vợ đảm đang tháo vát, một điều dạ hai vâng tôn trọng chồng. Bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm nhìn vào cũng khen ngợi gia đình Quyên mẫu mực, quy củ.
Đôi lúc Tuấn khó chịu, đá thúng đụng nia với vợ nhưng Quyên nín nhịn vì muốn giữ hòa khí gia đình. Cô tự nhủ, dù chồng mình không phải là đại gia kiếm được nhiều tiền, không lãng mạn như chồng người ta, không tặng hoa hay quà cho vợ vào các dịp lễ nhưng yêu thương vợ con là đủ.
Ảnh minh họa.
Vậy mà mới hôm thứ Sáu tuần trước thôi, không hiểu sao vừa từ chỗ làm về, Tuấn phi thẳng xe vào trước cửa, vừa dựng xe, không thèm để ý tới hàng xóm láng giềng, anh bảo: 'Mẹ tôi lên chơi mà cô cho mẹ tôi ăn rau 3 bữa, không có thịt à?' khiến Quyên hoảng hốt: 'Sao anh nói vậy?'
Anh hùng hổ: "Tôi đi công tác có mấy ngày thôi mà cô lại giở mặt với mẹ thế. Thịt thà có đáng bao tiền mà cô không cho bà ăn, tuyền bắt bà ăn rau, sao mà nuốt được. Cô chỉ giả vờ tử tế với mẹ khi tôi có mặt chứ chồng quay lưng là láo toét ngay".
Nghe Tuấn nói, Quyên thực sự không hiểu chuyện gì xảy ra suốt 1 tuần mẹ chồng lên chơi cô tận tình chăm sóc bà. Quyên hỏi gì bà cũng bảo không thích ăn. Bà nói là 'con thích cho mẹ ăn gì thì ăn, tùy ý con'. Quyên vẫn mua thịt nhưng mua nhiều rau hơn, cô vẫn chăm sóc mẹ bằng thực đơn phong phú, bữa thì cá kho, thịt áp chảo, bữa khác là vịt om sấu với thịt lợn giả cầy... nhưng có vẻ cô nấu ăn không hợp với khẩu vị của mẹ chồng. Và vì thế, Quyên bị mẹ đổ tội.
Nhưng Quyên sốc và giận chồng vì Tuấn chưa hỏi vợ nguồn cơn và đợi vợ giải thích thì đã tồng tộc mắng vợ, cho cả hàng xóm nghe thấy. Thấy "khó ở", Quyên vặc lại chồng: "Anh và mẹ đừng vu oan cho em. Vu oan là có tội. Em không có láo với mẹ. Mẹ con anh xem lại bản thân mình đi, có hay ho gì mà "vạch áo cho người xem lưng"!
Vợ chưa nói hết câu, Tuấn nhảy bổ vào tát Quyên 3 cái như trời giáng 'Á à, mày dám láo với tao à, tao nói cho mày biết, ai chứ mẹ tao thì nhất định mày không được xúc phạm nhé!'.
Quyên bị sốc vì chồng xưng 'mày-tao' với mình. Cô thật không thể tưởng tượng nổi, tại sao Tuấn lại xưng mày - tao với cô trong khi trước giờ, một câu chửi vợ Tuấn cũng chưa từng nói.
Cả hàng xóm chứng kiến cảnh hỗn độn của vợ chồng Quyên. Khỏi phải nói, họ ngạc nhiên như thế nào, ngỡ như được xem cảnh diễn trong phim.
Quyên đã bị Tuấn giáng cho một đòn mà trước đây cô không nghĩ tới. Giờ cô mới thấm hiểu, Tuấn coi Quyên không bằng 1/10 mẹ nên anh mới ra tay nặng thế.
Quyên khóc suốt đêm đó. Từ buổi đó, cô không nói với chồng một câu. Thật sự Quyên cảm thấy chán nản, thất vọng về chồng. Cô xấu hổ với hàng xóm láng giềng.
Thấy vợ không thèm đếm xỉa gì đến mình, Tuấn cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Trước đây Quyên hay hỏi han chồng ăn gì, mệt ra sao mà giờ cô chẳng nói nửa lời. Tuấn đi hay về cô cũng không quan tâm.
Tối qua, đi làm về, Tuấn thấy Quyên đã thu dọn đồ đạc cùng con về nhà ngoại. Quyên để lại lá đơn ly hôn với lý do, vì Tuấn gọi mày xưng tao với Quyên cho nên chút tình nghĩa vợ chồng còn lại cũng chấm hết. "Giờ chúng ta là người dưng nước lã, là mày, là tao". Quyên viết trong bức thư để lại.
Châu Anh
Theo netnews.vn
Đời người có 7 thứ gia vị, bạn đã có được bao nhiêu? Ở đời, muốn có một cuộc sống tốt đẹp, bạn cần biết cách điều chỉnh cuộc sống của mình với 7 loại gia vị này Cuộc đời của mỗi người cần có rất nhiều dư vị khác nhau, chúng hòa quyện và làm nên những sắc màu đặc biệt trong cuộc sống. Khi thì hạnh phúc, ngọt ngào, có khi thì giận hờn,...