10 điều chàng nghĩ khi nàng nổi giận
Điều gì chạy qua tâm trí chàng khi thấy người phụ nữ của mình lên cơn giận điên cuồng. Glamour đã hỏi 10 người đàn ông về suy nghĩ của họ khi chứng kiến bạn gái/vợ mình to tiếng.
“Cơn giận giữ sẽ làm cho chuyện ấy càng hăng thêm mà thôi”, Juan, 27 tuổi nói
“Tôi cần phải thay bạn gái mới, một người không bao giờ hung hăng với tôi”, Robert, 25 tuổi cho biết.
“Tranh cãi á, tôi cũng hứng thú với chuyện này lắm”, Kyle, 30 tuổi chia sẻ.
“Tôi thực sự cảm thấy phát điên lúc đó nhưng ngày mai tôi sẽ xin lỗi nàng”, Mike, 25 tuổi nói.
Video đang HOT
“Liệu tôi có hiểu những gì nàng đang yêu cầu không nhỉ?”, David, 33 tuổi giãi bày.
“Làm sao để vào thẳng vấn đề đây bởi vì tranh cãi của chúng tôi thường không đi thẳng vào vấn đề. Và nếu cuộc tranh cãi bắt đầu bằng “Anh lúc nào cũng ….” thì sẽ rắc rối to. Từ “lúc nào cũng” luôn gây ra rắc rối”, Daniel, 32 tuổi nói.
“Tôi không thích tranh cãi. Thế nên dù chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ thì tôi cũng muốn kết thúc mối quan hệ này”, Alex, 21 tuổi tâm sự.
“Tôi nghĩ đến cách làm suy yếu lý lẽ của nàng để giành phần thắng”, David, 23 tuổi kể lại.
“Làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh như vậy? Bởi vì không một ai chịu thừa nhận rằng họ sai”, Reyn, 23 tuổi nói.
“Tôi sẽ không xin lỗi đâu. Tôi thích cô ấy nói thẳng quan điểm và suy nghĩ thật logic. Tôi muốn tranh luận rõ ràng rồi đưa ra quan điểm của mỗi người. Và sau khi đã nói rõ quan điểm riêng của mình rồi, tại sao lại phải xin lỗi?”, Chris, 22 tuổi cho biết.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vết sẹo
Sau những sự kìm nén, đè chặt, tôi đã yêu anh một cách điên cuồng nhất có thể...
Tôi, một đứa con gái 23 tuổi, không quá xinh đẹp, giỏi giang nhưng hình thức và tri thức cũng không đến nỗi nỗi nào. Tôi tự tin mình đủ hấp dẫn và khéo léo để lấy được trái tim người khác.
Trong suốt 4 năm đại học, tôi cũng có khá nhiều người theo đuổi nhưng tôi không bao giờ dám dành hết tình cảm của mình cho họ. Đối với bất cứ người nào, tôi cũng luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định.
Tôi vẫn đi chơi, vẫn cười đùa với các chàng trai cưa cẩm mình nhưng tôi không bao giờ cho phép mình được yêu họ say đắm.... Nhưng với anh thì ngoại lệ. Tôi yêu anh ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ và tình cảm đó càng ngày càng lớn dần lên, cho dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể trấn áp được trái tim mình.
Rồi tôi cũng có anh... và sau những sự kìm nén, đè chặt nỗi lòng, tôi đã yêu anh một cách điên cuồng nhất mà tôi có thể. Đọc đến đây, có lẽ ai cũng thắc mắc tại sao tôi không mở lòng với người trước? Chỉ vì một điều duy nhất, đó là tôi rất sợ...
Năm tôi học lớp 2, tôi đã bị bỏng rất nặng khiến toàn bộ đôi chân của tôi đã để lại sẹo bỏng rất kinh khủng. Khi tôi mặc quần dài thì không ai biết tôi bị bỏng, hơn nữa, nhìn vẻ ngoài của tôi cũng hoàn toàn bình thường như mọi người... nhưng đó chính là mặc cảm lớn nhất của tôi.
Tôi là một người khá yếu đuối nên tôi rất sợ mình rung động trước một ai đó, chỉ cần người nào đấy cho tôi cảm giác yên bình là tôi có thể dành tình cảm cho họ... nhưng từ trước đến giờ, tôi không dám yêu ai say đắm bởi tôi sợ người ta không chấp nhận một đứa con gái "bệnh tật" như tôi.
Tôi tự tin mình đủ hấp dẫn và khéo léo để lấy được trái tim người khác (Ảnh minh họa)
Khi tâm sự với vài người bạn của mình, họ đều nói, "Ai yêu mình thật lòng thì điều đó không có gì quá quan trọng"... nhưng tôi lại tự hỏi bản thân mình, "Họ có thể không quan trọng chuyện đó không?". Và trong đầu tôi lúc nào cũng đặt ra những câu hỏi tương tự như vậy.
Là con gái, tôi chưa một lần được mặc váy như những cô gái khác, thực sự đó là điều khiến tôi rất buồn. Một vài người bạn trai có hỏi, "Sao không thấy em mặc váy bao giờ?". Khi nghe những câu hỏi đó, tôi thấy thật khổ sở và không biết nói như thế nào... nhưng đó cũng chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Tôi yêu anh rất nhiều và tôi cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi rất lớn. Thế rồi, tôi quyết định sẽ nói với anh chuyện về những vết sẹo ở chân với hy vọng mong manh rằng, anh sẽ chấp nhận tôi. Và thật bất ngờ thay, anh không tỏ ra phản ứng gì và còn an ủi tôi rất nhiều, " Em đừng quá lo lắng về điều đó". Khi nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy rất vui.
Nhưng chỉ khoảng 2 tuần sau, anh bắt đầu ít liên lạc với tôi dần. Sau đó một vài ngày, chúng tôi lại xảy ra một vài tranh chấp nhỏ (mà tất cả đều do anh khơi mào). Anh giận dỗi không nói chuyện với tôi, cũng từ đó, anh im lặng hoàn toàn, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại và cho dù tôi cố gắng liên lạc với anh cũng không thể...
Qua một vài người bạn, tôi lời mờ hiểu ra vấn đề "Anh không thể chấp nhận tôi". Thật cay đắng khi biết được sự thật phũ phàng ấy... Cũng kể từ đó, tôi không còn tin ai và yêu được ai nữa. Thật sự, tôi không còn tin vào cuộc sống, tình yêu và đàn ông nữa...
Liệu rồi sau này, tôi có thể tìm cho mình một hạnh phúc khác không? Tôi cảm thấy dường như cuộc sống của mình đã hoàn toàn rơi vào bế tắc...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bên bờ vực thẳm Rành rành sự thật là chồng mình nói dối. Cơn giận bốc lên từ đầu Cúc chuyển cả xuống ngón tay ấn nút gọi điện cho chồng. Một lần. Hai lần. Đầu kia vẫn tắt máy. Chuyện xảy ra chừng nửa tháng trước Tết. Ngày chủ nhật, Khánh, chồng Cúc, nói với vợ là ra ngoại thành thăm một người bạn. Khánh phóng...