- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -
Tôi hạnh phúc dù không được cầu hôn
On 19/05/2012 @ 10:13 AM In Góc tâm tình
Hơn một năm sau ngày cưới, tôi chưa hề nhận được lời cầu hôn nào từ chồng nhưng hạnh phúc vì anh là người biết lo cho gia đình.
Tình yêu của tôi và anh xảy đến chỉ vì anh nợ tôi... một con gà. Mẹ tôi và mẹ anh là đồng nghiệp, dạy chung một trường. Anh sinh trước tôi đúng hai tuần nhưng mãi cho đến lúc học cấp ba, chúng tôi mới biết nhau.
Tôi thường được mọi người khen là xinh, đáng yêu và tinh nghịch. Dù là con gái nhưng tôi nghịch ngầm. Biết lợi thế của mình có ông ngoại trước là giáo viên, được các thầy cô quan tâm nên tôi thỏa sức nghịch, mặc dù lực học của tôi chỉ ở mức trung bình. Ba năm học cấp ba trôi đi với biết bao kỷ niệm đáng yêu của tuổi học trò.
Ngày đó, anh ngồi sau lưng tôi và luôn bị các bạn trong lớp gọi là L "gà" (vì bố chồng tôi nuôi rất nhiều gà chọi mà). Tình cờ năm lớp 11, mẹ có mua cho tôi một con gà chọi để nuôi. Buổi tối mùa đông, tôi thương gà nên ôm lên giường ngủ cùng cho khỏi lạnh nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại nằm đè lên, làm chết chú gà tội nghiệp.
Ảnh minh họa: IM.
Không hiểu sao đến lớp anh lại biết chuyện và hứa sẽ tặng tôi một chú gà con khác (đến bây giờ tôi vẫn chưa được tặng con gà đó). Anh nói thích tôi từ khi đó, nhưng trong lòng tôi lúc đó lại thích anh bạn lớp bên cạnh. Sau đó là các kỳ thi chuyển cấp và thi đại học, chúng tôi đều trượt đại học năm đầu tiên nhưng sau đó cũng chẳng liên lạc với nhau.
Hai chúng tôi cứ âm thầm đi theo con đường của mình. Năm sau đó, anh đi học đại học còn tôi cũng đi học một trường trung cấp. Rồi chúng tôi nối lại liên lạc và yêu nhau từ lúc nào không biết. Tình yêu của sinh viên thật đẹp, anh thường xuyên xuống thăm tôi. Thực ra lúc đó tôi cũng không biết tương lai sẽ đến đâu, chỉ biết yêu và yêu thôi.
Thực hiện ước mơ, nguyện vọng của bố, tôi quyết tâm thi đại học tiếp và đỗ một trường ở tận Sài Gòn. Ngày nhập học, cả tôi và anh đều buồn vô cùng. Hai đứa hẹn nhau dưới cổng trường cấp ba, chẳng ai nói được lời nào và đó cũng là lần đầu tiên anh hôn tôi, một nụ hôn với biết bao kỷ niệm. Tôi vào Sài Gòn học mà lòng ngổn ngang vô cùng vì tôi yêu miền Bắc, yêu anh và không muốn xa anh nhưng cũng muốn làm bố mẹ vui lòng.
Trong 5 năm học đại học, khoảng cách xa xôi cũng nảy sinh rất nhiều vấn đề, có lúc chia tay rồi lại quay về với nhau. Sau biết bao thăng trầm, tôi nhận ra tình yêu mình dành cho anh rất nhiều và quyết định quay về Hà Nội. Khoảng thời gian đó, chúng tôi gặp nhiều khó khăn, đối mặt với những rắc rối từ phía hai gia đình. Nhưng rồi mọi cố gắng của chúng tôi cũng có kết quả, đám cưới đã diễn ra.
Tuy đám cưới không thật sự như mơ nhưng tôi thấy tràn trề hạnh phúc khi trở thành một thành viên trong gia đình chồng. Dù đã hơn một năm sau ngày cưới, tôi chưa hề nhận được một lời cầu hôn nào từ chồng như biết bao người con gái khác, nhưng tôi thấy hạnh phúc vì anh luôn lo lắng cho gia đình.
Nhiều đêm tỉnh dậy, thấy chồng đang nằm ngắm mình ngủ, hay những nụ hôn nhẹ nhàng, thấy hạnh phúc thật giản đơn. Đối với tôi, hạnh phúc không xuất phát từ những ánh hào quang, nó bắt nguồn từ những điều đơn giản nhất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com
URL to article: https://vietgiaitri.com/toi-hanh-phuc-du-khong-duoc-cau-hon-20120519i396314/
Click here to print.
Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.