Tối hôm vợ vào nhà nghỉ, tôi chở con đến đợi vợ ở bên kia đường
Tối hôm vợ vào nhà nghỉ cùng nhân tình, tôi chở con đến đợi bên kia đường. Khi vợ đi ra, cô ấy gần như sắp ngã khuỵu khi thấy bố con tôi đứng đó từ lúc nào. Nhưng tôi chỉ nói “Anh đưa con đi hóng gió và đến đón em”.
Mọi người đã nghe nhiều về những cuộc hôn nhân đổ vỡ do ngoạ.i tìn.h. Là người trong cuộc, chắc không mấy ai đủ bao dung để tha thứ và níu giữ một người như thế phải không?
Nhưng tôi lại khác. Đáng ra làm chồng mà bị cắ.m sừn.g sẽ cảm thấy tức giận và nhục hơn, song tôi đã không phủ nhận cũng như không từ bỏ người đàn bà của mình. Nhờ thế khi sóng gió qua đi, chúng tôi lại càng gắn bó với nhau hơn.
Được sự khích lệ chia sẻ từ lâu của vợ, tôi xin kể câu chuyện về quãng thời gian đen tối nhất của vợ chồng tôi để chúng tôi cùng bước sang năm thứ 11 của hôn nhân bằng một trang mới.
Cũng như nhiều người đàn ông khác, tôi chỉ phát hiện vợ mình có người đàn ông khác nhờ vào sự thay đổi tính tình ở cô ấy. Cũng cùng một việc làm đấy nhưng thái độ cô ấy khác hẳn. Trong khi đàn ông càng mèo mả thì càng tốt với vợ. Song phụ nữ thì thường hay làm ngược lại.
Cũng như nhiều người đàn ông khác, tôi chỉ phát hiện vợ mình có người đàn ông khác nhờ vào sự thay đổi tính tình ở cô ấy (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn luôn là tôi – một chồng chu đáo bằng cả sự vụng về của mình, và cô ấy hình như không còn cằn nhằn mắng yêu nữa. Thay vào đó là sự bực dọc cáu gắt. Ngay cả khi tôi cố tình pha trò, cô ấy không cười mà trả lại tôi sự tức giận.
Thói quen sinh hoạt vợ chồng tôi cũng thay đổi. Cô ấy khó tính tìm đủ mọi lý do để từ chối quan hệ. Hôm nay nói mệt, ngày mai ch.ê chồn.g chưa đủ “thơm”, hôm sau nữa lại bảo không có hứng.
Rồi cô ấy bắt đầu nói về sự tự do. Vợ tôi bảo cô ấy “đã hi sinh” quá nhiều cho gia đình. Cô ấy muốn tìm lại chỗ đứng trong xã hội và công việc bằng cách mở rộng các mối quan hệ và phấn đấu hơn cho sự nghiệp. Tôi hiểu đây là sự mở đường hợp pháp cho những lơ là bổn phận của vợ tôi sắp tới.
Cô ấy hẹn với nhân tình và ngụy trang trong bộ quần áo chống nắng nhếch nhác kín mít để vào nhà nghỉ. Tôi theo dõi nhưng chỉ đứng ngoài không vào. Vào để làm gì khi chắc chắn đã tưởng tượng ra cảnh đau lòng trước mắt? Chẳng lẽ cứ nhất thiết phải xông vào và đán.h v.ợ rồi đưa nhau ra tòa mới là đàn ông chăng?
Tôi biết rõ phụ nữ rất dại. Khi tình yêu và trách nhiệm bị bão hòa, chán nản là điều dễ thấy. Thứ tình yêu suốt đời đau đáu nhớ về nhau chỉ tồn tại khi không thành đôi. Còn chung sống lâu, bao nhiêu gánh nặng và mâu thuẫn hoàn toàn có thể bóp méo được tình yêu.
Tôi biết hết những điều ấy nhưng vẫn suy sụp khi vợ ngoạ.i tìn.h. Nhưng may mắn là tôi lại đủ bình tĩnh và quân tử để hành xử khác. Trong lúc vợ vui vẻ cùng nhân tình, tôi về nhà chuẩn bị sẵn nước tắm cho vợ, thức ăn tối cùng nến và hoa. Về đến nhà, thấy khung cảnh lãng mạn đó, vợ tôi dĩ nhiên rất bối rối. Cô ấy ấp úng không nói nên lời. Rõ ràng đó không phải là vợ tôi xúc động mà đó là cảm giác tội lỗi.
Tôi cũng biết điểm yếu của phụ nữ là dễ mềm lòng. Hơn thế, dẫu cho có ngoạ.i tìn.h, họ vẫn nặng gánh gia đình, khó bề dứt b.ỏ chồn.g con. Thay vì cấm đoán vợ, tôi muốn cô ấy biết tôi vẫn có thể yêu cô ấy một cách lãng mạn như những ngày đầu. Cách duy nhất để giữ gìn hôn nhân chỉ có thể là cố gắng níu giữ khi một người đã buông tay.
Tuy nhiên, mọi thứ không dễ dàng như tôi vẫn nghĩ. Vợ tôi vẫn đi về vụn.g trộ.m với nhân tình rồi day dứt hối hận mỗi khi tôi tỏ thái độ yêu thương, bao dung. Một thời gian ngắn chờ đợi vợ thay đổi nhưng không kết quả, tôi phải dùng biện pháp mạnh.
Video đang HOT
Tối hôm vợ vào nhà nghỉ cùng nhân tình, tôi chở con đến đợi bên kia đường. Khi vợ đi ra, cô ấy gần như sắp ngã khuỵu khi thấy bố con tôi đứng đó từ lúc nào. Nhưng tôi chỉ nói “Anh đưa con đi hóng gió và đến đón em”. Hôm ấy, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa 4 người, có cả con gái đầu của tôi nữa. May là lúc ấy con tôi mới hơn 2 tuổ.i chưa hiểu chuyện gì.
Tôi yêu cầu từng người nói hết suy nghĩ của mình. Anh bạn kia cũng thẳng thắn thừa nhận không có ý định dài lâu với vợ tôi vì anh ta cũng đã có gia đình riêng. Nghe anh ta nói chỉ quý mến rồi nảy sin.h dụ.c vọng với cô ấy, vợ tôi nức nở không nói thành lời. Tôi biết cô ấy lo sợ sẽ bị tôi ruồng bỏ nhưng không dám cầu xin tha thứ.
Từ đầu đến cuối buổi gặp, tôi không sỉ vả ai một câu nào. Tôi chỉ cảm ơn anh ta đã giúp vợ tôi có niềm vui trong thời gian qua và khuyên anh ta nên quay về với gia đình.
Tôi còn thể hiện tình yêu của mình dành cho vợ trước mặt hai người đó và tha thiết mong vợ thay đổi. Hai người đó đã xấu hổ không thể nhìn thẳng vào tôi. Nếu lúc đó tôi hành xử như một tên du côn, lao vào đán.h gã kia thì có lẽ đã không khiến anh ta tự xấu hổ. Thấy tôi cư xử đàng hoàng, anh ta bắt đầu rối rít xin lỗi.
Tối hôm vợ vào nhà nghỉ cùng nhân tình, tôi chở con đến đợi bên kia đường. Khi vợ đi ra, cô ấy gần như sắp ngã khuỵu khi thấy bố con tôi đứng đó từ lúc nào (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, tôi đã bắt hai người đó phải thề trước mặt con tôi. Cả hai người đã bật khóc khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ đó. Đâu cần phải thề độc, tôi tinrằng họ sẽ phải nhớ suốt đời lời thề hôm đó.
Để cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa vợ và nhân tình. Tôi đã nhờ vả một số bạn bè chuyển công tác cho vợ. Nhưng tôi không độc đoán mà hỏi ý kiến vợ trước khi làm. Cô ấy rất biết ơn về điều đó.
Riêng về anh nhân tình, tôi không xem anh ta là kẻ thù mà thỉnh thoảng còn gọi điện mời đi uống bia. Thứ nhất, tôi muốn kiểm tra xem độ thành thật của hai người đó. Và thứ nữa, tôi muốn anh ta hiểu tôi trước sau vẫn là quân tử, còn kẻ ngoạ.i tìn.h mới là tiểu nhân.
Vợ tôi sau cú sốc đó thì ngày càng yên phận làm vợ làm mẹ. Hình như cái gì đã từng nếm trải thì người ta sẽ không còn cảm giác thèm thuồng nữa. Vợ tôi xem đó là một vết nhơ, nhưng tôi chỉ đơn giản nghĩ đó là thử thách phải có ở bất cứ cuộc hôn nhân nào. Trước hay sau, lỗi ở người này hay người kia, mọi gia đình đều chắc chắn sẽ phải gặp. Chỉ cần một nửa kia của bạn có đủ yêu thương và bao dung như tôi dành cho vợ không thôi.
Thật may mắn khi chúng tôi vẫn bên nhau và càng yêu nhau hơn sau sóng gió. Vợ tôi rất biết ơn tôi đã làm người đàn ông khoan dung. Nhưng nói thật, 2 người bạn thân của tôi biết chuyện thì hay mỉ.a ma.i tôi là “bò”.
Song tôi vui vẻ tự nhận mình là chú bò với tình yêu vĩ đại và có thể hy sinh hơn vì điều đó. Bởi hơn 8 năm qua, cái kết một người đàn ông như tôi nhận được không phải là dang dở hôn nhân, là bi kịch phải lấy thêm vợ nữa, mẹnữa cho con tôi mà gia đình tôi được sống trong hạnh phúc thực sự.
Nhiều khi ngồi lẩn thẩn 1 mình, tôi cũng chẳng thể tin được tôi đã kéo vợ ra khỏi tội lỗi ngoạ.i tìn.h như thế. Không biết tôi làm vậy có hèn, có hâm, có ngu như bò như 2 đứa bạn tôi bảo không?
Theo Phunutoday
Vợ là thanh niên cứng!
Trước khi lấy vợ, tôi là người đàn ông có tâm hồn khá tinh tế và nhạy cảm trong chuyện ăn uống: ngửi mùi thịt kho tàu nhà hàng xóm, tôi biết đó là thịt mông, vai, hay ba chỉ; đi qua quán cơm bụi đang rán cá, tôi có thể khẳng định chính xác đó là cá trôi, mè, hay diếc.
Nhưng thật tiếc, từ khi lấy vợ, sự tinh tế và nhạy cảm ấy đã thui chột hết. Giờ, nhiều khi đút miếng thịt vào mồm, tôi chẳng biết đó là món xào, luộc hay kho, và cũng không phân biệt được nó là thịt gà, vịt hay bò.
Ngày xưa - tức là lúc chưa lấy vợ - tôi như con dê núi, tối ngày lang thang, tự do phơi phới: sớm thì ra bờ suối, thưởng thức những nhành cỏ non thơm như mùi lúa mới; trưa tha thẩn ngoài bãi nhâm nhi củ sắn, củ khoai; tối đổi món chạy lên tận đỉnh đồi, vùng vẫy một mình với bạt ngàn rau sạch...
Bây giờ - tức là khi đã lấy vợ - tôi vẫn là con dê núi, nhưng đã bị nhốt vào cái lồng chật chội, tù túng với một mụ quản thú dữ dằn, hà khắc vô cùng. Còn đâu bạt ngàn rau sạch mơn mởn, xanh tươi; còn đâu những củ sắn củ khoai mũm mĩm, nần nẫn, chỉ cắn nhẹ thôi nhựa đã ứa ra ngập răng, choe choét cả mồm; còn đâu những lọn cỏ non thơm thơm mùi lúa mới. Giờ, tới bữa, mụ quản thú quẳng vào lồng cho tôi nhúm cỏ già úa, khô khốc, trệu trạo nhai và rào rạo nuốt mãi không trôi qua cuống họng.
Chắc một số bạn đang chử.i tôi ngu, rằng sao trước khi cưới không bắt vợ nấu cho ăn, ngon thì hẵng cưới, không ngon thì té?! Tất nhiên là tôi có nghĩ đến chuyện đó chứ! Thậm chí mới ngỏ lời yêu buổi sáng thì buổi chiều tôi đã lập tức kiểm tra tài nấu nướng của vợ bằng cách đến phòng vợ rồi đề nghị vợ nấu cơm cho ăn. Nhưng vợ nghe xong yêu cầu của tôi thì đáp bằng giọng lạnh lùng: "Em có hai nguyên tắc không thể phá vỡ: Thứ nhất, không quan hệ tìn.h dụ.c trước hôn nhân; thứ hai, không nấu cơm cho nhau ăn trước hôn nhân. Nếu anh vẫn cố tình phá thì chỉ được phép phá một trong hai nguyên tắc đó thôi".
Giờ thì các bạn đã hiểu vì sao cưới xong tôi mới phát hiện ra khả năng nấu nướng của vợ rồi chứ? Nếu tôi chọn phá cái thứ hai - thay vì cái thứ nhất - thì chắc số người chử.i tôi ngu sẽ còn nhiều hơn. Tóm lại, kiểu gì tôi cũng bị chử.i là ngu!
Mà thôi, thân tôi thì thế nào tôi cũng chịu, bởi đó là con đường do tôi tự chọn, nhưng còn thằng con tôi, nó mới 4 tuổ.i mà đã phải chịu cảnh ngộ như tôi. Tôi thương nó!
Vợ tôi có một cái tật, là khi nấu món gì đó, nếu có ai đó - vì phép lịch sự, vì đang say rượu không phân biệt được phải trái, hoặc vì muốn nhờ vả, xin xỏ gì đó - mà lỡ mồm khen ngon, thì y như rằng cả tuần sau vợ tôi chỉ nấu nguyên món đó. Bởi vậy, trong bữa cơm, mỗi lần vợ hỏi tôi: "Ngon không?", thì tôi thường giả vờ không nghe thấy, rồi tìm cách lảng sang chuyện khác.
Nhưng rồi bữa ấy, khi cả nhà đang ăn món ốc bươu xào (thực ra vợ ăn là chính, chứ tôi với thằng cu con thì không dám ăn, bởi mấy con ốc xào ấy trắng ởn, nhợt nhạt, trần truồng nằm trên đĩa,trông thấy gớm, thì chợt vợ quay sang, âu yếm hỏi thằng cu con: "Ngon không?".
Tôi hoảng quá! Nếu thằng con trả lời "ngon", đồng nghĩa với việc cả tuần đó bố con tôi sẽ phải chịu đựng món ốc xào; còn nếu nó trả lời "không ngon", thì những tiếng quát tháo, giận cá ché.m thớt của vợ sẽ khiến cho không khí gia đình tôi, trong ít nhất một tuần tới, sẽ trở nên rất nặng nề và đáng sợ.
May sao, thằng cu đã trìu mến ngước đôi mắt trong veo lên nhìn mẹ, rồi bảo: "Ngon mẹ ạ! Nhưng ốc thì chỉ nên ăn một bữa thôi, ăn nhiều dễ bị đau bụng lắm!".
Tôi nghe con nói mà mừng rơi nước mắt! Mừng không phải vì thoát được bi kịch cả tuần ăn ốc, cũng không phải vì tránh khỏi cảnh vợ cáu bẳn, hằn học, mà mừng vì thằng con tôi, còn nhỏ tí nhưng đã hiểu chuyện, đã biết lo cho bố, đã biết bảo vệ, giữ gìn sự bình yên, êm ấm của gia đình.
Tất nhiên, khi không có ai khen thì vợ tôi khá tích cực đổi món. Vợ tôi nấu ăn theo phương châm: "mua một lần - ăn cả tuần". Và chu trình đổi món như sau: Hôm đầu tiên, vợ tôi sẽ mua khoảng 3 cân thịt lợn về luộc. Ăn còn bao nhiêu thì hôm thứ hai sẽ cho vào rán. Ăn còn bao nhiêu thì hôm thứ ba sẽ cho vào kho. Ăn còn bao nhiêu thì hôm thứ tư cho vào sốt cà chua. Ăn còn bao nhiêu thì hôm thứ năm sẽ băm nhỏ làm chả quấn lá lốt. Ăn còn bao nhiêu thì hôm thứ sáu sẽ cho vào nấu cháo. Hiện tại thì cháo vẫn là món cuối cùng của chu trình, vì vợ tôi chưa nghĩ ra cách chế biến cháo thành một món nào khác. Và như thế nghĩa là sau cháo, bố con tôi sẽ được ăn món luộc. Lưu ý: chu trình trên không chỉ dành riêng cho thịt lợn, mà được áp dụng cho tất cả các loại thịt khác như bò, gà, chó, cá, hải sản, thủy sản, nông lâm sản, sơn sản, thiên sản...
Hôm trước, vợ có việc về bà ngoại một mình, nên bảo bố con tôi tự đưa nhau đi ăn quán. Khỏi phải nói là tôi và thằng cu mừng như thế nào! Vậy là tôi đèo nó đến ngay một quán cơm to, đẹp và lịch sự nhất phố. Đương nhiên là cu cậu rất phấn khởi. Vừa dựa xe trước cửa quán, cu cậu đã hỏi:
- Cái biển kia viết gì đấy hả bố?
- Đó là tên quán cơm con ạ! - Tôi trả lời.
- Thế còn cái dòng chữ nhỏ bên dưới kia?
- Đó là slogan của quán!
- Slogan gì ạ?
- "Ngon như cơm mẹ nấu!".
Tôi đọc cái slogan đó rất tự nhiên, nhưng rồi lập tức giật mình, vì hình như tôi đã hớ. Quả đúng vậy, thằng cu nghe xong thì quay ngoắt đi, dứt khoát không chịu vào trong quán, mặc cho tôi tha hồ giảng giải, phân tích rằng slogan cũng chỉ là slogan, cũng chỉ là quảng cáo thôi, mà quảng cáo thì toàn là láo, không bao giờ đúng sự thật cả. Nhưng nó vẫn nhất quyết không nghe, rồi nằng nặc đòi vào cái quán cơm bụi không tên, không biển hiệu, nằm đối diện bên kia đường, bẩn thỉu, lụp xụp như cái lều.
Tôi vừa cay thằng chủ quán cơm, vì nó là thằng ếch ngồi đáy giếng, đặt cái slogan như hâm, vừa tiếc hùi hụi, vì chả mấy khi được đi ăn ngoài. Nhưng thằng cu nhà tôi đã quyết như thế, tôi phải theo thôi. Ấy vậy mà cũng lạ, dù cái quán cơm bụi lụp xụp ấy vắng teo, thức ăn nguội ngắt, lèo tèo, nhưng bố con tôi vẫn ăn hùng hục như hai thằng tù sắp chế.t đói vừa vượt ngục. Để rồi, trong một thoáng ngừng ăn, liếc sang con, thấy con đang khóc, tôi hỏi:
- Sao vậy con? Cơm không ngon à?
- Dạ không! Cơm ngon lắm ạ! Nhưng con nhớ lời bố dạy, rằng hưởng hạnh phúc hôm nay không được quên cay đắng hôm qua!
- Bởi thế mà con khóc?
- Dạ! Cũng chỉ đúng một phần thôi ạ!
- Vậy phần còn lại là gì?
- Dạ! Con nhớ tới những cay đắng ngày mai, khi mẹ trở về từ nhà bà ngoại...
Giờ thì tới lượt tôi khóc rồi! Cái thằng con mất dạy, hôm nay vui thì cứ biết hôm nay thôi, lại còn nghĩ tới ngày mai. Giờ, cái hàm tôi mếu máo, méo xệch, chẳng thể nhai, cục thức ăn ở cổ cũng vì thế mà dồn lại, phùng lên, nghẹn ứ...
Theo ĐSPL
TP Hồ Chí Minh: Tự tông dải phân cách, 1 người t.ử von.g Để phương tiện tông vào dải phân cách văng vào cột biển báo, người đàn ông bị hất bay sang bên kia đường chế.t tại chỗ... Hiện trường vụ ta.i nạ.n Khoảng 21 giờ 30 tối ngày 19-6, anh Bùi Đình Việt (35 tuổ.i, ngụ ở Bình Chánh) chạy xe máy biển số 54N6-2058 trên quốc lộ 1 hướng từ An Sương về...