1 năm chồng khiến 2 cô mang bầu
Trong vòng 1 năm, chồng tôi khiến hai cô gái trẻ mang bầu, tôi còn phải chịu đựng điều này tới bao giờ?
Có lẽ không người phụ nữ nào khổ nhục như tôi và cũng không có người nào phải chịu nỗi nhục đó mà không dám làm gì như lúc này. Tôi đang đau khổ, bế tắc và muốn chấm dứt tất cả tại đây. Nhưng 2 đứa con khóc đòi bố khiến tôi không đành lòng.
Tôi lấy chồng năm 22 tuổi. Lúc đấy gia đình tôi đang nguy khốn. Bố tôi vỡ nợ, mẹ tôi thì bỏ đi. Cuộc sống của tôi rơi vào địa ngục. Tôi cảm thấy chán chường và không còn thiết điều gì nữa. Chỉ còn vài tháng là tôi tốt nghiệp đại học nhưng vì tuyệt vọng, mất niềm tin, tôi đã bỏ học. Đó cũng là khoảng thời gian tôi gặp gỡ chồng tôi bây giờ.
Thực ra, nói là gặp gỡ nhưng chúng tôi biết nhau trước rồi. Anh ở cách nhà tôi không xa. Ngày nhỏ hai anh em có học cùng trước nhưng lớn lên mỗi người học một nơi nên cũng ít giao tiếp. Thế rồi một lần tình cờ đi đám cưới một người bạn cùng khu phố, chúng tôi mới lại trò chuyện với nhau. Sau lần đó, anh xin tôi số điện thoại để liên lạc.
Từ hôm ấy, chúng tôi thường xuyên nhắn tin, điện thoại cho nhau. Khoảng hơn 3 tháng thì anh ngỏ lời yêu tôi. Khoảng thời gian đó anh động viên, giúp đỡ tôi rất nhiều. Anh khuyên tôi nên đi học lại, lấy bằng và xin việc. Nhờ có anh động viên nên tôi đã thực hiện nốt những việc còn dang dở. Sau khi ra trường, chính anh và gia đình anh đã cậy nhờ để xin cho tôi một công việc. Dù công việc không quá lí tưởng nhưng nó mang tới cho tôi một khoản thu nhập nho nhỏ đủ để nuôi sống mình.
Tôi đã từng nghĩ chồng mình là người đàn ông tử tế, vậy mà có ngờ đâu… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Một người đàn ông tốt đến như vậy, tôi còn gì để hối hận khi lấy anh? Vậy là sau khi tôi tìm được việc, tôi đã lấy chồng. Ai cũng nghĩ cuộc đời tôi thế mà sướng, bố mẹ không hạnh phúc, lỡ dở nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được người đàn ông tử tế mà nương tựa. Nhưng ai biết, đó mới chỉ là sự khởi đầu cho hàng loạt những bi kịch mà tôi phải hứng chịu sau này.
Đêm tân hôn, anh chửi rủa tôi vì tôi không còn trong trắng. Quả thực, đây là nỗi khổ tâm lớn nhất, cũng là điều khiến tôi chán chường, suy sụp tới mức nghỉ học. Tôi đã mất đi đời con gái của mình do yêu một gã đàn ông tệ bạc cùng vào thời điểm bố mẹ tôi chia tay. Do đó khi gặp anh, thấy anh lúc nào cũng tỏ ra là người hiểu biết, không quan tâm tới xuất thân, hoàn cảnh, quá khứ mà chỉ coi trọng con người hiện tại tôi mới đem lòng yêu và cưới anh. Vậy mà đâu có ngờ, đêm tân hôn, anh chửi mắng tôi. Mẹ anh thấy vậy lên phòng hỏi anh cũng chẳng ngần ngại mà tuyên bố với bà chuyện tôi đã là loại gái hư hỏng.
Từ đó, bố mẹ chồng khinh tôi ra mặt. Trong nhà chồng tôi gần như không có tiếng nói. Tuy nhiên, chồng tôi thì tỏ ra hối hận về việc mình đã làm. Tôi cay đắng chấp nhận sống trong nhà chồng bởi vì tôi mang song thai, tôi không muốn các con mình phải sống cảnh bố mẹ bỏ nhau như mình.
Thế rồi hồi đầu năm, một cuộc điện thoại đến cho tôi giữa đêm khuya. Cô ta khóc mếu nói rằng chồng tôi và cô ta có bầu, giờ mong tôi buông tha để anh ta cưới cô ấy. Tôi đau đớn vô cùng nhưng thôi, cũng xem như đấy là cái giá tôi phải trả cho việc trước khi lấy chồng tôi đã đánh mất cái ngàn vàng. Chồng tôi cũng phũ phàng đá phăng cô gái ấy sau khi ném cho cô ta một số tiền để phá bỏ cái thai.
Chỉ sợ rằng ngay cả khi tôi có tha thứ thì anh ta vẫn tiếp tục lặp lại điều đó mà thôi. Nhưng nếu tôi ly hôn lúc này, hai con tôi chắc chắn là người thiệt thòi nhất? Tôi nên làm gì? Là một người vợ cam chịu như mẹ chồng tôi nói hay dũng cảm ly hôn? (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện tướng thế là xong, ai ngờ cách đây hơn 1 tuần, lại một cô gái khác vác cái bụng bầu to tướng đến nhà tôi ăn vạ. Lần này cái thai của cô ta quá to không thể nào phá bỏ được. Tôi chán nản thực sự và không còn biết phải làm gì lúc này nữa. Trong đầu tôi chỉ hiện lên 2 chữ ly hôn. Nhưng nhìn các con tôi lại không lỡ.
Mẹ chồng tôi thì nói tôi nên đón nhận đứa con riêng đó của chồng sau khi cô nhân tình đó sinh ra. Bà nói làm vợ phải biết bao dung, tha thứ, huống chi tôi “cũng chẳng tốt đẹp gì”. Bà còn cho rằng biết đâu con trai bà ngoại tình là vì chán vợ như tôi thế nên tôi không được phép ly hôn mà phải biết chấp nhận. Nếu tôi ly hôn, thì chỉ thiệt tôi, thiệt con mà thôi.
Quả thực lòng tôi đau như cắt. Tôi không còn biết phải cố gắng phấn đấu vì điều gì nữa. Thử hỏi có người đàn bà nào chịu nổi cảnh trong 1 năm có tới 2 người đàn bà đến nhà ăn vạ vì chồng mình vì làm cho có thai? Chỉ sợ rằng ngay cả khi tôi có tha thứ thì anh ta vẫn tiếp tục lặp lại điều đó mà thôi. Nhưng nếu tôi ly hôn lúc này, hai con tôi chắc chắn là người thiệt thòi nhất? Tôi nên làm gì? Là một người vợ cam chịu như mẹ chồng tôi nói hay dũng cảm ly hôn?
Theo VNE
Tội vạ vì con dâu lười
Ngày con trai dẫn người yêu về ra mắt, bà mừng thầm trong bụng. Nhìn con dâu tương lai dáng người "thắt đáy lưng ong", ăn nói nhẹ nhàng lại là cô giáo cấp ba, bà ưng ý lắm.
Con trai bà có tiếng đào hoa, cặp kè hết cô này đến cô kia, bà đang lo con rước phải loại con gái ăn chơi về thì khổ. Bà ra sức vun vén cho hai đứa, không cần tìm hiểu gì thêm...
So với nhà bà, bên sui gia có phần khó khăn hơn. Ông bà về hưu, lương khá cao nên sống thoải mái còn ông bà sui làm nghề bán cá, gia đình lại con đông. Thấy vậy, bà càng thương con dâu hơn vì lớn lên trong khó khăn nhưng vẫn cố gắng học hành.
Cưới dâu về, mọi việc trong nhà từ nhỏ đến lớn, bà vẫn một tay cáng đáng để con khỏi vất vả. Con dâu dạy trường xa nên đi từ sáng sớm đến tối mịt. Về đến nhà, cơm nước đã dọn sẵn, chỉ việc ăn rồi đi ngủ. Sinh hoạt phí hàng tháng, con dâu chẳng đả động gì, bà cũng không đòi hỏi. Ngay cả việc dọn dẹp phòng riêng, gom quần áo bẩn của hai vợ chồng cũng đến tay bà...
Có lần, cô con gái bà về chơi ngày chủ nhật, thấy mẹ cặm cụi lau nhà trong khi vợ chồng em trai ngủ chưa dậy dù trời đã quá trưa, tỏ ý bực mình, đã góp ý với em, lại trách mẹ nuông chiều con dâu. Nghe chị chồng góp ý, con dâu có chút thay đổi, xin đi chợ mua thức ăn vào ngày cuối tuần. Nhưng khổ nỗi, lúc nào bà đưa tiền thì con dâu mới chịu đi chợ còn không thì cứ ra vào đợi tiền, khiến bà thêm sốt ruột. Nhà có việc gì thì con dâu đều thờ ơ, từ chuyện sắm sửa đến nấu nướng. Dần dần, bà nhận ra con dâu thuộc loại "lười". Lấy lý do công việc bận rộn nên không quan tâm đến chuyện nhà nhưng nghỉ hè rảnh rỗi gần ba tháng, con dâu cũng chẳng mó tay vào việc gì, ăn ngủ chán lại xin về nhà ngoại chơi. Dù thương con nhưng bà bắt đầu thấy mệt mỏi với cảnh này vì tuổi càng cao, sức càng yếu...
Bà không đòi hỏi vợ chồng con góp tiền hàng tháng vì muốn hai đứa dành dụm làm vốn nhưng sau này, bà té ngửa ra khi biết sự thật là làm được bao nhiêu tiền, con dâu đều đem về giúp đỡ bên ngoại, chi phí hàng tháng cho hai vợ chồng cứ trông vào ông bà. Con trai bà vốn vô tâm, chẳng để ý đến chuyện đó, vợ muốn làm gì thì làm. Mỗi lần về ngoại, con dâu sắm sửa không thiếu thứ gì nhưng chưa bao giờ mua cho ông bà cái áo hay hộp sữa...
Thấy bà vất vả trong khi con dâu quá ỷ lại, ông đã phải lên tiếng. Dù chỉ có một cậu con trai, ông vẫn quyết định cho hai vợ chồng ra riêng; trước mắt là thuê phòng trọ gần trường con dâu để tiện việc đi lại. Ông bà mong, khi sống, phải tự lo mọi việc, con dâu sẽ bớt "lười". Vợ chồng cũng phải lo làm ăn, dành dụm tiền mua nhà chứ không thể dựa dẫm vào bố mẹ chồng mãi.
Đến giờ, con gái bà vẫn trách mẹ, con dâu "lười" một phần do lỗi của bà. Bà im lặng nghĩ, con gái nói cũng có phần đúng...
Theo VNE
Thèm người đàn ông "cuồng gối chăn" Ngày lấy chồng, sau đêm tân hôn, tôi đau khổ phát hiện ra, hình như chồng bị chứng yếu sinh lý. Chán chồng yếu sinh lý Ngày lấy chồng, sau đêm tân hôn, tôi đau khổ phát hiện ra, hình như chồng bị chứng yếu sinh lý. Kiểu đàn ông &'chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền' như chồng, đúng là dấu...