Vợ bầu chết lặng khi thấy chồng dắt tay cô khác vào viện sản, nhưng lời anh nói khiến chị khóc nấc vì hạnh phúc
Thấy bóng dáng ai đó vừa lướt qua giống chồng mình, Vân vội vàng cho xe đuổi theo. Cô sốc nặng khi thấy chồng bước xuống xe , ân cần dắt 1 người phụ nữ cũng đang mang thai vào bệnh viện phụ sản .
Lấy nhau được 5 năm, Vân mới có tin vui. Khỏi phải nói cũng biết, vợ chồng cô vui mừng đến thế nào. Bao nhiêu mong chờ, trông ngóng cuối cùng tâm lý 2 người với được giải tỏa.
Còn nhớ suốt 5 năm ròng, Vân “vái tứ phương” để có được 1 “mụn con”. Đông Tây y các kiểu, hễ nghe ai giới thiệu ở đâu có bác sĩ “mát tay” trong đường con cái là vợ chồng Phương tìm đến. Nhưng vẫn chẳng thành…
Vân từng tự ti nhiều lắm. Nhiều khi nghĩ dại, cô muốn giải thoát cho chồng. Bởi vì Hoàng – chồng cô là con 1. Nhưng may mắn, mẹ chồng và chồng đều là người hiểu chuyện. Thay vì kích bác, bêu riếu nàng dâu, họ lại ở bên động viên Vân nên lạc quan, tâm lý thoải mái, có như vậy thì mới chóng có con.
Vì “khát con” nên từ ngày biết mình mang bầu, Vân rất thận trọng trong việc đi đứng, ăn uống. Mỗi ngày cô đều đọc rất nhiều sách báo về việc làm mẹ, chăm sóc con… Hoàng là tuýp người không thể hiện sự quan tâm mẹ con cô ra mặt, nhưng cô biết, hàng ngày anh vẫn đang cố làm việc chăm chỉ, đi sớm về muộn để kiếm tiền lo cho cuộc sống của cả nhà. Thế nên, nhiều khi thấy chồng vô tâm, cô cũng không trách anh nhiều.
Thời gian gần đây gần đến tháng sinh, Vân chọn việc đi taxi đi làm. Lý do bởi Hoàng cũng bận công việc không thể đưa đón cô.
Vân từng rất buồn phiền vì việc mãi không có con . (Ảnh minh họa)
Sáng hôm qua, khi gần đến công ty, Vân chợt nhớ mình quên tài liệu quan trọng ở nhà, nên đành nhờ taxi vòng ngược trở lại. Gần đến nhà, Vân bỗng chột dạ khi thấy bóng dáng ai vụt qua như chồng mình. Cô ngoái lại để xem, quả nhiên là anh. Sao giờ này Hoàng chưa đi làm? Mắt Vân chợt mở to khi thấy chồng cẩn thận đỡ 1 người phụ nữ lên xe ô tô, rồi phóng đi.
Linh tính mách bảo cô rằng, chồng đang làm chuyện mờ ám. Vân quyết định không về nhà lấy tài liệu nữa, mà nhờ bác tài xế đuổi theo con xe ô tô của Hoàng đang đi ngược đường.
Vân nhấc máy gọi cho chồng, hỏi anh đang ở đâu thì Hoàng cười: “Ô hay, anh đi làm, ở công ty chứ ở đâu. Vừa mới rời nhà đã nhớ chồng rồi à?”. Vân cúp máy, nghi ngờ trong lòng cô càng tăng lên, không có chuyện gì mờ ám giữa 2 người kia, tại sao chồng phải giấu?
Đang nghĩ vu vơ, Vân chợt giật mình khi chiếc xe taxi dừng lại trước bệnh viện Phụ Sản. Nhìn lên phía trước, Vân thấy chồng mình cũng đã dừng xe, tự xuống mở cửa rồi dẫn người phụ nữ lạ đi vào trong bệnh viện. Vân không còn nghi ngờ gì nữa, chồng cô đã ngoại tình rồi. Cô bật khóc thút thít. Người tài xế cũng có phần hiểu chuyện, anh ta không giục Vân xuống xe, mà ngồi yên như vậy để cô ổn định tinh thần.
Vân lau hàng nước mắt đang rơi lã chã. Cô quyết định nếu đúng là Hoàng ngoại tình, cô vẫn sẽ làm cho ra ngô ra khoai. Trước kia khi cô muốn giải thoát cho anh thì anh lại từ chối, vậy tại sao bây giờ anh lại có nhân tình. Hay là vì anh khát con? Vân nhìn người phụ nữ đang được chồng nâng đỡ trước mặt, quả đúng là cô ta chửa to hơn Vân, có lẽ cũng cận kề ngày sinh rồi.
Để chồng và người phụ nữ lạ bước vào bệnh viện trước, Vân mới xuống xe lén theo sau. Một cơn đau nhói từ bụng khiến Vân rùng mình. Có lẽ con cô cũng cảm nhận được điều gì đó nên mới đạp mẹ. Nhưng Vân không dừng lại, cô vẫn tiếp tục đi theo 2 bóng người kia.
Tuy nhiên phải mất một lúc lâu, Vân mới tìm được chỗ 2 người đó. Bởi cô cũng không thể di chuyển nhanh được. Từ xa, thấy chồng nhẹ nhàng hạ giường bệnh, từ từ đỡ người phụ nữ lạ nằm xuống. Cô gái kia thì khóc thút thít, ra vẻ yếu đuối. Vân nghĩ chắc cô ả đang làm nũng để lấy lòng chồng mình. Vân định lao vào đánh ghen 1 trận, vạch trần đôi gian dâm này, thì cô bất ngờ dừng lại, khi nghe tiếng chồng cất lên.
Đứng bên ngoài nghe chồng nói chuyện với người phụ nữ lạ, Vân bật khóc như đứa trẻ. (Ảnh minh họa)
Hoàng nói: “Thôi không khóc nữa, bây giờ cả mẹ cả con đều an toàn rồi. Tôi cũng yên tâm. Chị đưa số điện thoại người nhà đây, tôi sẽ gọi người đến.
Phụ nữ các cô lạ thật, giận dỗi chồng thì cứ giận, sao phải hành hạ mình. Cô hệt như vợ tôi, giận chồng nhưng không bao giờ nói ra, cứ im ỉm xong tự tự làm mình đau khổ. Như thế chỉ làm mình thiệt chứ chúng tôi có thiệt đâu, vẫn béo khỏe.
Cô bây giờ có con rồi, bác sĩ cũng kết luận 2-3 tuần nữa là sinh con, thì phải cẩn thận chứ. Ai lại vì chồng không đưa đi khám được, lại giận dỗi tự bỏ đi. Cô có nhiều lựa chọn khác hay hơn cơ mà. Ví dụ cầm tiền của anh ta, tự bắt taxi đến bệnh viện, hoặc gọi bác sĩ về nhà khám…
Đàn ông chúng tôi không phải dạng máu lạnh, không biết thương vợ con đâu. Nhưng có lẽ do anh nhà chị bận bịu việc kiếm tiền, lo lắng cho tương lai của cả nhà nên mới không đưa cô đến bệnh viện được đó. Nhớ nhé, đừng bao giờ hành động dại dột vậy.
Nhưng nói cô, tự nhiên tôi cũng nhớ tới vợ mình. Chúng tôi hiếm muộn, mãi mới có con. Cô ấy giờ cũng đang mang bầu. 1-2 tháng nữa cũng bước vào cửa tử, mà tôi cũng vô tâm như anh nhà chị. Haiz, đúng là nói người khác thì dễ, đến lúc mình làm mới khó.
Thôi thôi, không lan man nữa, tôi mắc tật hay nói nhiều. Chị nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gọi người nhà chị đến ngay bây giờ. À mà tôi cũng phải gọi cho vợ nữa, tự nhiên lại lên cơn nhớ bà xã, hì”.
Người phụ nữ kia cuối cùng cũng đã chịu cười. Thấy chồng có động thái đứng lên, đi ra ngoài, Vân nhanh chân chui vào chỗ khuất để anh không thấy. Tự nhiên, trong góc khuất đó, Vân khóc như đứa trẻ. Cô nhận ra mình thật hạnh phúc khi lấy Hoàng. Trước kia cô từng mạnh mẽ bảo anh rời xa mình, nhưng nếu Hoàng làm vậy thật, cô biết sống làm sao ? Cô chợt nhận ra mình yêu anh thật nhiều.
Đang thút thít khóc, bỗng Vân nhận được điện thoại của Hoàng. Cô giả bộ vui vẻ nghe máy, đầu dây bên kia Hoàng cũng tươi cười: “Bà xã thích ăn gì tối nay anh nấu. Chợt nhận ra lâu rồi anh không vào bếp phục vụ vợ anh. Nay anh quyết định về sớm, thưởng cho vợ anh 1 bữa cơm ngon”.
Vân vừa khóc vừa cười, cô nói với Hoàng: “Em ăn gì cũng được. Chồng em nấu gì cũng ngon hết ấy”. Phía bên kia Hoàng cười lớn đầy khoái chí, nhưng anh chẳng biết được, suýt chút nữa anh bị vợ hiểu nhầm, lao vào đánh ghen.
Chồng hiếm khi đọc sách nhưng khi anh giấu một tập giấy dưới gối thì tôi vô tình mở ra và chết lặng vì dòng chữ
Người ta nói làm vợ thì phải biết hi sinh cho chồng mình nhưng trong trường hợp này tôi không thể làm ngơ...
Từ sau khi sinh bé đầu thì tôi quyết định ở nhà nội trợ để có thời gian chăm con cũng như đảm bảo sinh hoạt cả gia đình. Nuôi con quả thực rất vất vả, mà tôi lại là kiểu người tham vọng trong công việc nên để nghỉ làm tại cơ quan, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều. Khi nghỉ việc, đồng nghĩa với tôi sẽ gần như phải ăn bám chồng, tự biến bản thân thành kẻ vô dụng.
Thời gian đầu vẫn chưa có nhiều khó khăn. Tuy nhiên sau đó, dịch Covid-19 khiến cho công việc của chồng tôi không được ổn định như trước đây. Lương tháng anh bắt đầu bị trừ nhiều hơn. Đã có những tháng tôi phải muối mặt về xin tiền mẹ đẻ để trang trải chi phí sinh hoạt.
Trái với sự cố gắng của tôi là thái độ thờ ơ của chồng. Anh ấy sống an phận thủ thường, mặt khác là thiếu tinh tế, nhạy cảm trong các công việc của gia đình. Bình thường tôi không hay than vãn, có lẽ vì thế mà chồng nghĩ mọi chuyện vẫn diễn ra êm đẹp. Tiền đưa cho tôi ít đi, anh chẳng một lời hứa hẹn sẽ bù đắp trong tương lai.
Nếu như công việc gặp khó khăn, chồng phải tự trau dồi thêm bản thân để gặt hái nhiều thành tựu hơn, song đằng này, chồng quá thụ động. Anh cho rằng khi dịch qua đi, mọi thứ lại trở về ổn định. Vậy sẽ ra sao nếu tôi sinh con thứ hai và nhiều khoản chi phí phải lo nghĩ hơn?
Ảnh minh hoạ.
Một thời gian sống trong cảnh tù túng và bất lực, tôi nghĩ đã đến lúc mình cần phải làm gì đó. Trước đây, tôi cực kỳ tự tin vào chuyên môn của bản thân vì tôi còn từng học lên cao học. Do đó tôi tính tới chuyện viết sách.
Qua tìm hiểu trên thị trường, tôi thấy những đầu sách về mảng chủ đề này chưa thực sự đa dạng, nếu mình phát triển chắc chắn đây có thể là mảnh đất màu mỡ hái ra tiền.
Thời gian ở nhà nếu không phải chăm con, làm việc nội trợ thì cũng rảnh rỗi khá nhiều. Tôi lên kế hoạch cực tỉ mỉ và chi tiết. Phải đến tận lúc này tôi mới thấy hóa ra mình không hề vô dụng chút nào. Có những hôm chồng con đã ngủ, tôi vẫn cặm cụi bên bàn làm việc đến 2, 3 giờ sáng.
Sau 5 tháng, tôi hoàn thành xong cơ bản về nội dung. Tôi còn để dành một ngày đẹp đợt Tết Nguyên đán vừa qua viết lời mở đầu và lời kết thúc sách với hi vọng năm nay cuốn này sớm được ra mắt tới bạn đọc. Trước đó, tôi cũng liên hệ qua mối quen một vài nhà xuất bản. Họ đã xem qua nội dung của tôi và cực kỳ hài lòng. Nói thật là bản thân tôi khó tính đọc lại còn ưng cái bụng nữa mà!
Tuy nhiên, hôm vừa rồi, một chuyện đã xảy ra làm tôi thấy tuyệt vọng vô cùng. Hôm đó vừa làm việc xong, ru con ngủ ngoan tôi mới về phòng ngủ của mình. Lúc này chỉ còn chiếc đèn ngủ bật lên. Tôi thấy chồng đang đọc cái gì đó, nhưng vì tôi bỏ kính rồi nên không nhìn rõ. Tôi bước vào, chồng lập tức cất ngay vào ngăn tủ bên cạnh. Tôi cảm thấy lạ, bình thường từ trước tới nay chồng có bao giờ đọc sách đâu, thế mà nay chăm chú, phải chăng đây là tín hiệu đáng mừng?
Ảnh minh hoạ.
Dù vậy tôi cũng gạt suy nghĩ tò mò sang một bên vì trong đầu bộn bề công việc. Sáng hôm sau, tôi định mở ngăn kéo để xem tập giấy đó là gì nhưng chẳng thấy đâu. Tôi nghĩ là anh đã mang tập giấy bên người rồi.
Ngờ đâu lúc tháo vỏ gối để đi giặt thì phát hiện đống giấy hôm qua chồng tôi nhét dưới gối. Chiếc gối to đã che đi hoàn toàn khổ giấy A4. Điều đáng nói là nội dung của tập giấy - chính là bản thảo cuốn sách tôi đang viết!
Nhưng bẽ bàng hơn, tôi phát hiện ngay ra phần tác giả đã được thêm tên của chồng vào kèm chữ "đồng tác giả". Tôi phải dụi mắt thêm một lần vì không tin vào những gì bản thân vừa chứng kiến. Tôi tin tưởng anh ấy nên máy tính không hề đặt password, thế mà anh vẫn lén mở máy tôi ra để in rồi cả gan chèn tên tác giả là anh ấy nữa.
Khi chồng về tới nhà, tôi đem chuyện bức xúc này tranh luận với anh. Tưởng là có lý do gì chính đáng, nhưng hóa ra chồng tôi muốn đề nghị bổ sung tên anh ấy vào phần tác giả vì sau này muốn trở thành người nổi tiếng cùng tôi khi quyển sách được xuất bản!
Thật nực cười. Một người chồng vô dụng chỉ biết ăn sẵn. Có ai khổ như tôi không, chồng đã chẳng giúp được việc gì lại còn định ăn bám vợ nữa. Biết thế này xưa tôi đã nhất quyết khước từ lấy anh ta...
Giận tới mức bố chồng ốm nặng nhưng mẹ chồng vẫn nhất quyết không nói lời nào, bà dặn chúng tôi chuẩn bị sẵn hai cỗ quan tài khiến chồng tôi vừa giận vừa sợ hãi Bố chồng từng nói sẽ rửa bát cho mẹ chồng đến khi bà khuất núi vậy mà trong một lần cãi nhau, mẹ chồng giận dỗi cầm đôi bát đập tan tành trong sự ngỡ ngàng của cả nhà và giờ thì bà vẫn không chịu xin lỗi ông. Hồi mới về làm dâu, tôi đã rất nể phục và quý mến bố...