Tôi phải ly dị người vợ vừa già và vừa xấu của mình…
Không lẽ người ta nói giàu đổi bạn, sang đổi vợ là đúng hay sao? Tôi nhất định phải ly dị người vợ vừa già, vừa xấu của mình. Nhưng nếu ly dị thì có quá độc ác với vợ không vì nàng đã nuôi tôi suốt những năm tháng còn đi học?
Tôi nhìn cái lưng to bè bè của Thúy với những ngấn thịt, mỡ lồi lõm vì bị thít chặt bởi những sợi dây áo lót mà thấy ngán ngẩm. Người đẹp 20 năm về trước của tôi đó sao? Ở tuổi chưa tới bốn mươi mà sao một cô hoa khôi ngày nào bỗng trở nên thảm hại như vậy?
Chúng tôi cùng quê. Năm 17 tuổi, Thúy đã đẹp nhất làng. Bao nhiêu người dòm ngó, để ý nhưng nàng chỉ chọn tôi, thằng học trò nghèo nhưng có chí. Năm đó tôi 18 tuổi, chuẩn bị thi vào đại học.
Khi biết tin tôi đậu đại học Y khoa, mẹ tôi lo nhưng Thúy rất mừng. Nàng bảo tôi hôm chia tay: “Anh ráng học, bác ở nhà có em lo”. 17 tuổi, hẳn Thúy chưa biết tình yêu đích thực là gì nhưng lời hứa chắc như đinh đóng cột bởi nhà Thúy khá nhất vùng.
Tôi đi học xa, ở nhà có người tới lui coi ngó mẹ, thỉnh thoảng tôi có giấy của bưu điện mời ra lãnh tiền. Tôi biết Thúy gửi cho tôi và tự hứa sau này ăn học thành tài, sẽ đền đáp xứng đáng.
Tôi đã giữ lời hứa. Ra trường, đi làm được 3 năm, tôi cưới cô gái đã có ân tình với mình dù khi đó, rất nhiều cô gái khác cũng để ý yêu tôi. Với vốn liếng của vợ, cộng với sự cần cù của mình, chẳng bao lâu tôi đã mở được phòng mạch ở nhà. Mọi việc cứ thế mà tiến triển tốt đẹp. Ai cũng nói vợ chồng tôi hạp tuổi nên mau phát tài, phát lộc.
Thế nhưng mọi thứ đã dần thay đổi. Khi mang thai đứa con thứ hai, bác sĩ phát hiện Thúy bị lao thận nên yêu cầu bỏ cái thai để cứu mẹ. Thúy nhất quyết không nghe. Nàng bảo tôi: “Đẻ con cho anh rồi em có ra sao cũng được”. Tôi nói cách mấy Thúy cũng không nghe.
May mắn là thằng bé sinh ra hoàn toàn khỏe mạnh nhưng sau đó Thúy phải cắt bỏ một quả thận vì bệnh đã quá nặng. Nàng giữ được tính mạng nhưng từ đó đã yếu đi nhiều, tính tình cũng thay đổi. Người vợ hiền lành, vui vẻ của tôi ngày nào đã không còn nữa. Thay vào đó là một người đàn bà lúc nào cũng cau có, buồn bực, hay quát tháo và nói năng không kiểm soát được.
Video đang HOT
Những điều đó khiến vợ chồng ít gần gũi. Tôi đi làm cả ngày ở bệnh viện, về đến nhà phải khám ở phòng mạch riêng đến 21 giờ nên chẳng còn chút sức lực nào. Tôi nói với vợ: “Để anh kêu thợ đến sửa lại căn phòng làm việc, bố trí lại để anh ngủ luôn vì làm việc suốt ngày, anh mệt lắm, cần được nghỉ ngơi yên tĩnh”.
Vợ tôi làu bàu gì đó nhưng cuối cùng cũng kêu thợ đến làm đúng ý tôi. Từ đó, hình như chúng tôi chẳng có nhu cầu gần gũi. Thỉnh thoảng Thúy vào phòng riêng của tôi thì hai vợ chồng cũng chỉ làm chuyện đó với nhau một cách chóng vánh. Tôi không còn thấy hứng thú với người vợ đã đổi thay cả tính tình lẫn ngoại hình của mình. Sau đợt điều trị dài ngày, Thúy đã tăng cân nhanh chóng. Người phụ nữ mà tôi biết và đem lòng yêu thương trước đây giờ nhìn chẳng còn chút gì những nét đẹp của ngày cũ.
Cái gì phải đến đã đến. Tôi có người đàn bà khác. Tôi giấu kín một thời gian nhưng có lẽ do thái độ lạnh nhạt khác thường của tôi nên Thúy nghi ngờ. Nàng dò hỏi. Cuối cùng tôi phải thú nhận. Tôi đã “kể tội” vợ đủ điều, cho rằng nàng là nguyên nhân đẩy tôi đến chỗ ngoại tình.
Vợ tôi đã khóc rất nhiều. Nàng không nói thêm gì nữa mà những ngày sau đó đã tránh mặt tôi. Bữa cơm tối của gia đình có đủ mặt thành viên không còn được duy trì. Thúy và các con ăn trước và dặn bà giúp việc dọn cơm khi tôi về. Thật tình, ngồi một mình giữa bàn ăn mênh mông, tôi thấy chạnh lòng. Tôi nhớ những bữa ăn ríu rít tiếng nói cười của các con trước đây, bất giác thấy cay cay nơi sóng mũi.
Thúy không đòi ly hôn cũng không muốn thay đổi hiện trạng của chúng tôi. Nàng cho tôi toàn quyền tự do, miễn tôi đừng làm gì tổn thương các con. Thế nhưng người phụ nữ hiện tại của tôi không muốn như vậy. Cô ấy thúc giục tôi ly hôn và gần đây nhất đã ra tối hậu thư: “Hoặc là em, hoặc là bà ấy, anh phải dứt khoát. Em không thể cứ lén lén lút lút; danh không chính, ngôn không thuận mãi như vậy”.
Tôi đã mấy lần định nói với Thúy về việc ly hôn nhưng mỗi lần nhìn gương mặt khắc khổ của vợ, tôi không đành lòng. Trong bệnh viện của tôi cũng có mấy anh bạn bỏ vợ già cưới vợ trẻ, rốt cục gia đình tan nát, con cái hư hỏng mà bản thân những người ấy cũng không hạnh phúc.
Tôi hay tự vấn: Không lẽ người ta nói giàu đổi bạn, sang đổi vợ là đúng hay sao? Thúy thay đổi hay tôi thay đổi? Vì sao tôi không còn yêu vợ như trước? Những ơn nghĩa của nàng tôi phải làm sao trả hết để nếu có dứt áo ra đi thì lòng cũng thanh thản? Tôi nhất định phải ly dị người vợ vừa già, vừa xấu của mình nhưng nếu tôi ly dị thì có quá độc ác với vợ con hay không? Nếu không ly dị thì tôi phải giải quyết cuộc tình của mình thế nào đây?
Trời ơi, sao cuộc sống bỗng trở nên quá phức tạp như vậy?
Theo NLĐ
Vợ có thể xấu, nhưng không thể không biết nấu ăn!
Nếu như không lấy được một cô vợ biết nấu ăn ngon, thì thà tôi ở vậy, hàng ngày ăn cơm bụi còn cảm thấy hài lòng hơn.
Mấy ngày nay, thấy các chị em xôn xao bàn tán quanh mấy bài viết về việc phụ nữ và những bữa ăn giữ lửa gia đình. Thật tình, tôi không định nói ra quan điểm của mình, nhưng thấy các chị em đòi... nữ quyền dữ quá, nên cũng xin được chia sẻ vài ba ý kiến. Tôi biết, nói lên những điều suy nghĩ, hẳn các chị em sẽ nghĩ tôi là thằng đàn ông nhỏ mọn, nhưng thật tình, tôi thà lấy một cô vợ xấu xí về nhan sắc, còn hơn tồi tệ về nấu ăn. Tôi dám khẳng định điều ấy!
Vì sao tôi lại nói thế, thì chuyện cũng có nguyên do của nó cả.
Tôi sinh ra trong một gia đình dạng trung lưu, bố mẹ đều là trí thức. Tôi có một người chị cả, chính là vì chị tôi là con gái, nên ngay từ bé mẹ tôi đã đưa chị tôi vào khuôn phép, thường bắt chị tôi đi chợ cùng mẹ để biết chọn đồ ăn, nấu ăn cùng mẹ để thạo làm các món. Chính vì thế, khi hai chị em tôi lên thành phố trọ học, tôi cũng được chị tôi chăm sóc những bữa ăn như ở nhà vậy.
Còn đối với tôi, vì tôi là con trai, nên mẹ tôi để tôi dành toàn bộ thời gian cho việc học hành, có thể nói là hơi "thiên vị" một chút. Tôi đi học về là có thể chơi thể thao, xem phim, chờ đến giờ ăn cơm. Có lẽ vì thế mà tôi hoàn toàn... mù tịt việc nấu nướng. Món duy nhất tôi biết làm từ hồi trọ học Đại học là cắm cơm, luộc trứng chờ chị tôi về. Tôi dám cá rằng, tôi không phải là thằng đàn ông duy nhất chẳng biết gì về chuyện nấu nướng.
Vì chỉ biết thưởng thức những món mẹ và chị gái tôi nấu, mà tới khi chị tôi đi lấy chồng, thời gian đầu quả thực tôi bị "khủng hoảng" đường ăn uống. Vốn bụng dạ đã không tốt, ăn quán 2 bữa tôi đã bị "tào tháo đuổi", chưa kể đồ ăn ngoài quán ôi thiu, và nhìn nhiều quán cơm bụi tôi đã chẳng dám nuốt. Tôi quyết định chi mạnh tay hơn để vào những quán ăn sang hơn chút, vì muốn có những bữa ăn đảm bảo sức khỏe, thì hỡi ôi, quán thì sạch, đồ ăn cũng tạm, nhưng ăn được 1 tuần là tôi đã không nuốt nổi.
Chị gái và mẹ tôi thường trêu, tôi nên yêu một cô nào đấy để được chăm sóc bữa ăn cho đầy đủ. Vậy là nghe theo lời mẹ, chị gái, tôi yêu. Một cô đồng nghiệp cùng cơ quan khá xinh xắn và hiền lành. Thời gian đầu cưa cẩm, chúng tôi thường ăn nhà hàng, đi uống nước, đi chơi. Tôi không thích thú gì nhưng nghĩ đang cưa cẩm cũng nên chiều nàng một chút. Ây vậy mà, sau khi yêu nhau 2 tháng, tôi ngỏ ý muốn nàng qua nhà, hai đứa nấu ăn cho tình cảm thì nàng chối bay biến. Lúc ấy, tôi mới than trời vì nàng là tiểu thư chính gốc. Ngoan hiền, xinh xắn nhưng hoàn toàn mù tịt chuyện nấu nướng.
Vậy là mối tình đầu kết thúc sau 3 tháng.
Tiếp đến, tôi yêu một cô gái hơn tôi 1 tuổi, về suy nghĩ cô ấy chín chắn hơn tôi hẳn. Tôi chắc mẩm, đây là người phụ nữ mà mình cần, vì một người con gái đứng tuổi, sẽ tự biết chăm sóc bản thân và lo toan cho gia đình, bao gồm cả chuyện bếp núc. Mà đúng là may thật, vì nàng nấu ăn cũng khá, tôi nghĩ nàng nấu nhiều sẽ lên tay. Nhưng, thật xui xẻo, chỉ được 1 tuần nàng qua nấu ăn cho tôi, sang tuần thứ 2 nàng kêu bận. Công việc của nàng thường về muộn, mà đã muộn là nàng cảm thấy mệt mỏi nên nói chúng tôi đi... ăn hàng cho nhanh. Tôi ngán ngẩm lắc đầu, vậy là mối tình thứ 2 cũng kết thúc chỉ sau gần 2 tháng quen biết.
Sau hai cô gái đó, tôi mang tâm trạng khá thất vọng về phụ nữ thời nay. Tôi thấy các cô chỉ quan tâm tới vẻ bề ngoài của mình, trang điểm, váy áo sao cho đẹp, hoặc số khác, lại cố kiếm tiền sao cho thật nhiều mà chẳng ai thèm nghĩ tới chuyện mình cần học hỏi chuyện bếp núc. Nói chuyện với 10 cô thì tới cả 9 cô nghĩ rằng lấy chồng giàu để thuê osin, đi ăn hàng. 1 cô còn lại may mắn hơn chút thì than thở đàn ông ngày nay cần phải hiểu phụ nữ hơn, biết thông cảm, biết chia sẻ.
Tôi nói thật các chị em cứ than thở mình vất vả, mình phải chăm con, làm việc cơ quan rồi việc nhà, rồi chuyện nấu nướng tới ngập đầu. Tôi cũng đã đi nước ngoài một vài lần, tiếp xúc với nhiều phụ nữ Tây và người Việt ở nước ngoài, họ chăm chỉ, làm việc gấp nhiều lần phụ nữ Việt. Họ đi làm, chăm sóc con, nấu ăn, làm bánh cho chồng con thưởng thức mà chẳng bao giờ than thở, thậm chí họ cũng chẳng thuê người giúp việc.
Vâng, lại nói đến quyền được cảm thông của phụ nữ Việt, chúng tôi chia sẻ kiểu gì, khi mà hàng ngày về nhà cái bụng réo liên hồi. Bữa sáng, bữa trưa ăn đường, ăn chợ đã là quá lắm, tới tối muốn có một bữa cơm ngon vợ nấu cũng không xong. Bảo thế thì chúng tôi thông cảm kiểu gì.
Nói thật, phụ nữ thời chị thôi, cũng chỉ cách tôi 5 tuổi, nhưng cái gì chị cũng làm chu tất, nấu ăn ngon khiến chồng chị ngày nào cũng khen nức nở. Tôi nhìn anh rể mà phát thèm. Càng chứng kiến gia đình họ hạnh phúc, đầm ấm quanh bữa cơm, tôi lại càng chẳng dám... lấy vợ. Tôi sợ, quá sợ yêu một cô nàng đoảng, và điều gì khủng khiếp hơn việc bạn phải lấy một cô vợ đoảng nữa.
Nấu ăn không ngon, chồng chán ăn cơm nhà đã là một chuyện. Không chuyên tâm chuyện nấu nướng cũng thể hiện người phụ nữ này chẳng biết vun vén, chăm lo cho cuộc sống. Thế thì, chẳng khác nào lấy thêm một thằng đàn ông về làm vợ.
Có lẽ đó là lý do tôi vẫn ế cho tới tận bây giờ. Các cô gái thời nay làm tôi quá thất vọng. Vậy nên, tôi xin các chị em, các chị em đừng kêu gào chúng tôi phải cảm thông, phải giúp việc nhà, phải hộ chị em chuyện nấu nướng. Chúng tôi cũng chỉ là con người, mà đã là thằng đàn ông thì thằng nào cũng muốn sau một ngày làm việc vất vả được ăn món ngon do chính tay vợ mình nấu.
Vậy nên, tôi thà ở vậy còn hơn là lấy một cô vợ đoảng.
Theo DanViet
Vợ già và xấu, tôi lại càng yêu Mỗi lần đưa vợ đi đâu đó, bạn bè đều giấu giếm chê bai vợ của tôi già, bảo là tôi lấy vợ trẻ không lấy đi lấy người hơn tuổi rồi bây giờ lại già hơn chồng bao nhiêu. Ngày đó, tôi cứ nghĩ lấy vợ hơn 1-2 tuổi chẳng hề hấn gì, vì vợ tôi nhìn cũng trẻ trung, ăn mặc...