Tâm sự ông chồng “cái gì cũng có” vẫn bị châm chọc là “thiếu” một điều
Tôi năm nay 38 tuổi, là chủ một doanh nghiệp nhỏ. Tôi có đủ một vợ, hai con, nhà 3 tầng, xe 4 bánh, thế nhưng trong mắt một số người, tôi vẫn “thiếu”, vì chỉ có hai cô con gái.
Anh em họ hàng mỗi lần tôi về quê đều hỏi: “Bao giờ thì sinh thêm? Phải cố kiếm cho được thằng cu chứ”. Bạn bè thì mỗi lần gặp nhau đều trêu chọc: “Chào ông ngoại”.
Người đời nói gì tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ giận nhất là bố tôi, thậm chí có lần còn to tiếng với ông khi ông nói: “Hai đứa nó lớn rồi, chúng mày không đẻ thêm đi, còn chờ đến khi nào. Mày là cháu đích tôn của nhà này đấy”. Lúc đó tôi đã không thể kìm nén cơn giận mà hét lên: “Một mình mẹ chết chưa đủ hả bố? Chị em con sống một đời mồ côi mẹ chưa đủ khổ hay sao?”.
Bà ngoại tôi kể ngày xưa mẹ tôi rất xinh, rất hiền. Mẹ lấy bố tôi là độc đinh của một dòng họ. Mẹ sinh bốn cô con gái, sức khỏe ngày một yếu đi. Nhưng ông bà nội và cả bố tôi đều nói nhất định phải sinh một đứa con trai để duy trì dòng giống.
Bà nội còn nói nếu mẹ không còn sức đẻ nữa, bà sẽ tìm vợ hai cho bố tôi. Phụ nữ ngày xưa không như bây giờ, lấy chồng theo chồng, ý của nhà chồng như là mệnh lệnh không thể không theo.
Mẹ sinh tôi sau khi vừa trải qua một đợt ốm dài. Tôi lọt lòng thì mẹ bị băng huyết. Mẹ tắt thở ngay trong phòng sinh, khi đứa con trai đang khóc những tiếng khóc đầu tiên trong đời.
Mẹ mất, ai cũng tiếc thương. Nhưng trong nỗi tiếc thương, người ta lại nói rằng bố tôi thật may mắn khi vợ trước khi qua đời còn sinh cho một thằng nối dõi. Bố tôi sau này đi thêm bước nữa, nhưng dì ấy không có con. Dì ấy làm mẹ kế của chúng tôi, không độc ác nhưng cũng chẳng thương thật lòng thật dạ.
Video đang HOT
Kí ức của tôi về mẹ chính là chẳng có một kí ức nào hết cả, giống như một tờ giấy trắng, ai viết gì lên đó, kể gì lên đó thì tôi hình dung ra mẹ theo cách ấy. Có một lúc nào đó tôi bị cảm giác tội lỗi ám ảnh, như thể vì sinh tôi mà mẹ chết. Để có tôi trên đời, mẹ đã phải đánh đổi cả mạng sống.
Khi tôi lấy vợ, việc đầu tiên tôi làm chính là ở riêng. Mọi người bảo sao lại ở riêng khi tôi là con trai một trong nhà? Tôi nghĩ có nhiều cách để báo hiếu chứ không nhất thiết phải sống chung. Sống chung, nếu vợ tôi không vừa lòng nhà chồng, chẳng phải tất cả đều không thoải mái hay sao.
Vợ tôi sinh con đầu lòng là con gái. Tôi rất vui, mọi người đều vui. Khi vợ tôi sinh cô con gái thứ hai, bố tôi bắt đầu nói gần nói xa về việc phải sinh thêm. Tôi vẫn vui như khi đón con gái đầu lòng, cùng với đó là thương nhiều hơn nữa.
“Vợ sinh con gái thứ hai, tôi vẫn vui như khi đón con đầu lòng, cùng với đó là thương nhiều hơn nữa” (Ảnh minh họa: Getty Images).
Tôi bảo vợ: “Nhà mình chỉ cần hai công chúa này thôi em nhé”. Vợ tôi nhiều lần băn khoăn, thăm dò ý tứ tôi xem mọi người bóng gió có làm tôi nghĩ ngợi không. Tôi nói: “Chỉ cần là con anh, trai hay gái đều như nhau cả”.
Người ngoài thường nhìn vào gia đình tôi mà chép miệng: “Đúng là ông trời không cho ai hết thảy. Cái gì cũng có, chỉ con trai là không có”. Tôi nghe họ cảm thương lại thấy hết sức buồn cười. Họ không biết gia đình tôi hạnh phúc như thế nào. Các con là tình yêu, là động lực, là niềm tự hào của vợ chồng tôi.
Có lần tôi hỏi bố tôi: “Nếu giờ quay ngược lại ngày xưa, bố có bắt mẹ đẻ con trai nữa không?”. Bố tôi bảo “Sống chết có số, có phải ai đẻ cũng chết đâu. Vả lại không đẻ mà sống yên được với ông bà nội chúng mày à?”. Tôi lại hỏi: “Nếu giờ vợ con đồng ý sinh thêm để kiếm cho bố một thằng cháu trai, nhưng cô ấy cũng có khả năng mất mạng, bố nghĩ con có nên khuyến khích vợ con đẻ không?”.
Bố tôi im lặng, ông hút một hơi thuốc lào sòng sọc rồi nhả khói: “Tao già rồi, sắp mặc áo quan đến nơi rồi. Thôi thì cuộc đời của ai người ấy sống. Sau này gặp mẹ mày, tao sẽ nói với bà ấy: Con dâu của bà may mắn lắm. Con trai của bà là thằng đàn ông biết xót vợ, không như tôi…”.
Nói rồi, ông lại rít một hơi thuốc thật sâu, từng vòng khói nhả ra hòa vào mái tóc đã trắng hơn quá nửa. Trong lòng tôi bố tôi có lẽ cũng có những nỗi buồn chưa từng thổ lộ.
Lên kế hoạch sinh thêm con thì phát hiện chồng ngoại tình
Cưới nhau 7 năm, có một con gái. Lần này tôi quyết định lên kế hoạch sinh thêm con thì phát hiện chồng ngoại tình.
Ảnh minh họa
Hai vợ chồng tôi bằng tuổi, chúng tôi học chung hồi đại học cùng một khoa, rồi quen nhau, yêu nhau, ra trường sau 3 năm thì hai đứa làm đám cưới.
Vì hai gia đình cùng ở quê, nên sau khi kết hôn chúng tôi cũng vất vả kiếm sống, cưới nhau được 2 năm tôi lại có em bé, nên cuộc sống cũng khó khăn hơn. Sau khi con cứng cáp, hai vợ chồng đưa con về quê gửi ông bà để tập trung làm kinh tế.
Bây giờ, con gái cũng đã được 5 tuổi, kinh tế hai vợ chồng cũng đã ổn định, mua được nhà, được xe, công việc ổn định và tiền nợ ngân hàng đã trả gần hết. Chúng tôi cũng đã đón con lên ở cùng. Nên tôi quyết định sinh thêm con để hoàn thành trách nhiệm với gia đình hai bên và để vui cửa, vui nhà.
Nhưng đúng thời điểm tôi quyết định lên kế hoạch sinh thêm con cho chồng thì lại phát hiện anh ngoại tình với người khác. Cô gái này kém chồng 7 tuổi, là sinh viên mới ra trường được 2 năm, tôi cũng không hiểu họ quen nhau bằng cách nào nhưng hay hẹn hò nhau vào buổi trưa, chồng tôi còn chu cấp tiền cho cô gái ấy hàng tháng để chi tiêu mua sắm.
Khi bị tôi phát hiện, chồng không nhận, nói là tôi hồ đồ, vu oan cho anh. Chỉ đến khi tôi đưa bằng chứng tin nhắn anh nhắn với cô ta thì anh mới chịu nhận, nhưng nói đó là phút giây cảm nắng, chứ thực sự không có gì sâu nặng cả. Anh mong tôi tha thứ và nói sẽ chấm dứt mối quan hệ này, yêu thương và quan tâm, chăm sóc mẹ con tôi.
Tôi không biết chồng mình có làm được như những gì đã nói với tôi không, nhưng bản thân tôi thì cảm thấy thật sự thất vọng về anh vô cùng. Tôi đã yêu anh, dành cả tuổi thanh xuân của mình để hy sinh cho tình yêu ấy, nhiều lần trì hoãn cả việc làm mẹ để cùng chồng gánh vác kinh tế. Bây giờ kinh tế ổn định, tưởng được an nhàn và sinh thêm con thì lại phát hiện ra chuyện chồng ngoại tình.
Tôi cũng không biết, mình có nên tin vào những lời hứa của chồng không, có nên tiếp tục kế hoạch sinh thêm con với anh không hay dừng lại thêm một thời gian nữa để suy nghĩ về mối quan hệ này. Vì thực sự, mối quan hệ ấy có đem đến hạnh phúc cho tôi không, tôi còn chưa dám chắc chắn.
Chồng ốm vợ thuê người chăm nên bức xúc gọi điện trách nhà ngoại không biết dạy con gái, nhưng nghe chuyện 3 năm trước anh lại bẽ bàng "Bố mẹ em nghe con rể nói thế lại lo. Ông bà vội gọi con gái sang nhà hỏi chuyện nhưng em bảo rõ với họ rằng bản thân sẽ tự sắp xếp cuộc sống...", người vợ kể. Không ít người chồng tự cho mình quyền phán xét, trách móc khi vợ không làm đúng theo ý mình. Nhưng các anh lại không...