Viết cho những cô gái chưa vội lấy chồng
Ở Việt Nam, văn hóa “chồng, con” dường như đã ăn sâu vào suy nghĩ khiến phụ nữ quên mất rằng ngày nay họ còn đam mê, còn khát vọng,
Họ còn mơ ước và còn cả thế giới chờ đợi để tung cánh bay vào. “Chồng, con” – một hiện thực nhạt nhẽo đến nhàm chán.
Có một điều rất lạ ở văn hóa của người Việt mà đôi khi tôi không thể hiểu nổi. Khi họ gặp một cô gái bước qua tuổi đôi mươi thì câu đầu tiên họ thường hỏi là: “yêu ai chưa, tính khi nào lấy chồng?”, ” tuổi này mà chưa cưới là ế rồi đó” hay “cưới nhanh rồi cho bố mẹ mày một thằng cu trước khi ông bà già rồi mà còn chưa thấy cháu”.
Thế đấy! Và tôi luôn tự hỏi, thay vì những câu hỏi ấy, sao họ không hỏi các câu như ” lớn rồi, có định hướng gì cho cuộc sống chưa? “, ” tính khi nào mới đủ tiền chinh phục Châu Âu”, hay ” dự định mấy năm sẽ xây được nhà, sẽ tậu được ô tô hay sẽ sắm được phi cơ?”.
Hay thật! Cái văn hóa “chồng, con” dường như đã ăn sâu vào suy nghĩ khiến họ quên mất rằng phụ nữ ngày nay còn đam mê, còn khát vọng, còn mơ ước và còn cả thế giới chờ đợi để tung cánh bay vào. “Chồng, con” – một hiện thực nhạt nhẽo đến nhàm chán.
Tôi nghe đâu đó người ta nói rằng “gia đình mà có con gái không lấy được chồng là gia đình vô phúc”. Ôi cái định nghĩa về “phúc” của dân gian thật đáng sợ.
Có những người sống ở vùng quê vì sợ làng xóm xì xào về cô con gái mãi chưa có chỗ gả, vì sợ ba mẹ bẽ mặt với họ hàng mà họ đã vội vàng gật đầu với một kẻ chưa kịp yêu.
Có những cô gái vì không chịu nổi áp lực của thiên hạ, sự hối thúc của cha mẹ cũng vội vã tìm đến các mối tình chớp nhoáng để kịp cưới cho thế – gian hài lòng.
Video đang HOT
Vậy, “phúc” nghĩa là gì?
Là bất chấp tình yêu chỉ cần có người chịu rước về làm dâu là có phúc.
Hay là mặc kệ cảm xúc của bản thân, chỉ cần có chồng là có phúc.
Hài thật, những khái niệm cổ hủ vẫn cứ được tung hô giữa cuộc sống hiện đại.
Thực tế thì hiện nay, có rất nhiều cô gái đi theo xu hướng cưới – muộn để dành thời gian cho đam mê, cho sự nghiệp, cho ước mơ và cho việc tận hưởng cuộc sống độc – thân đầy tự do và thoải mái. Việc đó có gì sai?
Họ phát triển sự nghiệp để gặt hái hoa thơm nơi địa vị xã hội.
Họ đi theo đam mê để thỏa mãn những ước muốn của cá nhân.
Họ kiếm tiền, họ thành đạt và họ khám phá những mảnh đất mà từ lâu họ mơ ước.
Những điều đó không phải là “phúc” lắm hay sao?
Lấy chồng – tôi không phủ nhận nó là lẽ hiển nhiên trong đời người con gái nhưng đừng lấy nó ra là thước đo cho những giá trị của cuộc sống họ.
Lấy chồng – một dấu mốc đưa người con gái sang một trang mới hứa hẹn đầy hạnh phúc nhưng độc thân để thả lòng với những điều mình muốn đôi khi cũng là một khái niệm bình yên hiện hữu.
Lấy chồng – cái ngày sẽ xảy đến nhưng nếu hạnh phúc tắt đường, duyên không mở cửa thì cũng đừng quá bi quan bởi hạnh phúc còn nằm ở những điều ta chinh phục, ở thành quả gặt được khi ta theo đam mê và ở sự tự do trong cuộc sống.
Hỡi những cô gái đôi mươi chưa có bồ, những những cô gái gần chạm mốc ba mươi chưa lấy chồng! Mỉm cười đi vì bình yên đâu chỉ nằm ở khái niệm “kết hôn” đầy cứng nhắc.
Theo VNE
Tôi chỉ cần sex toy, không cần đàn ông
Gần ba mươi tuổi tôi có tiền, có xe đẹp có nhà thành phố, có công việc hấp dẫn. Đó là lí do mà tôi không thấy cần đàn ông.
Tôi là một con bé mạnh mẽ, tất cả những người đàn ông trong đời đến với tôi đã từng nói thế. Có người còn cho tôi là quá bản lĩnh, gai góc và đôi khi đàn ông sợ cái mạnh mẽ quá lớn trong tôi lấn át họ. Tôi cũng không biết mình có được như những gì người ta nhận xét hay không, nhưng tôi sống theo chủ nghĩa không dựa dẫm, luôn phải độc lập bước đi trên chính đôi chân của mình.
Gia đình tôi ở quê hoàn cảnh khá khó khăn, cũng vì lí do đó mà từ ngày đầu tiên bước chân lên thành phố học tôi luôn tự nhủ mình phải biết sống tự lập để có thể lo cho mình.Vì tôi biết ba mẹ tôi dù rất thương con nhưng không thể giúp gì cho tôi được ngoài tinh thần. Tôi vừa đi học vừa đi làm, lao vào làm việc và học hành như một con thiêu thân vì tự nhủ mình chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Bốn năm học đại học trôi qua và kết quả của những gày cố gắng không mệt mỏi của tôi cũng được đền đáp. Tốt nghiệp loại ưu, cộng với những gì tôi học được từ những công việc làm thêm của mình không khó để tôi trúng tuyển vào vị trí nhân viên kinh doanh của một công ty nước ngoài có tiếng.
Chồng là gì mà tôi phải lấy, đàn ông là gì mà tôi phải yêu?
Dường như đã quen với cái nhịp sống hối hả làm việc không ngừng mà tôi lao đầu vào làm việc. Tôi chỉ mong có một cuộc sống vật chất tốt hơn và lo được cho ba mẹ mình dưới quê. Ngày qua ngày tôi lao động chăm chỉ từ sáng sớm đến tối mịt, thậm chí không có thời gian để ngủ một giấc ngon lành.
Chuyện yêu đương có lẽ vì thế nên không mấy suôn sẻ, tôi cho rằng yêu đương tán tỉnh rất mất thời gian, cứ chờ đến tuổi cần lấy chồng và có cuộc sống ổn định rồi tìm chồng đâu có khó. Công bằng mà nói thì nói là tôi chưa yêu thì chưa phải, cũng có một vài mối tình nhưng đến vội vàng và ra đi cũng chóng vánh.Với tôi đó là những cuộc tình chộp giật trong những phút ân ái nhanh chóng và cũng chẳng để lại ấn tượng gì trong tôi, có chăng cũng chỉ thoáng qua như một cơn gió.
Càng nhiều tuổi thì tôi càng thấy mình không có nhiều nhu cầu yêu đương nữa. Mà xét cho cùng những đứa con gái mong kiếm chồng cũng chỉ là muốn tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc, một bờ vai rộng có thể dựa vào những lúc khó khăn trong cuộc sống mà thôi.
Còn tôi, tôi có công việc kiếm nhiều tiền, xe đẹp, nhà đẹp, tôi chẳng cần thiết phải dựa vào bất cứ bờ vai nào cả. Cái suy nghĩ đó cố hữu trong tôi và chẳng có thứ tình yêu nào có thể làm lung lay được suy nghĩ ấy.
Tất nhiên chồng thì có thể không lấy, đàn ông có thể không cần, nhưng nhu cầu của một người con gái gần ba mươi tuổi như tôi thì chắc chắn cần được giải quyết. Tôi tìm đến đồ chơi tình dục như một thứ trò chơi tiêu khiển trong những giây phút cô đơn một mình, và tôi cần chúng để tôi có thể thỏa mãn những nhu cầu tình dục rạo rực trong tôi.
Cuộc sống cứ thế trôi đi mà tôi cũng đã quen với những lời giục giã lấy chồng của bố mẹ và những người xung quanh, tôi cứ ậm ừ cho qua chuyện và cũng chẳng mảy may đến chuyện ấy. Tôi sưu tập cho mình một tủ những món đồ chơi tình dục mà tôi yêu thích. Tôi thà yêu chúng còn hơn phải yêu một gã đàn ông và kèm theo đó là một đống những rắc rối phiền toái, mà người ta vẫn hay dùng một từ mỹ miều diễn tả là "những hờn giận trong tình yêu" đó. Tốn thời gian và cũng chẳng để làm gì, với tôi tôi chỉ cần thỏa mãn tình dục chứ không cần những cuộc điện thoại nhạt nhẽo vô vị kiểu như: em ăn cơm chưa, em ngủ chưa, em có mệt không ...của những gã đàn ông nhiều chuyện.
Chồng là gì mà tôi phải lấy, bờ vai ư, điểm tựa vững chắc ư? Có thể tôi suy nghĩ bảo thủ nhưng với tôi những món đồ chơi cưng của tôi còn hấp dẫn hơn mấy gã đàn ông nhạt nhẽo ấy nhiều, những gã đó chỉ tỏ vẻ quan tâm, chăm sóc thế thôi nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được việc quái gì cho ra hồn.
Tôi có tiền, có công việc có đủ vật chất mà không cần phải dựa dẫm vào bất cứ ai. Nói thật tôi chỉ cần đồ chơi của mình chứ chả cần đàn ông.
Theo VNE
Viết cho những cô gái chưa vội lấy chồng Ở Việt Nam, văn hóa "chồng, con" dường như đã ăn sâu vào suy nghĩ khiến phụ nữ quên mất rằng ngày nay họ còn đam mê, còn khát vọng. Họ còn mơ ước và còn cả thế giới chờ đợi để tung cánh bay vào. "Chồng, con" - một hiện thực nhạt nhẽo đến nhàm chán. Có một điều rất lạ ở...