Thấy tin nhắn hội bạn thân của vợ tư vấn ly hôn, tôi lặng lẽ làm một việc cứu vãn hôn nhân
Vợ tôi còn hùa theo bạn bè, nói rằng nhiều lúc chỉ muốn ly hôn cho xong.
Tôi mới nhận ra, hội bạn thân của vợ cũng nguy hiểm lắm, nếu không cẩn thận coi chừng gia đình tan nát ngay. Chẳng là cách đây mấy hôm, khi vợ đi tắm, điện thoại cô ấy đổ tin nhắn về liên tục. Đáng nói, hôm đó vợ chồng tôi vừa cãi nhau xong và đang chiến tranh lạnh. Nghi ngờ có “biến” nên tôi quyết định đọc trộm tin nhắn của vợ.
Thực ra khi đọc trộm tin nhắn, tôi cũng hi vọng sẽ hiểu được tâm tư của vợ hơn. Quan trọng hơn cả là thông qua cuộc trò chuyện của vợ và bạn thân, tôi có thể tìm được giải pháp nào đó để hòa giải với vợ.
Không mở điện thoại vợ ra thì thôi, mở ra rồi tôi phải ngã ngửa với những gì mình đọc được. Không chỉ tâm sự với 1-2 người bạn, vợ tôi đi buôn với những 2-3 nhóm bạn, từ hội bạn thân cấp 3 đến bạn thân đại học, chị em đồng nghiệp.
Sốc vì vợ một thì tôi sốc vì hội bạn của vợ 10. Bởi hầu hết, mọi người đều khuyên vợ tôi ly hôn. Thậm chí có người còn nhiệt tình nói rằng sau khi ly hôn, họ sẽ giới thiệu người mới cho vợ tôi, sẽ không để cô ấy “chăn đơn gối chiếc”. Đáng nói, vợ còn nói xấu chồng, hùa theo đám bạn nói:
- Nhiều lúc thấy chồng như cái nợ đời, chỉ muốn bỏ quách đi cho nhẹ gánh.
Thực ra, lần này vợ giận tôi cũng đúng, vì tôi đã làm theo ý mình mà không hỏi ý kiến cô ấy. Tuy nhiên, tôi cho rằng chuyện không nghiêm trọng đến mức hội bạn thân của vợ phải nhao nhao lên khuyên vợ tôi bỏ chồng như vậy.
Thấy hội bạn thân của vợ khuyên cô ấy ly hôn, tôi tức điên người. (Ảnh minh họa)
Đọc được những lời khuyên không có tính xây dựng từ hội bạn thân của vợ, tôi tức lắm, chỉ muốn gọi điện cho từng người chửi một trận vì tội khuyên nhủ linh tinh. Đây là phá nhà người ta chứ có ý tốt gì.
Mà bây giờ nói thẳng toẹt với vợ, trách móc cô ấy chuyện gì cũng đi buôn với bạn, vạch áo cho người xem lưng cũng không nên. Vợ đang giận, làm thế chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khéo khi vợ điên lên lại viết đơn ly hôn theo lời hội bạn thì nguy.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, trước mặt vợ tôi tỏ ra như chưa từng biết những lời khuyên từ hội bạn thân của cô ấy. Cô ấy có hội bạn thân, tôi cũng có. Nhà có chuyện, vợ đi kể với bạn thân thì tôi cũng kể cho nhóm anh em nghe.
Nhưng thay vì nói xấu vợ, tôi lại kể lỗi của mình rồi xin anh em hiến kế để dỗ dành vợ. Tôi cũng khen vợ hết lời với hội bạn.
Video đang HOT
Lúc nhắn tin với anh em, tôi dùng máy tính, cố tình mở to đoạn tin nhắn cho tràn màn hình. Sau đó, tôi giả vờ ra ngoài ban công nghe điện thoại, màn hình máy tính vẫn để sáng để vợ tò mò vào xem.
Sau khi đọc được những gì tôi nhắn với hội anh em, thái độ của vợ thay đổi hẳn. (Ảnh minh họa)
Đúng như tôi dự đoán, lúc quay vào phòng ngủ, tôi thấy vợ phấn khởi hẳn. Không còn giữ thái độ im lặng, hậm hực như trước, vợ chủ động bắt chuyện với tôi. Biết vợ đã nguôi giận, tôi cũng đáp lời cô ấy vui vẻ như hai vợ chồng chưa từng cãi vã.
Một lúc sau, tôi thú nhận với vợ rằng tôi đã đọc hết những đoạn tin nhắn bạn bè khuyên cô ấy ly hôn. Đồng thời, tôi cũng thẳng thắn nói chuyện với vợ về cách tâm sự với hội bạn thân.
- Ai cũng có bạn bè riêng, anh không thể cấm em không được chơi với người này người kia. Nhưng anh nghĩ, không nên chuyện gì cũng nói với người ngoài em à. Em thấy đấy, họ toàn khuyên em ly hôn chứ có lời khuyên hữu ích nào để vợ chồng mình hàn gắn đâu. Khi có nhiều sự chi phối quá, sợ rằng sẽ khiến tình cảm vợ chồng mình ngày càng rạn nứt thôi.
Vợ chồng xô bát xô đũa là chuyện bình thường mà em. Anh mong rằng sau này dù có chuyện gì, có điểm nào chưa hài lòng về nhau thì vợ chồng mình hãy thẳng thắn nói với nhau. Chưa giải quyết ngay được thì tạm thời cho nhau yên tĩnh một lúc, khi bình tâm lại, suy nghĩ thấu đáo mọi việc thì nói chuyện tiếp. Anh tin, chỉ cần hai vợ chồng biết bao dung với nhau thì chuyện gì cũng có thể tìm ra cách giải quyết trong hòa bình thôi.
Vợ cúi đầu nhận sai, hứa từ nay sẽ thay đổi, không lôi chuyện trong nhà ra để kể với hết người này người kia nữa.
Tôi ủng hộ ngay lập tức khi mẹ nói muốn ly hôn
Bà nội giận dữ hỏi tại sao tôi không cản mẹ làm đơn ly hôn. Tôi chỉ đáp rằng, đó là quyết định đúng đắn của mẹ.
Ảnh minh họa
Kể từ lúc có trí nhớ và nhận thức được mọi thứ xung quanh, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao mẹ có thể chấp nhận sống với sự lạnh lẽo của bố suốt chừng ấy năm. Nhà tôi giàu có, ông bà nội đều có chức có quyền, đủ đầy chẳng thiếu gì cả. Thứ thiếu nhất chính là sự quan tâm chăm sóc của bố tôi dành cho vợ.
Tuy công việc bận rộn nhưng bố tôi chưa bao giờ đi biền biệt cả. Ông luôn sắp xếp thời gian rất chỉn chu để có thể ăn cơm tối ở nhà ít nhất 4 lần mỗi tuần. Đi công tác xa dài ngày, gặp đối tác, tiệc tùng quan trọng... bố tôi đều tham dự nhưng cứ hết việc là bố có mặt ở nhà. Chưa bao giờ bố tôi la cà ở đâu hay giấu gì đó khiến gia đình bất hòa.
Đối với mọi người xung quanh bố tôi luôn cư xử rất hòa nhã. Kể cả cấp dưới có làm sai thì bố tôi cũng không cáu gắt ầm ĩ. Ông luôn dùng thái độ bình tĩnh và nhẹ nhàng để xử lý mọi việc. Trẻ con hàng xóm nghịch ngợm làm xước xe ô tô, bố tôi không bắt người ta đền mà chỉ dặn lũ trẻ vui chơi phải chú ý. Ai gây lỗi gì với bố thì câu đầu tiên ông nói sẽ là "Không sao".
Bố cũng luôn hào phóng với những người khó khăn vô tình bắt gặp trên đường. Cho họ tiền, cho đồ ăn, mua hộ vài món đồ, và nở nụ cười thân thiện với họ.
Tất cả những điều trên khiến bố tôi trở thành nhân vật hoàn hảo trong mắt mọi người. Ai cũng nói "phải lấy chồng như chú Thanh" vì bố tôi hội tụ đủ những yếu tố mà người phụ nữ nào cũng thích: có tiền, có tài, có địa vị, coi trọng gia đình.
Tuy nhiên hoàn hảo đến mấy thì bố tôi vẫn có khuyết điểm. Ông có thể nhẹ nhàng với cả thế giới, nhưng riêng với mẹ tôi thì không. Chung sống gần 30 năm mà bố chưa một lần tặng hoa cho mẹ, cũng chẳng có bất kỳ hành động lãng mạn nào.
Bố tôi có thể mở cửa xe cho người khác lên với nụ cười dịu dàng, song nếu vợ đi cùng thì lại kệ. Ngoài cổng thì nói chuyện rôm rả với hàng xóm, vào nhà thì vợ hỏi gì cũng không nói. Lắm lúc tôi tưởng bố bị lãng tai như ông nội.
Lúc ăn cơm bố hay gắp đồ cho mọi người, nhưng chẳng bao giờ gắp cho mẹ. Du lịch cơ quan bố đưa mẹ đi cùng nhưng trong bữa ăn lại gỡ cá cho người khác chứ không phải cho mẹ. Thấy ai xách đồ nặng thì bố sẽ lao vào giúp ngay, riêng vợ đi chợ về kéo túi nặng thì bố thờ ơ như không thấy, vẫn thản nhiên nằm ở sofa đọc báo.
Hồi bé tôi không nhận ra cách đối xử khác biệt của bố với mẹ. Khi dần trưởng thành hơn tôi mới biết quan sát mọi thứ xung quanh, cảm thấy ngạc nhiên khi bố để mẹ cô đơn trong chính ngôi nhà này. Với người ngoài thì bố thật tử tế, nhưng với mẹ tôi thì bố giống như biến thành người lạ vậy. Mẹ tôi sống trong nhung lụa nhưng tôi không thấy bà hạnh phúc ngày nào.
Năm 22 tuổi, có lần tôi lấy hết can đảm để tâm sự với mẹ về cuộc hôn nhân ngột ngạt của bà. Dù bố tôi chưa từng to tiếng mắng chửi hay động tay động chân với mẹ, song sự vô tâm của ông cũng đủ để làm mẹ tôi tổn thương. Tôi hỏi mẹ vì sao bố lại như thế. Mẹ chỉ cười rồi bảo mẹ quen rồi.
Sinh nhật mẹ năm tôi 25 tuổi, bố bận việc nên chuyển cho tôi một khoản tiền rồi bảo đưa mẹ đi du lịch nước ngoài. Tôi từ chối và nhắn tin nói bố hãy tự làm việc đó. Ông im lặng không trả lời. Và mẹ tôi đi chơi một mình, tắt hết mọi liên lạc.
Có lẽ vì ám ảnh với mối quan hệ kỳ quặc giữa bố với mẹ nên tôi cảm thấy không muốn kết hôn. Tôi được người thân, bạn bè giới thiệu cho rất nhiều mối tốt, từ ngoại hình đến gia cảnh đều ổn. Song tôi lại sợ họ chỉ tốt bên ngoài còn bên trong thì đối xử lạnh nhạt với vợ giống bố tôi.
Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa. Thấy bố càng ngày càng ít quan tâm đến mẹ, trong lòng tôi xót xa thương mẹ vô cùng. Tôi âm thầm tìm hiểu thì biết bố không có "phòng nhì". Cuộc sống của ông thực sự chỉ xoay quanh công việc, thú vui chơi golf và chăm đàn chó cưng ở nhà.
Lần này tôi chọn hỏi thẳng bố.
- Tại sao bố tốt với người ngoài mà với mẹ thì bố lại vô tâm?
- Con hỏi cái đó để làm gì?
- Vì con thương mẹ con. Bố trả lời đi.
- Mẹ con là người tốt. Bố luôn tôn trọng bà ấy mà.
- Bố nói đúng trọng tâm vấn đề đi. Bao nhiêu năm bố cứ thờ ơ với mẹ, việc cỏn con trong nhà bố cũng không giúp mà toàn đi giúp người ngoài. Thế là như nào? Bao nhiêu năm rồi bố có thấy mẹ ngày càng ít nói hơn không? Nhiều tiền cũng chả để làm gì khi bố không quan tâm chăm sóc mẹ. Sống thế thì lấy đâu ra hạnh phúc? Có chồng như không!
- Con thì hiểu cái gì. Sắp 30 rồi chưa lấy chồng đi.
- Lấy một người chỉ được cái vỏ bên ngoài giống bố sao? Tệ với vợ thì ra gì đâu.
- Càng lớn càng hư. Dám nói năng với bố như thế à?
Cuộc đối thoại của bố con tôi đang lúc căng thẳng nhất thì mẹ bỗng dưng xuất hiện. Bà bảo tôi đi về phòng để 2 người nói chuyện riêng. Tôi ấm ức vì chưa gỡ được nút thắt trong lòng nhưng vẫn nghe lời mẹ.
Hôm sau mẹ hỏi tôi "Nếu mẹ ly hôn thì con có đồng ý không?". Tôi gật đầu ngay lập tức. Mẹ tôi xứng đáng được giải thoát để có cuộc sống hạnh phúc hơn.
Thế là mẹ ngồi tâm sự hết với tôi. Thì ra bố mẹ tôi có yêu nhau, họ cũng từng có những giây phút lãng mạn đáng nhớ. Trước đây bố cũng chăm lo mẹ từng li từng tí, ngọt ngào và tốt bụng vô cùng. Thế nhưng sau khi đẻ tôi xong, một biến cố xảy ra khiến cuộc đời mẹ thay đổi mãi mãi. Tôi suýt nữa có thêm một đứa em nhưng vì bất cẩn nên mẹ bị sảy. Lần đó do mẹ không nghe lời bố nằm ở nhà dưỡng thai. Mẹ cố ý ra ngoài sân để ngắm hoa ngắm cá nên trượt chân ngã.
Kể từ đó bố tôi không dặn dò mẹ gì nữa, cũng không có những hành động chăm sóc chu đáo như trước. Mẹ tôi thì luôn thấy ân hận trong lòng. Thế nên bà mới không trách bố, không bao giờ tỏ ra khó chịu khi bị chồng thờ ơ.
Ai cũng có nỗi khổ riêng. Ly hôn thì bố tôi cũng được giải thoát khỏi quá khứ. Nhưng mấy chục năm trôi qua rồi, có phải bố tôi đã quá cố chấp không?...
Chồng giận dỗi đòi ly hôn chỉ vì vay tiền tỷ của bố vợ để mua xe ô tô mà không được Chồng giận dỗi, than trách và nằng nặc muốn ly hôn chỉ vì chuyện vay tiền bố vợ không được. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng tôi đã sớm có nhà riêng đàng hoàng dưới sự hỗ trợ của gia đình hai bên. Nếu như tôi có công việc ổn định, có thu nhập tốt thì chồng tôi lại không như vậy,...