Tôi không biết bạn mình có chịu nổi cú sốc này không?
Tôi nghe Hoàng Lan líu lo kể về Phong mà trong lòng thấy bứt rứt, khó chịu. Chẳng hiểu tại sao mình lại vướng vào chuyện tình cảm tay ba này để bây giờ thêm khó xử với bạn bè.
Phong bảo tôi: “Tình cảm không thể ép uổng em à. Anh chỉ xem Hoàng Lan như một đứa em gái. Chẳng qua vì lớn lên bên nhau từ nhỏ nên có lúc ngộ nhận…”. Nhưng tôi vẫn thấy khó xử vô cùng. Trước đây bạn bè có ai gặp chuyện rắc rối, tôi vẫn nổi tiếng là chuyên gia “gỡ rối”, thế mà giờ đây tới lượt mình, tôi càng gỡ, càng thấy rối!
Tôi biết Phong chính là nhờ chơi với Hoàng Lan. Trong một lần về nhà bạn chơi, tôi đã gặp anh. Phong nói, anh bị tiếng sét ái tình ngay trong lần đầu gặp gỡ ấy nhưng phải đến 3 năm sau mới thổ lộ là vì muốn có thời gian kiểm nghiệm lại tình cảm của mình.
Tôi biết Phong chính là nhờ chơi với Hoàng Lan. Trong một lần về nhà bạn chơi, tôi đã gặp anh. (ảnh minh họa)
“Anh chưa bao giờ có những cảm giác như vậy đối với Hoàng Lan. Nhà hai đứa ở cạnh nhau ngoài quê, sau này vào Sài Gòn gặp lại. Anh với anh hai của Lan lại chơi thân với nhau. Vậy là cứ tới lui thân thiết như trong gia đình. Không phải bây giờ gặp em anh mới nói nhưng thật lòng, anh chưa bao giờ nói yêu Hoàng Lan. Nhưng với em thì lại khác. Thoạt trông thấy em lần đầu, anh đã nghĩ, người con gái này sẽ là của mình, sẽ cùng mình đi suốt cuộc đời còn lại. Tuy nhiên, anh rất sợ bị cảm giác đán.h lừa và không tin vào tiếng sét ái tình nên giữ niềm riêng ấy cho đến bây giờ. Nói anh yêu em là điều rất khó nên anh chọn cách này để thổ lộ cùng em. Anh sợ nếu cất giữ lâu thêm thì sẽ có kẻ khác làm thay anh điều này…”. Phong đã viết cho tôi như vậy.
Thú thật khi nhận được bức thư với con tem dán trên góc là một bông hoa hồng và ở góc bên trái là tên anh, tôi vừa bồi hồi xúc động, vừa lo lắng băn khoăn. Tôi lo Hoàng Lan trông thấy và xúc động vì trong thời buổi này, viết một bức thư tình và gởi qua đường bưu điện là điều hiếm hoi và đặc biệt.
Cả ngày hôm đó, tôi cứ sống trong cảm giác lâng lâng. Tôi hết cất bức thư của anh vào túi xách, lại bỏ vô hộc bàn khóa lại. Nhưng để đâu tôi cũng thấy không an toàn vì giữa tôi với Hoàng Lan dường như chẳng có gì giấu giếm dù hai đứa làm ở hai bộ phận khác nhau…
Video đang HOT
Tối đó, rất muộn tôi mới nhắn tin cho Phong: “Em đã nhận được thư anh”. Phong nhắn lại cho tôi: “Sao em không trả lời?”. Tôi không biết nói sao với anh nên không nhắn lại. Khoảng 10 phút sau, anh gọi điện: “Em có ở nhà không? Bước ra cửa sổ cho anh nhìn em chút”. Tôi lật đật chạy đến bên cửa sổ. Đúng là anh đang ở dưới đường. Tôi nhìn đồng hồ. Đã 23h. Anh bảo tôi cứ đứng đó cho anh nhìn tôi một chút rồi về thì anh mới ngủ ngon. Tự dưng tôi chảy nước mắt dù đây không phải lần đầu anh đứng dưới đường trông lên cửa sổ nhà tôi. Tôi khóc là vì tôi chợt nhận ra, tôi cũng rất… rất… yêu anh.
Tôi im lặng vì nghĩ rằng những điều anh nói là đúng cả. Nhưng giữa suy nghĩ và hành động luôn có một khoảng cách. (ảnh minh họa)
Đêm đó, tôi gần như không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại thì gương mặt anh lại hiện lên. Tôi nghĩ đến lúc được anh ôm vào lòng, được nhận những nụ hôn nồng nàn từ đôi môi ấm áp của anh, được nhìn vào đôi mắt chứa đựng biết bao yêu thương của anh… Và rồi tôi lại nghĩ đến cảm giác của Hoàng Lan. Tôi không biết bạn mình có chịu nổi cú sốc này không?
Và chính vì thế mà đã nửa tháng trôi qua, tôi vẫn không cho phép anh nói ra điều này với Hoàng Lan dù tôi biết để càng lâu thì vết thương sẽ càng khó chữa lành. Và tôi cũng biết chắc trong chuyện này tôi phải đán.h đổi một tình bạn thân thiết đã kéo dài nhiều năm. “Anh hiểu điều em ray rứt nên muốn em hãy để anh nói chuyện này với Hoàng Lan. Dù sao thì biết rõ sự thật vẫn tốt hơn là sống trong ảo tưởng em à”- anh nắm chặ.t ta.y tôi khi nói điều này.
Tôi im lặng vì nghĩ rằng những điều anh nói là đúng cả. Nhưng giữa suy nghĩ và hành động luôn có một khoảng cách. Và chính tôi cũng không hình dung mình sẽ thế nào sau khi Hoàng Lan biết rõ mọi chuyện.
“Bình thường em can đảm lắm, sao bây giờ lại yếu đuối như vậy? Nhớ cái lần đi chơi ở Đồng Tháp Mười không? Anh bị một con đĩa bám vào chân sợ đến chế.t ngất, vậy mà em bình tĩnh như không, lại còn lấy tay bắt nó ra cho anh nữa… Rồi cái lần về quê ngoại em ở Cần Thơ, Hoàng Lan tắm sông bị trượt chân xuống chỗ nước sâu, em đã nhào xuống cứu bạn, suýt chút nữa bị Hoàng Lan nhấn chìm luôn… Nhớ không? Chuyện vậy mà cũng dám làm thì chuyện này có gì đâu mà phải lo lắng dữ vậy?”.
Anh nói và nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh. Chính ánh mắt ấy đã nhấn chìm tôi mấy năm qua. Khi anh nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, bao giờ tôi cũng có cảm giác đây là người đàn ông tin cậy của đời mình.
Và tôi quyết định: “Anh à, hay là… anh đừng nói gì với Hoàng Lan cả, em sẽ nói với cô ấy. Nếu em có bị sỉ vả, thậm chí em có thể bị Hoàng Lan cào cấu như trong những lần giận dỗi, bực tức thì em cũng sẽ chịu đựng được. Tin em đi!”.
Tuy nói mạnh miệng như vậy nhưng sau đó tôi lại… sợ. Tôi không biết phải bắt đầu thế nào khi đối diện với người bạn thân nhất của mình?
Theo Eva
Tôi đã cưới người yêu của bạn thân
... Dù tôi biết rằng, cô ấy không còn trong trắng nhưng với tôi chuyện đó không quan trọng. Cô ấy thú nhận với tôi trong nước mắt rằng cô ấy bị phản bội khi đã trao đi 'cái ngàn vàng' quý giá cho người đàn ông mà cô ấy yêu thương nhất cuộc đời. Những tưởng, hai người họ sẽ đến được với nhau, sẽ là một cặp đôi hạnh phúc, nhưng không ngờ duyên số sắp đặt, cuối cùng chúng tôi là vợ chồng.
Chúng tôi là bộ ba hoàn hảo. Ngày cô ấy yêu anh bạn thân tôi, đi đâu chơi cậu bạn cũng gọi tôi đi cùng. Tôi biết em như thế. Và rồi, những câu chuyện vui buồn của cả hai người tôi đều được tham gia. Chúng tôi đi đâu cũng có nhau. Ngày ấy, hai người giới thiệu cho chúng tôi cô bạn để tôi có đôi có cặp đi chơi cùng mọi người cho đỡ tủi. Tôi cũng gật đầu đồng ý nhưng tình cảm tôi dành cho người ấy không nhiều, giống như tình bạn thân thiết mà thôi.
Bộ tứ chúng tôi quý mến nhau, đi đâu cũng có nhau. Nhưng mỗi lần đi chơi em lại để lại trong tôi những cảm xúc khó tả. Tôi thích mọi thứ ở em, sự vô tư hồn nhiên trong sáng, sự thoải mái vui vẻ của em khiến tôi thấy mình sống lại những ngày tháng trước đây.Tôi thích con người em ngay từ những ngày đầu tiếp xúc và đến giờ vẫn vậy. Lúc tôi buồn, chỉ cần gặp em là tan hết mọi thứ. Em rất biết cách làm cho người khác vui vẻ.
Bộ tứ chúng tôi quý mến nhau, đi đâu cũng có nhau. Nhưng mỗi lần đi chơi em lại để lại trong tôi những cảm xúc khó tả. (ảnh minh họa)
Người con gái đi bên cạnh tôi chỉ giống như một sự lấp chỗ trống và khiến cho em yên tâm, vui lòng. Nhưng thật tình, tâm tư tôi lúc nào cũng hướng tới em. Rồi cái ngày em nói em chia tay với người yêu, tôi đã mừng thầm trong lòng. Tôi biết, mình như thế là quá ích kỉ nhưng sự thật ấy không thể không thú nhận vì tôi đã quá thích em. Có lẽ, tôi là đàn ông và đang yêu em nên tôi cho phép mình được như vậy. Tôi 'nhảy' vào tán tỉnh em, nói đúng hơn là động viên em, giúp em vượt qua khó khăn này.
Những trận cãi vã với người yêu khiến em hao mòn sức sống, nhìn em gầy đi trông thấy, tôi thương em nhiều lắm! Tôi thấy tội nghiệp người con gái yêu hết lòng ấy, tội nghiệp một trái tim nhân hậu chân tình cuối cùng lại bị người yêu mình phản bội. Tôi lo lắng cho em. Những lúc em cần, chỉ cần em gọi là tôi tới ngay dù em ở bất cứ nơi đâu. Tôi không tiếc bản thân, không ngại công sức đưa đón em, cho em đi những nơi em thích. Mấy tháng trời tôi cứ như thế, nhìn em khóc còn nụ cười chỉ là hiếm hoi. Tôi chấp nhận làm nơi cho em tựa vào, chấp nhận để cho em lấp chỗ trống, không sao cả vì tôi yêu em.
Khi em vừa khóc vừa thú nhận đã trao cho người đàn ông ấy thứ quý giá của người con gái, tôi hiểu rằng đó chính là nỗi đau và sự lo lắng của em trong suốt thời gian qua. Em sợ rồi sẽ không ai chấp nhận em. Tôi ôm em vào lòng, xoa đầu và vuốt tóc em như một lời động viên, an ủi. Với tôi, chuyện đó đâu có quan trọng, chỉ cần tôi yêu em và em dành tình cảm cho tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả.
Em đã ôm tôi và khóc, tôi biết, giây phút ấy em đã tin tưởng tôi. Tôi thấy lòng mình ấm lại.
Thời gian trôi đi, chúng tôi đã yêu nhau được gần 2 năm. Hai năm qua, tôi đã chờ đợi để em quên người cũ và hết lòng yêu tôi. Cuối cùng tôi đã làm được. Chúng tôi yêu nhau, thông cảm và hiểu cho nhau. Em chính là tình yêu đích thực của tôi, tôi đã không chọn lầm người.
Sau đó, chúng tôi cưới nhau khi công việc đã ổn định. Giờ thì có một mái ấm hạnh phúc. Tôi tin rằng, qua bao sóng gió chúng tôi sẽ vững vàng ở bên nhau và có niềm tin vào nhau hơn.
Theo Eva
Trót dại phải lòng người yêu của bạn Những cơn đau tim dày vò tôi, một cảm giác mệt mỏi khó tả vì tình yêu khiến cho tôi ân hận vô cùng. Thật ra, một người như tôi, tưởng chừng đã có được thứ mình cần nhưng lại không phải là kẻ thắng, tôi chính là kẻ đã thất bại trên đường đời. Mất đi cái gọi là niềm tin và...