Tiểu hành tinh đã hủy diệt loài khủng long xuất phát từ bên ngoài sao Mộc
Theo một nghiên cứu mới nhất, trục vệ tinh Ganymede của sao Mộc đã dịch chuyển khi một tiểu hành tinh khổng lồ đâ.m vào nó cách đây khoảng 4 tỷ năm.
Ganymede, vệ tinh lớn nhất trong hệ mặt trời, thậm chí còn lớn hơn sao Thủy và sao Diêm Vương. Các nghiên cứu trước đây đã tìm thấy bằng chứng cho thấy bên dưới lớp vỏ băng dày của nó là một đại dương mặn sâu hơn gấp 10 lần so với các đại dương ở Trái Đất.
Nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi xoay quuanh mặt trăng, và các nhà khoa học cần hình ảnh bề mặt có độ phân giải cao hơn để giải quyết những bí ẩn lịch sử và quá trình phát triển của vệ tinh Ganymede.
Những đường rãnh trên bề mặt Ganymede tạo thành các vòng tròn đồng tâm xung quanh ở một điểm khiến một số nhà thiên văn học tin rằng Mặt trăng đã trải qua một sự kiện va chạm lớn trong quá khứ.
“Các mặt trăng của sao Mộc là Io, Europa, Ganymede và Callisto đều có những đặc điểm riêng thú vị, nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi là những rãnh trên vệ tinh Ganymede”, Naoyuki Hirata, phó giáo sư Khoa học hành tinh Đại học Kobe tại Nhật Bản, cho biết.
“Chúng tôi biết rằng đặc điểm này được hình thành bởi một vụ va chạm giữa các tiểu hành tinh cách đây khoảng 4 tỷ năm, nhưng chúng tôi không chắc chắn tác động này lớn đến mức nào và ảnh hưởng như thế nào đến mặt trăng”.
Hirata, tác giả của nghiên cứu, được công bố hôm thứ Ba vừa rồi trên tạp chí Scientific Reports, đã khám phá được nguyên nhân tạo ra hệ thống rãnh của Ganymede và hậu quả của vụ va chạm – có thể sẽ được tàu vũ trụ Juice của Cơ quan Vũ trụ châu Âu điều tra kỹ hơn, hiện đang nghiên cứu sao Mộc và các vệ tinh của nó.
Hình ảnh vệ tinh Ganymede chụp ngày 5 tháng 3 năm 1979, từ khoảng cách 151.800 dặm (244.298 km). (Ảnh: NASA)
Vụ va chạm trong lịch sử
Vệ tinh Ganymede từ lâu đã khiến Hirata tò mò, ông cho biết ông tin rằng việc khám phá ra quá trình phát triển của nó là “rất ý nghĩa”. Hirata đã quan sát kỹ hệ thống rãnh trên Ganymede, kéo dài từ một điểm trên bề mặt mặt trăng, nó giống như các vết nứt đồng tâm hình thành khi một hòn đá đậ.p vào kính chắn gió ô tô, ông cho biết.
Hirata nhận thấy điểm trung tâm của rãnh nằm dọc theo trục quay của mặt trăng, điều này ngụ ý rằng có thể có một vụ va chạm lớn đã gây ra sự định hướng lại hoàn toàn của Mặt trăng.
Video đang HOT
Các nghiên cứu trước đây cho thấy rằng có một thiên thể lớn đã va chạm với sao Diêm Vương, điều này đã sắp xếp lại sự phân bố băng và hình thành nên một “trái tim” đặc biệt trên bề mặt hành tinh. Hirata cho biết ông tin rằng một điều tương tự đã xảy ra trên Ganymede, với lớp vỏ băng giá và đại dương bên dưới bề mặt của nó.
Sự thay đổi đột ngột trong cách phân bố khối lượng trên một hành tinh có thể làm dịch chuyển vị trí trục của nó hay đường tưởng tượng mà các thiên thể quay quanh đó. Khi một tiểu hành tinh lớn va vào một hành tinh, nó tạo ra dị thường trọng lực làm thay đổi cách một hành tinh quay. Vì vậy, Hirata đã tính toán xem tác động nào có thể tạo ra hướng của vệ tinh Ganymede hiện tại.
Các tính toán của ông cho thấy một tiểu hành tinh rộng khoảng 186 dặm (300 km) đã tạo ra một hố va chạm với đường kính khoảng 870 đến 994 dặm (1.400 đến 1.600 km).
Tiểu hành tinh này lớn hơn gấp 20 lần so với tiểu hành tinh đã va chạm với nơi hiện là bán đảo Yucatán ở Chicxulub, Mexico và dẫn đến sự tuyệt chủng của khủng long trên Trái đất cách đây 66 triệu năm. Theo nghiên cứu, hố va chạm trên Ganymede có kích thước bằng 25% so với mặt trăng của sao Mộc.
Ganymede được bao phủ bởi các rãnh (bên phải). Trong hệ thống rãnh lớn nhất, các đường gờ tạo thành các vòng tròn đồng tâm (bên trái, chữ thập đỏ). (Ảnh: Naoyuki Hirata)
Cuộc điều tra của sứ mệnh Juice
Hirata cho biết hiện vẫn chưa rõ trục của Ganymede đã dịch chuyển như thế nào. Nhưng dữ liệu trong tương lai do tàu Juice, hay Jupiter Icy Moons Explorer, thu thập có thể sẽ làm sáng tỏ lịch sử của vệ tinh Ganymede và sự kiện va chạm.
Chiếc tàu được phóng vào tháng 4 năm 2023, đã hoàn thành chuyến bay qua Trái đất và Mặt trăng vào ngày 21 tháng 8, vào đúng hướng để tiếp cận sao Mộc và các mặt trăng của nó vào năm 2031.
Adeene Denton, nhà nghiên cứu tại phòng thí nghiệm Mặt trăng và hành tinh tại Đại học Arizona, cho biết sẽ khó để biết liệu một vụ va chạm cổ xưa có tạo ra các rãnh trên Ganymede hay không nếu không có thêm dữ liệu mà sứ mệnh Juice cung cấp. Cô không tham gia vào nghiên cứu của Hirata.
Denton, đồng tác giả của một nghiên cứu vào tháng 4 về tác động lên sao Diêm Vương và lưu vực rộng lớn của nó, được gọi là Sputnik Planitia, tạo nên thùy trái của hình trái tim, cho biết: “Bài báo này đưa ra một tiề.n đề thú vị, với nhiều điều đáng suy ngẫm về sự phát triển của Mặt trăng băng giá và thế giới đại dương”.
“Điều đáng chú ý là có thể sẽ gây ra hoài nghi khi xem xét các đặc điểm địa chất cổ xưa, bị suy thoái trên các thiên thể và cách chúng ảnh hưởng đến hướng của một hành tinh”, bà nói. “Với rất ít thông tin về các đặc điểm này, sẽ thật khó để xác định đặc điểm này là một lưu vực, cũng như một dị thường khối lượng tiềm ẩn. May mắn thay, không giống như sao Diêm Vương và (Sputnik Planitia), chúng ta sẽ sớm quay trở lại vệ tinh Ganymede và có thể có thêm thông tin cần thiết để giải quyết vấn đề này”.
Đồ họa tái hiện vụ va chạm có thể xảy ra khiến trục của Ganymede bị thay đổi. (Ảnh: Naoyuki Hirata)
Các nhà nghiên cứu tin rằng bên trong Ganymede có thể giống như một chiếc bánh sandwich, được xếp chồng lên nhau với các lớp băng và đại dương xen kẽ. Hirata cho biết, việc hiểu được tác động làm thay đổi Mặt trăng có thể tiết lộ về cấu trúc thú vị bên trong nó.
“Tôi muốn tìm hiểu nguồn gốc và sự phát triển của Ganymede và các vệ tinh khác của sao Mộc”, ông nói. “Vụ va chạm khổng lồ này hẳn đã có tác động đáng kể đến Ganymede, nhưng các tác động về nhiệt và cấu trúc bên trong vệ tinh Ganymede vẫn chưa được nghiên cứu. Tôi tin rằng nghiên cứu sâu hơn về sự phát triển bên trong các mặt trăng băng giá có thể sẽ được thực hiện tiếp theo.”
Một loại vật thể lạ là mối đ.e dọ.a lớn cho Trái Đất
Một nghiên cứu mới cho thấy các chiến lược phòng thủ hành tinh không nên bỏ qua một dạng vật thể lạ lùng và vô cùng bất ổn, biệt danh 'sao chổi tối'.
"Sao chổi tối" là biệt danh mà các nhà khoa học đặt cho một số vật thể vũ trụ kỳ lạ được phát hiện gần đây, tồn tại nửa như tiểu hành tinh, nửa như sao chổi.
Một nghiên cứu vừa công bố trên tạp chí khoa học Icarus cho thấy "sao chổi tối" không chỉ kỳ lạ mà còn nguy hiểm hơn chúng ta tưởng rất nhiều.
Một dạng vật thể "lai" giữa sao chổi và tiểu hành tinh có thể là sát thủ đáng sợ đối với Trái Đất - Ảnh AI: Anh Thư
Thông thường, sao chổi rất khác biệt so với tiểu hành tinh.
Sao chổi đến từ vùng ngoài cùng của hệ Mặt Trời, có quỹ đạo ổn định, đôi khi bị nhiễu loạn bởi tương tác hấp dẫn với các hành tinh khổng lồ, đi về phía Mặt Trời và bị ngôi sao nón.g bỏn.g này làm cho tan rã dần. Chính quá trình này tạo ra chiếc đuôi kỳ ảo.
Ngược lại, các tiểu hành tinh thường sống trong khu vực "hệ Mặt Trời bên trong", phần lớn là giữa Sao Hỏa và Sao Mộc.
Chúng cứng hơn nhiều so với sao chổi, nên có thể tồn tại lâu hơn nhiều ở khu vực gần Mặt Trời. Đôi khi chúng cũng rơi vào quỹ đạo không ổn định, tiến gần hoặc thậm chí đâ.m sầm vào Trái Đất.
"Sao chổi tối", chỉ mới được xác định gần đây, thể hiện một trạng thái thứ 3 kỳ lạ.
Dạng vật thể này có kích thước nhỏ, bề ngang lớn nhất chỉ vài chục km. Khác với sao chổi, chúng không cho thấy sự thoát khí hoặc bốc hơi có thể nhìn thấy của các nguyên tố dễ bay hơi như nước.
Chúng cũng không di chuyển theo quỹ đạo hoàn hảo. Chúng cho thấy bằng chứng về gia tốc phi trọng lực - ngụ ý rằng có một số lực khác có khả năng nhẹ nhàng đẩy quỹ đạo của chúng - theo một cách khác thường.
Tất cả các vật thể nhỏ trong hệ sao của chúng ta, bao gồm cả tiểu hành tinh, đều có một gia tốc phi trọng lực nhất định, nhưng các nhà thiên văn học thường có thể xác định được nguyên nhân.
Ví dụ, các tiểu hành tinh được Mặt Trời làm nóng không đều, gây ra sự dịch chuyển nhỏ nhưng có thể đo được trong quỹ đạo của chúng.
Nhưng gia tốc phi trọng lực của sao chổi tối không tương thích với sự gia nhiệt không đều, cho thấy có một "thế lực" nào khác tác động đến nó. Sự thoát khí "bắt chước" sao chổi, không nhìn thấy được, có thể góp phần.
Nhóm tác giả dẫn đầu bởi nhà nghiên cứu Aster G. Taylor từ Viện Khám phá và kỹ thuật tính toán Michigan (Mỹ) nghi ngờ rằng sao chổi tối có khả năng bắt nguồn từ vành đai tiểu hành tinh giữa Sao Hỏa và Sao Mộc, nhưng bị tác động bởi Sao Thổ nên trở thành bất ổn.
Hơn nữa, nó là một loại tiểu hành tinh đặc biệt chứa một lượng lớn các phân tử phản xạ ánh sáng, ví dụ như nước.
Quỹ đạo không ổn định sự kết hợp không chắc chắn của các đặc tính khiến chúng trở thành những vật thể gần Trái Đất đặc biệt nguy hiểm. Chúng nhỏ, nhanh, khó phát hiện và khó dự đoán đường đi.
Vì vậy, chúng có thể gây ra những vụ tấ.n côn.g địa cầu hoàn toàn bất ngờ.
Có thể chúng đã từng tấ.n côn.g: Đặc tính của "sao chổi tối" cho thấy dòng họ này có thể chính là những vật thể không gian từng ồ ạt đâ.m sầm vào Trái Đất sơ khai, mang theo các phân tử giàu nước đầu tiên, khiến Trái Đất chúng ta có nước và nhờ đó có sự sống.
Dù gì đi nữa, trong hiện tại, chúng nguy hiểm. Các nhà khoa học cho rằng rất cần làm rõ thêm nguồn gốc của loại vật thể này, từ đó thiết kế các phương án phù hợp hơn để đề phòng các cú tấ.n côn.g bất ngờ.
Phát hiện "sát thủ không tay" - loài quái thú mới ở Nam Mỹ Quái thú Koleken inakayali có dáng dấp gần giống người họ hàng T-rex nhưng da trơn hơn và chi trước gần như biến mất. Các mảnh hóa thạch lạ được khai quật tại khu vực Patagonia ở Argentina vừa giúp giới cổ sinh vật học xác định không chỉ một loài mà cả một chi khủng long mới. Đó là loài Koleken inakayali,...