Thấy giá nhà đất tăng lên 8 tỷ, chồng tôi giận dỗi không muốn mẹ vợ chia đất cho con trai
Nhắc đến chuyện đất cát bên nhà vợ là chồng tôi nổi khùng, tức giận không muốn mẹ vợ chia đất cho con trai.
Tôi năm nay 34 tuổi, đã lập gia đình đã được 8 năm, hiện tại cuộc sống ổn định, hài lòng với một gia đình với 4 thành viên. Hai con của tôi đứa lớn học lớp 2, còn đứa bé đã lên 5 tuổi. Đời sống gia đình cũng khá thoải mái bởi hai vợ chồng có thu nhập tốt, có nhà riêng, có xe ô tô để làm phương tiện đi làm, về quê…
Chồng tôi hơn tôi 3 tuổi, tôi và anh ấy đã có một mối tình thật đẹp và lãng mạn. Lúc đó, tôi vừa mới ra trường, bỡ ngỡ lạ lẫm với công việc của mình, may mắn gặp anh ấy quan tâm, giúp đỡ. Tôi và chồng đều hạnh phúc khi được ở bên nhau sau bao năm chờ mong, đó cũng là mơ ước của tôi đã thành hiện thực.
Bởi vậy nên khi cưới nhau rồi, tôi cứ ngỡ đó như là mơ. Chồng là người tôi luôn tin tưởng, yên tâm để đồng hành trong cuộc đời mình. Dù hơn tuổi, song chúng tôi rất tương đồng về nhiều mặt, từ lúc yêu đến lúc kết hôn anh ấy đều luôn yêu thương, khiến tôi rất cảm động với tình cảm chân thành ấy. Chồng tôi luôn cư xử đúng mực với vợ con, rất ít khi thấy anh ấy giận dỗi, nổi nóng.
Điều khiến tôi buồn và băn khoăn nhất ở anh ấy lại là tính so đo giữa nhà chồng và nhà vợ. Tôi không hiểu sao, anh ấy rất yêu tôi nhưng lại thờ ơ với nhà vợ, mọi thứ chỉ làm cho đúng lễ nghĩa, thủ tục. Chứ thực tâm thì không phải, nên tôi thấy rất gượng ép. Trong khi tôi hết lòng, chưa một chút lơ là trong các công việc nhà chồng.
Đau buồn khi chứng kiến cảnh chồng tìm mọi cách để được chia đất nhà vợ. Ảnh minh họa
Đỉnh điểm là vừa rồi, mẹ tôi có họp gia đình, thông báo về việc dự định sẽ chia đất cho các con. Do bố chồng tôi mất từ lâu, nên mẹ tôi giờ đứng ra bàn bạc để cho gia đình êm ấm, các con cũng không phải tranh giành nhau như một số nhà trong xóm đã từng xảy ra. Mẹ tôi chia cho em trai tôi 3 phần đất, tôi được 1 phần đất. Lý do là hiện mẹ tôi đang ở với em trai, sau này em tôi có trách nhiệm nuôi mẹ và lo mọi thứ về mẹ, thờ cúng bố mẹ, tổ tiên…
Những tưởng chuyện này là hợp lý rồi, nhưng chồng tôi lại không chịu. Anh ấy tỏ ra khó chịu: “Con thấy không hợp lý, thời buổi này ai còn phân biệt con trai, con gái. Nên cứ chia đều là không ai hơn kém ai. Còn chuyện trách nhiệm nuôi mẹ, chẳng phải thỉnh thoảng vợ con cũng gửi tiền về cho mẹ, đó cũng chẳng phải là góp tiền nuôi mẹ đó sao. Đất nhà mình chia đôi là đẹp, chứ chỉ chia diện tích của vợ chồng con chỉ là 1/3 thì đất hẹp, bán khó và không được giá. Chia như vậy không khác gì làm khó cho vợ chồng con, chỉ có cậu là được lợi thôi”.
Trước đây tôi cũng từng nói qua về chuyện dự định của mẹ, chồng tôi cũng không có phản ứng nhiều như bây giờ. Bản thân tôi cũng từng hỏi kinh nghiệm của các nhà, tham khảo ý kiến luật sư… Họ đều nói rằng chia như vậy vừa có tình, có lý, bởi vì mẹ tôi đang còn sống nên bà chia trước như vậy, phần của bà cho ai là quyền của bà.
Duy chỉ có chồng tôi là phản đối, anh ấy cho rằng bây giờ đất đang có giá, nên cần phải “đòi quyền lợi” cho vợ chồng và các con. Thậm chí, chồng tôi còn xúi vợ không những đòi chia đôi đất, mà còn không muốn chia cho em trai tôi bằng cách nịnh mẹ, kích động mẹ để bà tìm cách ép con trai nhường lại phần đất cho chị gái.
Video đang HOT
Gần đây khu đất nhà mẹ đẻ tôi được định giá 8 tỷ, nên tự dưng chuyện đất cát lại làm tôi khổ sở, không biết ăn nói ra sao với mẹ và em trai. Còn ở nhà, chồng tỏ ra giận dỗi, nhiếc móc, cho rằng tôi thiếu hiểu biết, ngu dốt nên không biết đòi quyền lợi. Hơi chút là mang hai gia đình ra so sánh, làm tôi cảm thấy tủi thân, bị xúc phạm.
Tôi rất căng thẳng, mệt mỏi vì chồng. Tôi phải làm gì để chồng hiểu và tôn trọng mọi quyết định bên nhà vợ? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà tôi lại ly hôn?
Chồng ra sức ngăn cản mẹ vợ tái hôn ở tuổi xế chiều, lý do gây phẫn nộ
Biết mẹ vợ có người yêu, muốn kết hôn ở tuổi xế chiều, chồng tôi ra sức ngăn cản.
Tôi mồ côi cha năm lên 7 tuổi. Năm đó, mẹ tôi mới ngoài 30 nên bà vẫn trẻ, đẹp hơn nhiều phụ nữ cùng làng. Là gái một con, mẹ tôi được cánh đàn ông săn đón, chiều chuộng. Thế nhưng, bà quyết ở vậy nuôi tôi khôn lớn.
Mẹ tôi không chỉ đẹp mà còn nổi tiếng giỏi giang, biết làm ăn. Dù chỉ có một mình, mẹ vẫn cho tôi cuộc sống đầy đủ, không thua kém chúng bạn.
Tuổi thơ, ngoài việc thiếu tình yêu thương của cha, tôi không phải lo nghĩ điều gì. Khi trưởng thành, tôi cũng có sẵn cơ ngơi, công việc mà mẹ đã tạo dựng từ trước.
Lúc còn trẻ dại, tôi ít chú ý đến nỗi buồn của mẹ. Mãi đến khi vào đại học, sống xa nhà, tôi mới phần nào thấu hiểu được nỗi cô đơn của mẹ.
Tôi vẫn thường giục mẹ lấy chồng để có người bầu bạn lúc buồn, chăm sóc lúc ốm đau. Nhưng mỗi khi tôi ra lời, mẹ lại cười, bảo: "Chừng nào cô lớn, chồng con yên ấm, tôi sẽ đi lấy chồng cho cô đỡ vướng mắt".
Tôi đau khổ khi biết nguyên nhân chồng quyết ngăn cản mẹ vợ có người yêu, kết hôn ở tuổi xế chiều. Ảnh minh họa: P.X
Câu nói nửa đùa nửa thật ấy của mẹ khắc ghi mãi trong tâm trí tôi suốt thời đại học. Rồi tôi ra trường, có người yêu. Tôi chủ động yêu nhanh, cưới vội để mẹ có thời gian tìm hạnh phúc cho mình.
Sau khi kết hôn, tôi đề nghị chồng về nhà mẹ tôi ở rể. Chồng tôi khi ấy không phản đối. Anh tỏ ra thông cảm, ủng hộ việc tôi muốn gần gũi, chăm sóc mẹ.
Tôi lấy chồng một năm thì được mẹ giao hẳn công việc tại xưởng sản xuất của gia đình cho quản lý. Bà nghỉ hưu, loanh quanh ở nhà cơm nước, trồng hoa...
Lúc này, tôi lại giục mẹ lấy chồng. Cũng như trước đây, mẹ chỉ cười. Bà nói đã quen với cuộc sống tự do, không muốn ràng buộc với ai.
Nhưng tôi thấy mẹ mới ngoài 50 và còn trẻ, đẹp hơn nhiều bạn bè cùng tuổi. Tôi tự thấy mẹ cần được yêu thương, cần được hưởng hạnh phúc.
Tôi đăng ký cho mẹ tham gia các hoạt động vui chơi, du lịch dành cho người có tuổi với hy vọng bà gặp gỡ, tìm được người đàn ông đem lại niềm vui cho mình.
Cuối cùng, cách làm của tôi cũng có hiệu quả. Sau ít tháng tham gia câu lạc bộ thơ, mẹ khoe gặp gỡ và có cảm tình với người đàn ông có đôi mắt, nụ cười giống bố tôi lúc trước.
Do có chung nhiều sở thích, quen biết ít lâu, ông bà định đến với nhau để có người bầu bạn, chăm sóc lúc tuổi già.
Biết tin, tôi vui lắm. Tôi tin mẹ sẽ có được hạnh phúc. Bà sẽ được bù đắp những tháng ngày cô đơn, hy sinh tuổi trẻ để chăm lo cho tôi.
Tôi đem niềm vui ấy kể với chồng. Thật bất ngờ, anh tỏ ra không vui. Biết tôi tìm cách tạo điều kiện cho mẹ tìm bạn đời, anh nổi giận. Anh cho biết bản thân không đồng tình việc mẹ vợ có người yêu, định đi bước nữa.
Tôi hỏi lý do, anh nói rằng làm như vậy sẽ khiến mẹ bị người đời chê cười, ảnh hưởng đến hình ảnh của anh và gia đình. Rồi anh bỏ ngoài tai những lời tôi giải thích, quyết ngăn cản việc mẹ đến với người bà yêu mến.
Anh liên tục bóng gió với mẹ về việc có thể bà bị lừa, bị người khác chê cười già rồi còn ham hố. Anh cũng nói không muốn mẹ có tuổi rồi vẫn đi làm dâu, hầu hạ người khác...
Sự việc khiến tôi bức xúc. Không cùng quan điểm, vợ chồng tôi cãi nhau kịch liệt. Cuối cùng, anh thú nhận rằng, anh lo sợ sẽ mất tài sản vào tay người đàn ông khác. Bởi, lúc này mẹ tôi vẫn chưa cho vợ chồng tôi thừa kế tài sản.
Nếu đi thêm bước nữa, rất có thể mẹ tôi sẽ chia đôi khối tài sản của mình. Đó là điều mà chồng tôi không mong đợi.
Anh thể hiện rõ cho tôi thấy rằng, bao năm qua, anh cố gắng ở rể, chăm sóc mẹ vợ là để chờ ngày được bà cho thừa kế toàn bộ gia tài. Từ lâu, anh đã xem tài sản của mẹ tôi là của mình.
Nay kế hoạch ấy đứng trước nguy cơ đổ bể vì sự xuất hiện của người đàn ông khác. Thế nên anh tức giận, cảm thấy không cam tâm và quyết ngăn cản cho bằng được.
Nghe những câu nói của anh, tôi vừa xấu hổ vừa bẽ bàng. Tôi không ngờ mình lại cưới một người đàn ông ích kỷ, tham lam đến vậy.
Bây giờ, tôi không còn niềm tin ở anh nữa. Bỗng nhiên tôi thấy sợ. Tôi sợ với sự ích kỷ, tham lam của mình, anh có thể làm ra những việc có hại cho tôi và những người xung quanh.
Tuy vậy, tôi cũng không dám nói với mẹ sự thật. Tôi không muốn bà đau lòng vì mình. Mẹ đã hy sinh cho tôi quá nhiều, tôi không muốn bà hy sinh thêm lần nào nữa.
Tôi phải làm sao đây?
Mẹ vợ vừa nói ý định muốn chuyển đến ở cùng vợ chồng tôi thì chồng tôi đã đặt 50 triệu lên bàn, tuyên bố sốc óc Mẹ tôi không biết phải làm sao, bà từ chối nhận tiền, cũng không đến nhà tôi ở nữa. Tôi lấy chồng giàu có nhưng gia trưởng và độc đoán. Anh làm kinh doanh, công ty làm ăn phát đạt, tiền bạc dư dả nhưng kèm với đó là tư tưởng coi thường vợ. Lúc nào anh cũng bảo tôi chỉ là nhân...