Ước mơ giản dị của người mẹ đông con nhất Thủ đô
Nhà chị hoàn cảnh khó khăn, nay đây mai đó, đêm về là chợp mắt chút, rồi sáng sớm hôm sau lại đi luôn, nên không có thời gian, và cũng không đủ hiểu biết để dùng các biện pháp tránh thai…
Ở cuố i làng Cổ Bản, phường Đồng Mai, Hà Đông, Hà Nội, phía rìa đồng, có một túp lều xiêu vẹo nằm trơ trọi giữa đồng. Đó chính là nơi ăn ngủ, tránh mưa, tránh nắng của đôi vợ chồng nghèo cùng đàn con 13 đứa.
Từ nỗi nhọc nhằn lo ăn, lo mặc
Vợ chồng anh Ngô Doãn Năm và chị Đặng Thị Hải cưới nhau từ năm 1988. Từ người con cả sinh năm 1990 đến người con út năm nay mới học lớp mẫu giáo, cả thảy anh chị có 13 người con. Đến nỗi, anh chị không nghĩ ra tên nào đặt cho con nữa, phải lấy tên là thằng Tám, thằng Chín, thằng Mười…Đây cũng là gia đình đông con nhất ở Hà Nội. Đàn con của chị, đứa nào cũng lem luốc, đứa nhỏ thì mặt vẫn còn những vết trầy xước do ngã, nước mắt, nước mũi tèm nhem.
Theo chị Hải, cuộc đời chị cơ cực từ lúc bé, đến tận bây giờ vẫn chưa hết. Từ khi chị làm vợ anh đến nay, vợ chồng chị phải lang thang đây đó suốt, từ thuê nhà ngoài rìa phố đến làm tạm túp lều ở triền đê ven sông, cứ một năm hai mùa nước lên thì gia đình phải dỡ lều, tránh đi chỗ khác. Tài sản của gia đình thì chẳng có gì, ngoài đàn con thơ.
Biết được hoàn cảnh của gia đình chị, chính quyền đã cho nhà chị đấu thấu mảnh ao ở cuối làng để thả cá, chăn nuôi. Vợ chồng chị cũng làm tạm túp lều bằng tre lứa để cả nhà có chỗ che nắng che mưa. Nhưng hơn chục người không đủ chỗ ngủ, vợ chồng chị phải ngủ trên tấm phản ở ngoài, để các con được ngủ trong lều.
Đông con, lại không có ruộng, nhiều hôm, nhà hết gạo, vợ chồng chị phải nấu cháo nhường cho các con ăn. Thức ăn thì chẳng mấy khi có gì, chỉ là tí rau dưa thêm nếm.
Video đang HOT
Lo cái ăn đã cực, lo cái mặc còn vất vả hơn nên trong ngày, khi đi gom đồng nát, có nhà nào có quần áo cũ bỏ đi, mà còn lành lặn thì chị mang về cho các con mặc, gọi là “cũ người mới ta”.
Chồng chị trong người mang nhiều bệnh: tiểu đường, gút, viêm gan… nên mấy năm nay bị ốm đau luôn, không thể lao động được nữa. Mọi gánh nặng gia đình đổ dồn lên đôi vai chị, và những người con lớn đã bỏ học từ hồi cấp II để phụ giúp bố mẹ trông em, làm đầm cá. Chị kể lại rằng, vì lo nghĩ nhiều việc, trong người lại mang bệnh, nên thần kinh của chồng nhiều lúc bị căng thẳng, năm ngoái, bệnh viện phải cho vào trại thần kinh mấy tháng.
Người con lớn của anh chị là Ngô Doãn Tới, bị tràn dịch mảng phổi từ ngày còn đi học, nên đến giờ, sức khỏe rất yếu, không làm được việc gì, mà vẫn phải uống thuốc hằng ngày.
Biết hoàn cảnh gia đình khó khăn, bố mẹ không thể lo đủ tiền cho anh em đi học, nên những người con lớn của chị, chỉ học hết lớp 6, đều xin nghỉ ở nhà, làm đầm cá và dành tiền cho các em nhỏ hơn đi học. Đầu năm nay, vì không đủ tiền mua sách bút cho các con nên em Tám, em Đức, em Phúc phải nghỉ một nửa học kỳ. Mới đây, thôn đã làm danh sách hộ nghèo và xếp gia đình chị vào diện hộ nghèo đặc biệt, nên các em đi học đều được miễn giảm học phí.
Bữa cơm trưa giữa đồng của gia đình đông con nhất Thủ đô
Đến ước mơ đời con bớt cực của người mẹ
Bây giờ, những người con lớn của chị đã có thể đỡ đần chị việc tắm rửa, cơm nước, chăm lo cho các em nhỏ, nhưng vẫn chưa ai có được công việc gì. Hàng ngày chúng vẫn xuống đầm bắt cua, bắt cá cùng mẹ. Rồi tương lai của những người con này sẽ đi về đâu, khi họ không được học hết phổ thông, lại không có một nghề nghiệp trong tay? Mảnh đầm kia cũng không phải của gia đình chị, nếu người ta thu hồi, thì hơn cả gia đình khốn khổ ấy biết sống ở đâu?
Khi tôi hỏi, vì sao hoàn cảnh gia đình khó khăn như vậy mà anh chị không kế hoạch hóa, để giờ cả chị, cả con phải khổ như này, thì chị rơm rớm nước mắt: “Nhà chị hoàn cảnh khó khăn, nay đây mai đó, đêm về là chợp mắt chút, rồi sáng sớm hôm sau lại đi luôn, nên không có thời gian, và cũng không đủ hiểu biết để tránh thai. Khi biết mình có thai thì hai vợ chồng đều không muốn phá bỏ, vì muốn giữ lại cái đức cho các con được chào đời” – chị Hải tiếp “Chị sinh con ra thì vợ chồng chị có trách nhiệm nuôi các cháu, chứ không dựa dẫm ai cả. Chỉ thương các con không được học hành cho bằng người, để sau này có nghề nghiệp, thoát cảnh lang thang như chị”.
Nhìn các con đang đùa vui, chưa phải suy nghĩ đến những việc sau này, chị Hải thở dài: “Cả đời chị vất vả thế nào chị cũng chịu được. Chị chẳng có mong ước chị cho mình. Chỉ mong các con sớm có một mảnh đất để dựng tạm cái nhà che mưa che nắng, để bão gió không phải thấp thỏm lo lắng, và đứa nào cũng có một cái nghề để sống. Chứ sau cả hơn chục đứa con lại khổ cực như đời chị thì tội chúng nó quá!”
Theo Viết Tuân
Chuyện buồn ở gia đình đông con nhất HN
42 tuổi, liên tục trong 25 năm qua, chị Hải tằng tằng sinh một mạch 13 người con. Bất chợt trước câu hỏi thằng Tám sinh năm bao nhiêu, chị Hải chỉ cười gượng vì "quên mất rồi". Cái ăn vợ chồng chị còn lo từng bước huống chi nghĩ đến cái học cho các con.
Kỉ lục buồn
Trời Hà Nội những ngày sau Tết Nguyên đán vừa lạnh lại mưa phùn rả rích. Tại đình làng của xóm Cổ Bản, phường Đồng Mai, Hà Đông, Hà Nội đang tấp nập cờ hoa chuẩn bị đón hội làng.
"Nhà" thằng Tám cách đó chừng 50m nhưng đường lầy lội, lép nhép bẩn. Nó ngồi thút thít ngoài vỉa hè gần đường. Áo quần nó nhàu nhĩ. Trông nó xác xơ cũng như ngôi nhà này vậy, trống trơn.
Hỏi chị Hải có sinh tiếp không, chị cười gượng "biết sợ rồi, không sinh thêm nữa đâu". Anh Năm không nói gì, quay đi mà mắt buồn rượi
Trong khi bố mẹ nó đang ngoài đầm cá, các anh em nó nô đùa ở nhà trong xóm (được họ hàng bên nội cất tạm cho bố mẹ nó) thì nó phải ở đây trông nồi cám lợn đang nấu dở.
Một lát, anh Sáu (tên thật là Châu-PV) nó lái con xe dream tàu về. Nó hí hửng khi được giao nhiệm vụ đưa chúng tôi ra ngoài đầm cá. Ra đây cu cậu vui hẳn vì có bố mẹ, được chơi với con gà mái trên giường và chén sạch một gói mì tôm sống.
Mẹ nó, chị Đặng Thị Hải (42 tuổi) chân đất, áo mỏng ngồi mớm trên chiếc giường ọp ẹp kể: "Nhớ năm 1990 vợ chồng khó khăn lại xảy ra bất hòa với gia đình hai họ nên phải ra đường ở. Căn lều ọp ẹp dựng trên đê những ngày mưa gió lung lay dữ dội. Tội sợ quá, tối nằm ôm thằng Tới (Ngô Doãn Tới, anh hai-PV) mới sinh được vài ngày cứ trực chạy vì sợ lều đổ".
Đến năm 1995, họ hàng bên nhà chồng chị đã dựng tạm căn nhà nhỏ 3 gian cho vợ chồng chị. Nhưng "vì cái sự sinh đẻ chẳng đừng được", những đứa con cứ nối tiếp ra đời khiến ngôi nhà đã chật hẹp càng bí bách.
Năm 2000, trưởng xóm Cổ Bản cho họ thầu ít đất ao cạnh đình làng. Sau nhiều thay đổi, nay ao đã bị lấp, căn nhà họ cất tạm trên mảnh đất này nhiều lần chính quyền đã tính thu lại. Chị nghèo quá nên van lơn. Và nó cứ liêu xiêu nhưng là nơi tránh nắng mưa cho gia đình chị.
Thằng Tám như cây cỏ, cứ hồn nhiên chơi với con gà trên giường. Nhiều con nên đến bữa ăn tối, vợ chồng chị Hải phải điểm danh từng đứa một
Nếu không nhờ đầm cá, ít đất trồng lúa với chị tần tảo sớm hôm không hiểu hơn chục miệng ăn có tồn tại qua ngày qua tháng. Và như lời chị "mải làm lụng quá, quên luôn cả chuyện đặt vòng tránh thai và lời khuyên của mọi người".
25 năm sau ngày cưới, chị và anh cứ tằng tằng sinh liền 13 người con. Đứa lớn nhất sinh năm 1989, đứa nhỏ nhất thì vừa mới tròn 2 tuổi được mấy hôm. Chị cả và chị ba vừa đi lấy chồng ở Ninh Bình và Nam Định thì Tới lập gia đình và sinh con. Vậy là nhà... vẫn đủ quân số.
Đi "học nhờ" nên bị cô giáo đuổi
Hỏi chị có sinh tiếp không, chị cười gượng "biết sợ rồi, không sinh thêm nữa đâu". Anh Năm không nói gì, mắt buồn rượi.
Nhà đông con, mỗi bữa lo đủ gần 10kg gạo chưa kể thức ăn với gia đình chị Hải, anh Năm (tên chồng chị-PV) đã là một gánh nặng. Hồi tháng 9 năm ngoái, chồng chị sau bao lần trì hoãn đã đi khám. Bác sĩ kết luận anh hết bị men gan, lao phổi, bệnh gút, to lá lách, tiểu đường và một cơ số bệnh khác.
Gà thả 18 con thì bị bắt trộm mất 10. Rồi đầm cá đầu năm thả gần 20 triệu cá giống cũng bị trộm đánh hết, cuối năm bán được hơn 10 triệu.
Bệnh tật đau ốm đến cái ăn chưa xong huống chi lo sự học cho con. 13 người con của anh chị thì Tới được học cao nhất, lên đến lớp 11. Sau bị bạn trêu chuyện bố mẹ đẻ nhiều, Tới buồn chán và bỏ học. Mấy đứa sau cứ hồn nhiên lớn lên như cây cỏ bữa no bữa đói và gần như không biết đến trường lớp.
Anh Ngô Doãn Năm cho biết các con anh từ đứa thứ 8 đến thứ 10 lần lượt là Tám, Phúc, Đức đã một gần học kì nay "không được đến trường".
Nguyên nhân theo anh: "Nhà tôi nay nơi này mai chỗ khác, ăn ở không ngăn nắp nên mất sổ hộ khẩu cũng mất luôn giấy khai sinh của các con. Những năm trước có thầy hiệu trưởng Trường TH Đồng Mai I rất tốt, lo khoản này giúp các cháu và gia đình. Giờ thầy đã nghỉ hưu, giấy tờ chúng tôi chạy đi làm gần nửa năm mà vẫn chưa xong. Các cô giáo chủ nhiệm mắng, nói con chúng tôi học nhờ nên đuổi ra khỏi lớp".
Ngôi nhà rách nát của vợ chồng chị Hải ở đầu xóm Cổ Bản
Hiệu phó Trường TH Đồng Mai I Nguyễn Đình Cư phân trần: "Việc các cháu không có giấy khai sinh khiến giáo viên và trường gặp nhiều khó khăn trong việc vào sổ sách, điểm số. Năm qua tôi có gặp trực tiếp anh Năm đề nghị anh cùng tôi đến chính quyền để làm lại khai sinh cho các cháu. Anh nói khó khăn, tôi hứa giúp chỉ cần anh đi cùng để xác thực mà anh khất lần mãi".
Ông Cư cũng khẳng định: "Trường học nào đều muốn trò tới trường, không ai muốn đuổi các cháu đi. Có thể bố mẹ vì ngại chuyện đông con, các cháu không thích đến trường nên mới có chuyện các cháu nghỉ học lâu đến vậy".
Sáng 20/2, sau khi gặp PV, anh Năm đã hứa với hiệu phó Cư chiều nay sẽ cùng ông đi làm giấy khai sinh cho 3 người con. Nếu quay trở lại trường, theo thầy Cư các em sẽ phải theo học chương trình còn dang dở. Trường sẽ bố trí giáo viên theo sát, kèm cặp từng em giúp gia đình.
Chia tay chúng tôi, người mẹ nghèo chân tay run run vì mưa ướt và lạnh nói trong buồn bã: "Chồng tôi đau yếu, thuốc thang đấy chẳng biết run rủi anh ra đi khi nào. Giờ sức này còn bao nhiêu tôi vẫn gắng lo cho anh và mong sao các con được đi học là hạnh phúc rồi".
Theo 24h
Gặp người phụ nữ 38 tuổi với... 9 lần sinh nở Về ấp An Thành Tây, xã Trung Hiếu, huyện Vũng Liêm (Vĩnh Long), hỏi vợ chồng anh Tùng có 10 người con thì ai cũng biết... Ngạc nhiên hơn, anh Nguyễn Văn Tùng mới 40 tuổi. Vợ anh, chị Phạm Thị Năm mới 38 tuổi. Tìm đến nhà anh Tùng trong một ngày mưa, căn nhà vách lá tạm bợ nằm im sau...