- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Xin lỗi bố mẹ vì con không thể quên anh…

On 09/12/2011 @ 5:50 PM In Góc tâm tình

- Con đã cố gắng nghe lời bố mẹ để quên đi tình cảm của mình nhưng mà không làm được.

Con thật bất hiếu khi nói những câu như vậy, nhưng mà bây giờ đây con đang rất buồn, buồn lắm. Con không biết phải nói cùng ai, cũng không biết nói như thế nào cho bố mẹ hiểu nữa.

Khi mới vừa tốt nghiệp con đã rất lo vì không biết tương lai của con sẽ như thế nào. Con biết chuyên ngành của con thì không thiếu việc để làm, con có thể làm bất cứ việc gì và làm bất cứ ở đâu mà con muốn. Nhưng con lại muốn mình trở thành một cô giáo, con muốn tương lai của con tốt đẹp, cuộc sống của con tốt hơn để con có thể báo hiếu cho bố mẹ nhiều hơn, và con cũng muốn sau này con cái của con cũng sẽ có điều kiện đủ đầy để học tập. Nhưng không phải theo cách này.

Con đã định rằng sẽ tự nguyện nộp đơn về một vùng xa nào đó, làm ổn định khoảng 3 năm, khi đó sẽ được chuyển về thành phố, như thế thì số tiền xin việc sẽ mất rất ít, thậm chí là không mất, vì những nơi đó còn thếu giáo viên rất nhiều. Con biết điều đó, mà con cũng đã hỏi qua ý kến của những thầy cô con rồi, mọi người cũng thấy việc đó có thể thực hiện được. Con không phải chỉ vì lý do muốn ở gần anh. Con không thể làm như vậy, vì dù sao cũng chưa cưới hỏi gì, làm như thế là hoàn toàn không nên. Nhưng con và anh ấy đã yêu nhau hơn 3 năm, tình cảm của anh ấy, con là người hiểu hơn ai hết. Anh rất thương con, 3 năm qua anh luôn cố gắng để con có cuộc sống tốt hơn. Và con cũng vậy, trong lòng chưa từng nghĩ là sẽ đến với một ai khác.

Xin lỗi bố mẹ vì con không thể quên anh... - Hình 1

Con và anh ấy đã yêu nhau hơn 3 năm, tình cảm của anh ấy, con là người hiểu hơn ai hết. (Ảnh minh họa)

Hôm đó, mẹ gọi điện hỏi con có về không để bố mẹ xin việc. Con thực sự bế tắc không biết phải làm như thế nào cho phải, vì hiếu con chưa 1 lần báo đáp cho bố mẹ. Hai đứa chỉ biết im lặng nhìn nhau khóc, không biết phải làm sao cho phải. Mọi người khuyên, nếu đã xác định lấy nhau thì con nên xin việc ở ngoài này, chứ xin ở nhà khi lấy nhau sẽ lại phải xin chuyển, mà tiền xin chuyển đôi khi còn cao hơn cả tiền xin, thậm chí là không thể chuyển nữa. Ở ngoài đó cũng có nhiều người muốn xin việc cho con. Và con đã quyết định ở lại. Nhưng mấy hôm sau bố mẹ vẫn gọi điện ra nói con về, con chẳng biết làm gì khác. Vì con không thể nhẫn tâm để bố mẹ phải khổ tâm vì con, con cũng không muốn bố mẹ mất không không mấy chục triệu. Con về là con đã biết, con và anh coi như hết.

Sự thực là bọn con chẳng còn gì nữa cả, anh là đích tôn, là con trai, không thể bỏ tất cả để về đây được. Anh không muốn mang tiếng. Con buồn lắm, mấy ngày này con không muốn nói chuyện với ai. Đêm nào con cũng nằm trong phòng khóc thôi. Con không phải đứa không biết suy nghĩ, càng không phải đứa suy nghĩ nông cạn. Con là người biết tất cả những khó khăn, vất vả mà bố mẹ đã phải chịu để lo cho chị em con. Con biết. nhưng bố mẹ à, tiền không phải là tất cả, con không thể sống một cuộc sống " lương tháng 5-6 triệu, nhà cửa đất đai đầy đủ" mà thiếu đi tình cảm được.

Con nói như thế, có thể bố mẹ sẽ mắng vào mặt con là đồ ngốc nghếch, là sướng mà không biết hưởng. Con chịu, con chịu tất cả. Nhưng con cũng cần nói để bố mẹ hiểu rằng: 3 năm vừa qua, nhờ có anh mà con đã trưởng thành hơn rất nhiều, cuộc sống của con cũng hạnh phúc hơn, có ý nghĩa hơn. Trong 3 năm ấy, con chưa từng nghĩ sẽ lấy một ai khác ngoài anh, vì rằng tình cảm con dành cho anh ấy là quá nhiều. Chắc bố mẹ sẽ mắng con là ngốc, là thời gian trôi đi, đi làm quen những người mới thì con sẽ quên. Nhưng mà con đã cố rồi, con không làm được.

Xin lỗi bố mẹ vì con không thể quên anh... - Hình 2

Con buồn lắm, và con xin lỗi bố mẹ. (Ảnh minh họa)

Cuối tháng 10, khi chưa có quyết định, con đã định sẽ nói chuyện với bố mẹ xin rút lại, con sẽ tự tìm cho mình một tương lai. Nhưng cứ nhìn thấy bố mẹ, cứ thấy những tự hào, những yêu thương trong mắt bố mẹ là con lại không làm được. Trong lòng khổ tâm lắm, mà không biết phải làm sao. Con không bao giờ muốn bố mẹ phải buồn, không bao giờ muốn bố mẹ phải xấu hổ vì con cả, nên con đã rất cố gắng. Con cố gắng làm ở nhà, cố gắng quên đi tình cảm của mình, nhưng sống như thế chẳng thoải mái chút nào.

Con nói ra như vậy cũng chỉ mong bố mẹ hiểu con hơn thôi. Con xin lỗi vì không thể nói trực tiếp với bố mẹ, vì con sợ khi chưa nói hết câu con sẽ lại khóc. Con sợ bố không kịp nghe, không kịp hiểu sẽ lại gạt phắt đi, như thế con sẽ không thể nào nói rõ cho bố mẹ hiểu được cả. Ngồi viết những dòng này con cũng chẳng sung sướng gì, con chỉ khóc, lúc nào cũng khóc thầm.

Hôm nay, con sẽ ra Đà Nẵng, không phải để gặp anh, không phải để tìm một công việc ngoài đó, bỏ lại tất cả những gì bố mẹ đã làm ở đây. Mà con đi vì con muốn được tham dự lễ tốt nghiệp ở trường, cả đời cũng chỉ có một lần. Xong việc con sẽ về, quên tất cả, làm lại tất cả ở đây. Con cũng không biết khi nào mới quên và bắt đầu lại được, nhưng con sẽ cố gắng. Bố mẹ đừng lo cho con. Nếu quên không được thì sống vậy cả đời, mà báo hiếu bố mẹ cũng được. Con không trách, không giận hay oán thán gì bố mẹ vì đã vô tình để chuyện thành ra như thế này, vì tất cả là tại con đã không tự quyết định cho tương lai của mình. Con chỉ buồn vì bố mẹ đã không hiểu cho suy nghĩ của con, buồn vì đã làm bố mẹ buồn bực. Con buồn lắm, và con xin lỗi bố mẹ.

Con cũng hi vọng bố mẹ đừng giận con, hy vọng đến khi con về, bố mẹ đừng nhắc thêm chuyện này nữa. con không muốn nhớ tới và không thể nhớ tới, vì rằng trong lòng con đang rất buồn. Bố mẹ hãy hiểu và thông cảm cho con!

Theo Bưu Điện Việt Nam


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/xin-loi-bo-me-vi-con-khong-the-quen-anh-20111209i281280/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.