“Xin chào, anh không nhận ra sao, cô người yêu anh từng ruồng bỏ tại phòng khám thai đây!”
Chắc anh ta ngỡ ngàng lắm khi gặp lại tôi lần này, lần này cũng là lần gặp tại bệnh viện khám thai, chỉ có điều tôi không là cô gái bị bỏ rơi như ngày trước.
Tôi 17 tuổ.i, cái tuổ.i còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã đem lòng trao yêu thương và bản thân cho một anh chàng bằng tuổ.i. Để rồi, anh ta bỏ rơi tôi chính nơi phòng khám thai, trong bụng tôi lúc đó đã hình thành một sinh linh bé nhỏ.
17 tuổ.i, cái tuổ.i quá nhỏ để tôi có thể tự lo được cho cuộc đời của mình. Còn tôi, đã đâ.m đầu vào vũng lầy của cuộc đời mình, do chính mình tạo ra. Tôi quen anh, một công tử nhà giàu từ một lần lên thành phố chơi với đám bạn, thế là quen, là yêu và trao gửi tình yêu non nớt chân thành ấy. Chưa đầy nửa năm sau, tôi có bầu, trước kì thi đại học diễn ra.
Đúng lúc tôi báo tin thì anh ấy vẫn ngọt nhạt với tôi lắm, vẫn thề non hẹn biển. Cũng bởi tôi còn ít tuổ.i, bố mẹ mà biết chắc cũng từ mặt đứa con hư hỏng này luôn. Nghĩ vậy, tôi đồng ý nghe lời Đức vào phòng khám thai để phá. Vừa vào đến phòng, khám xong thai, nhìn hình hài bé nhỏ ấy qua màn hình khi siêu âm, nước mắt tôi không ngừng rơi. Là tôi có lỗi với con không đủ khả năng sinh con và nuôi như những người khác.
Tôi vừa trong phòng khám thai bước ra, gọi điện cho Đức không được, đúng rồi đến lúc tôi hốt hoảng nhất thì tôi hiểu, anh ta đã bỏ rơi mẹ con tôi chạy trốn rồi. Tôi chẳng thể hận, chẳng thể trách được. Anh ta cũng sợ, cũng còn quá trẻ để có thể chăm sóc tôi, chỉ có điều anh ta rời đi, biến mất bỏ lại tôi tại cái phòng khám thai đó thật sự là một cú sốc đến tận cuối đời chắc tôi cũng chẳng thể quên được.
Tôi bỏ đi mà vẫn băn khoăn mãi, liệu có nên mở đường cho người yêu trở về. (Ảnh minh họa)
Anh ta có đưa tôi một số tiề.n là 2 triệu để vào phòng khám, rồi biến mất. Một mình nên tôi không dám bỏ đứa nhỏ. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi về nhà, nói chuyện với bố mẹ. Bố mẹ mắng chử.i tôi thậm tệ lắm. Nhưng cuối cùng vẫn chốt lại câu con dại cái mang. Thế là tôi sinh con, sau khi sinh tôi thi lại vào một trường trung cấp khoa sản để học. Hai năm, tôi ra trường, trở về chính cái nơi mà Đức đã bỏ mẹ con tôi lại đó để đi mất. Tôi đa.u xó.t, nhưng cũng xem đó như một bước khởi đầu để cố gắng.
Video đang HOT
Trải qua bao nhiêu chuyện, con tôi cũng lớn hơn, cháu rất ngoan, điều đó là niềm an ủi lớn cho tôi khi quyết định giữ lại đứa con này. Hơn 3 năm không gặp lại Đức, đột ngột tôi gặp lại anh ở chính bệnh viện này.
Người ta nói gái 1 con trông mòn con mắt, tôi cũng vậy, tôi có nét đẹp đằm thắm hơn xưa. Gặp lại Đức, anh đưa mẹ vào phòng khám vì bệnh gì đó tôi không rõ. Trông anh ta hoàn toàn khác trước, có 3 năm mà già đi trông thấy rồi.
Anh ta nhìn tôi không chớp mắt, kiểu nhìn rất hoài nghi. Tôi lại gần nói một câu trước khi rời khỏi:
- Xin chào, anh không nhận ra sao , tôi là cô người yêu anh từng ruồng bỏ tại phòng khám thai đây!
- Là em sao?
- Đúng rồi.
Tôi rời khỏi đó trước con mắt ngỡ ngàng của chàng người yêu từng phụ bạc mẹ con mình. Đúng lúc ấy, mẹ tôi bé Tôm là con của tôi đến, thằng bé gọi tiếng mẹ ơi giữa hành lang bệnh viện. Nhìn ánh mắt của Đức nhìn con, tôi biết anh nhận thấy rõ đấy là con của mình.
1 tuần sau, không hiểu Đức tìm được nhà tôi kiểu gì, tìm đến tận nhà cùng mẹ nhận hai mẹ con tôi. Tôi vẫn hận anh ta lắm, nhưng vẫn muốn con có một người cha, một gia đình hoàn hảo như người khác. Dù sao thì con còn nhỏ, lúc ấy cả hai chúng tôi đều chưa đủ trưởng thành, việc trốn tránh trách nhiệm cũng không thể làm gì được. Tôi có nên chấp nhận cho người yêu một con đường để quay lại không?
Theo Một thế giới
5 năm sau ngày gặp lại cô vợ "2 lưng" tôi từng ruồng bỏ
Tôi kết hôn với Ngân vì mong muốn của bố mẹ. Bởi cả làng tôi khi ấy, chỉ có tôi và cô ấy là học lên tới đại học. Tôi đã ra trường 1 năm, đi làm còn cô ấy học năm thứ 2.
Tôi gặp Ngân có 3 lần trước khi quyết định làm đám cưới. Ngân nhỏ người, giỏi lắm chỉ hơn 40 cân một chút, đen đen, mặt mũi của chả có nét gì đặc biệt. Dù đã về Hà Nội hơn năm mà cô ấy chả khác gì mấy đứa học sinh cấp 3.
Mới đầu tôi cũng không đồng ý, nhưng mẹ tôi ép, bà bảo không cưới Ngân thì dẫn ai về bà cũng không bao giờ đồng ý. Bố mẹ bên Ngân thì thích tôi quá, cũng ra sức vun vào.
Cưới nhau xong, chúng tôi về Hà Nội thuê nhà trọ sinh sống. Tôi không có cảm giác gì với vợ cả. Cô ấy như đưa trẻ con chưa lớn hết. Nhỏ bé, khờ khạo, trẻ con... và cái khiến tôi chán nữa là cô ấy "trước sau như một", đêm nằm cạnh vợ, tôi cảm thấy như mình đang nằm cạnh khúc gỗ vậy.
Hơn nữa ở tuổ.i của tôi khi ấy còn ham chơi lắm, tôi thích đi làm xong đi tụ tập, chơi bời hơn là về nhà nấu cơm với vợ. Chúng tôi xích mích, cãi cọ và khi tôi cặp với một em sinh viên thực tập ở công ty thì vợ chồng tôi gần như sống ly thân.
Huyền - bồ của tôi phải nói là xinh như mộng, 3 vòng đâu vào đấy, trắng trẻo, khôn khéo làm tôi mê mệt. Thế rồi tôi nằng nặc đòi b.ỏ v.ợ. Bố mẹ tôi sốc lắm, chử.i mắng, dọa từ mặt tôi như tôi không đổi ý, nhưng tôi vẫn kiên quyết làm theo ý mình.
Vậy là cuộc hôn nhân ngắn ngủi kéo dài được gần 1 năm thì đứt gánh. Cũng may, Ngân chưa bầu bí con cái gì.
Chia tay vợ xong, tôi cũng qua lại với Huyền vài tháng rồi đường ai nấy đi. Cứ thế, tôi lao vào các cuộc tình chóng vánh khác. Tôi ít về quê, cả năm có khi một lần dịp tết, vì thế kể từ ngày chia tay vợ, cũng không gặp lại lần nào.
Thời gian trôi qua nhanh, thấm thoắt đã 5 năm. Tôi vẫn độc thân, tuổ.i 30 chạm ngõ đôi khi cũng làm tôi giật mình. Công việc cứ tà tà, chả có gì phát triển vượt bậc.
Thế rồi một ngày, tôi đi tiếp khách với sếp. Phía bên kia là giám đốc của công ty lớn. Giây phút chạm mặt khiến tôi ngỡ ngàng đến đứng không vững. Thư ký của giám đốc bên kia chính là Ngân - vợ cũ của tôi. Nhưng cô ấy giờ khác lắm, trắng trẻo, xinh xắn, tuy vẫn nhỏ người nhưng toát lên vẻ sang trọng, vô cùng cuốn hút.
Ngân cũng mất mấy phút sững sờ khi gặp tôi, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để bắt đầu công việc.
Hôm ấy về, tôi như kẻ mộng du, tìm hiểu mọi thông tin về Ngân, tôi biết cô ấy không những là thư ký, mà còn là vợ sắp cưới của giám đốc. Ngân giỏi giang, là người rất có uy tín trong công ty cô ấy làm.
Chẳng hiểu sao biết tin, tôi thấy buồn và hẫng hụt quá. Thật không ngờ, cô vợ "hai lưng" tôi từng ruồng bỏ ngày xưa giờ đây lại xuất sắc thế này. Ngày ấy tôi không tàn nhẫn ruồng rẫy cô ấy, biết đâu giờ đây tôi lại khác rồi... Càng nghĩ tôi càng thấy tiếc nuối, xó.t x.a...
Theo Khỏe & đẹp
12 năm cô độc và ân hận của người đàn ông ruồng b.ỏ v.ợ ngoại tình Gần 40 tuổ.i đầu, tôi vẫn cô độc một thân một mình, giá như ngày ấy tôi rộng lượng hơn thì đâu nên nỗi. Tôi kết hôn khi vừa tốt nghiệp xong đại học, vợ là mối tình đầu của tôi. Tình yêu kéo dài hơn 2 năm là nền tảng vững vàng để hai đứa mơ về một tổ ấm hạnh phúc,...