Tâm sự người đàn bà sau l.y hô.n: Cuộc sống hơi cực nhưng thoải mái gấp trăm lần!
Hợp tan là chuyện thường tình ở đời. Nếu đã chọn l.y hô.n rồi thì đừng tiếc nữa, hãy tập cách sống không có đàn ông bên cạnh, chắc chắn bạn sẽ thoải mái và tự do hơn.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tự tay chấm dứt cuộc hôn nhân này vì tôi thương chồng hơn cả sinh mệnh của mình. Nhưng có lẽ, chỉ mình tôi cố gắng thôi vẫn chưa đủ. Anh lạc lòng quá nhiều lần và lỗi của tôi là vẫn chấp nhận tha thứ cho anh, đó là điều khiến tôi đau khổ nhất.
Mẹ tôi khuyên đàn bà nên biết nhẫn nhịn, gia đình êm ấm là quan trọng nhất. Nhưng rồi tôi chẳng thể nào cam chịu thêm được nữa nên đành buông bỏ.
Đàn bà l.y hô.n không cần phải sợ hãi quá nhiều – Ảnh minh họa: Internet
Giai đoạn đầu sau l.y hô.n là khoảng thời gian tôi chênh vênh nhất. Anh đẩy hết quyền nuôi con cho tôi, mỗi tháng chỉ cấp dưỡng vài triệu đồng. Tôi phải tìm thêm công việc để làm và một mình nuôi con. Thời gian đó, nhìn đâu tôi cũng thấy anh và nhớ lại những kỷ niệm xưa.
Tôi còn chẳng dám đi qua những con phố quen thuộc. Chẳng dám ăn món ăn mình thích, chỉ vì sợ nhớ anh. Nhưng rồi thời gian cũng khiến tôi lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Cách để tôi quên người cũ đó là tìm niềm vui bên những mối quan hệ khác.
L.y hô.n rồi thì hãy sống thật tốt – Ảnh minh họa: Internet
Video đang HOT
Tôi đem hình cưới, đồ kỷ niệm cất vào trong ngăn tủ nhỏ, khóa thật chặt để lúc yếu lòng không thể mở ra. Tôi chọn niềm vui bên con và công việc. Thời gian rảnh, lễ lạt thì đưa con đi chơi, tận hưởng một chút. Tiề.n mình làm ra là để hưởng thụ, không phải sao?
Hồi chưa l.y hô.n, tôi chi tiêu khá tiết kiệm vì nghĩ chồng làm việc vất vả. Đến nỗi quần áo cũng không dám mua cái mình thích, muốn mua gì đó phải đắn đo suy nghĩ nhiều. Nhưng giờ đây tôi chẳng phải bận tâm nhiều, thích gì thì cứ mua.
Cuộc sống không chồng hơi cực nhưng thoải mái hơn rất nhiều – Ảnh minh họa: Internet
Cuộc sống không có chồng, cực thì có cực, nhưng đổi lại vô cùng tự do và thoải mái. Những ngày mệt mỏi, tôi không cần nấu cơm, chỉ cần dắt con đi ăn.
Những ngày rảnh rỗi, tôi đưa con về quê thăm ông bà, ở chơi cả tuần. Ở bên con, tôi có cảm giác như mình trẻ hơn rất nhiều. Còn ở bên chồng, tóc lấm tấm những sợi bạc, lúc nào cũng phập phồng lo lắng rằng mình sẽ bị phản bội.
Nếu mệt quá thì buông tay đi cho nhẹ lòng, đàn bà ơi! – Ảnh minh họa: Internet
Dĩ nhiên cuộc sống có hơi vất vả về mặt vật chất. Vì ngày đó, anh là trụ cột, tôi chỉ việc ở nhà nội trợ, còn bây giờ tự mình kiế.m tiề.n thì có hơi mệt mỏi. Nhưng chỉ cần nỗ lực và chăm chỉ, tôi đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất sau khi l.y hô.n.
Phụ nữ ơi, l.y hô.n không phải là điều đáng sợ. Thế nên nếu đã l.y hô.n rồi thì hãy sống cho thật tốt, đừng bi quan.
Theo phunuvagiadinh.vn
Nhiều năm ở nhà chăm con, tôi không còn đủ tự tin đi làm trở lại
Trước khi có con, tôi làm việc trong lĩnh vực thời trang, là một nhà thiết kế trẻ đầy triển vọng.
Các thiết kế của tôi khi ấy được nhiều người ngợi khen, thầy giáo luôn đán.h giá cao và thực tế là tôi đã có những khách hàng đầu tiên đặt mua thiết kế của mình từ khi còn rất mới trong nghề.
Thế nhưng tất cả thay đổi khi tôi dính bầu với bạn trai và phải làm đám cưới.
Nhà bạn trai tôi khá giả, anh hơn tôi cũng nhiều tuổ.i, có công việc vững vàng, về tài chính không thiếu thốn, khó khăn nên khi thấy tôi có thai như vậy thì cả nhà đều khuyên nên nghỉ việc ở nhà, chăm con hẳn một năm cho cứng cáp.
Hạnh phúc làm vợ, làm mẹ đã khiến tôi quên mất rằng phụ nữ dù thế nào cũng phải ra đường, đủ đầy đến mấy cũng phải có công việc và nhiều việc ở nhà đến mấy cũng phải có lúc xinh đẹp như một đoá hoa bước chân ra khỏi cửa, để tự tin, để làm mới mình, để biến mình trở nên có giá trị.
Khi ấy, tôi nghiệ.n con, chỉ muốn ngắm thiên thần bé nhỏ ngủ cả ngày, tôi hài lòng với đề nghị ở nhà chăm con mà không mảy may suy nghĩ, hoặc tôi đã nghĩ đơn giản quá: Chồng mình thừa sức nuôi mình với con.
Con chưa đầy tuổ.i tôi lại dính bầu. Điều đó đồng nghĩa với tôi ở nhà thêm vài năm liên tiếp vì hai đứa con trứng gà trứng vịt. Công việc chăm con, dọn dẹp nhà cửa, cơm nước quả là chiếm của tôi rất nhiều thời gian. Quanh đi quẩn lại đã hết một ngày, sáng vừa mở mắt đã bị cuốn vào với bỉm sữa, quay đầu một cái thấy chiều sang, chồng đi làm sắp về, tôi lại cơm cơm nước nước, tắm rửa sạch sẽ cho con rồi bày biện bữa tối.
Đôi bàn tay tôi bẵng đi 11 năm (đúng vậy! 11 năm!) không dành cho thiết kế. Thi thoảng nhớ nghề tôi vẫn vẽ, nhưng những mẫu tôi phác ra dường như đã không còn hợp với xu thế nữa rồi.
Giờ hai đứa con, đứa lớn đã học xong tiểu học, tôi muốn đi làm trở lại. Chồng tôi và gia đình chồng không ủng hộ, anh và bố mẹ chồng tôi đều cho rằng đứa nhỏ lại sắp hết cấp, rồi vào cấp 2, nên dành cho nó nhiều thời gian hơn. Tôi bây giờ đi làm thì kiếm được mấy đồng.
Kỳ thực, tôi cũng không biết mình đi làm sẽ kiếm được mấy đồng. Những nét thiết kế của tôi trở nên thô kệch, quê mùa. Tôi ở tuổ.i này, với 2 đứa con, ai sẽ muốn thuê tôi làm việc, một công việc mang tính khởi đầu? Tôi rất sợ lời nói của chồng sẽ thành sự thật: "Em giờ đi làm, tiề.n lương còn không thuê nổi osin".
Nhưng tôi phải làm sao? Không lẽ loanh quanh ở nhà nội trợ đến hết đời? Tôi cảm nhận rõ mình đã làm tốn công cho ăn cho học của bố mẹ, lãng phí những năm tháng học hành, lãng phí tuổ.i thanh xuân, và cay đắng khi nhận ra sự hy sinh vì gia đình của mình dường như chỉ nhận được sự co.i thườn.g của chồng và gia đình anh ấy.
Tôi phải làm sao mới có đủ tự tin để thay đổi cuộc sống bây giờ?
Minh H.
Theo dantri.com.vn
"Em đừng tốn công nữa, tôi có vợ con rồi,..." Tôi không muốn làm người thứ 3, nhưng tôi yêu anh, yêu đến mức ngu muội và bất chấp... Nhà tôi giàu có, thế nhưng bố mẹ tôi bận rộn suốt ngày. Ngay từ khi còn nhỏ, thời gian tôi ở chung với giúp việc còn nhiều hơn thời gian tôi ở cùng bố mẹ. Tốt nghiệp đại học, tôi vào xin vào...