Sống không bằng chết ở nhà chồng
Hơn 3 tháng sau, anh dắt về người đàn bà chứ không phải là mang tiền về. Anh nói, đó là người đàn bà anh muốn chung sống nhất.
ảnh minh họa
Tôi lấy chồng suốt 3 năm không có bầu. Chạy chữa đủ thứ trên đời, cũng không thể sinh con. Tiền thì không có nên không thể làm những xét nghiệm khoa học này nọ được. Vì kinh tế gia đình còn khó khăn, ngày ngày tôi phải gồng mình lên kiếm từng đồng trang trải cho cuộc sống.
Khổ cái, mẹ chồng tôi, đúng là người ki ke. Dù biết con cái khó khăn nhưng mỗi tháng, bà bắt tôi phải nộp đủ 3 triệu không thiếu một xu. Tôi vay ai thì vay, khó khăn thế nào thì khó bà không rõ. Đó là tiền ăn, tiền điện nước phải đóng góp, theo như lời bà nói.
Có những tháng, tôi đói vì đi làm không có tiền ăn sáng. Chồng làm được vài đồng thì mang đi đánh bạc hết. Bảo chồng tiết kiệm thì anh nói, làm được vài đồng tiết kiệm đến mọt xương mới giàu được ạ. Tốt nhất là liều ăn nhiều. Thế nên, anh thường mang tiền vung vào các sòng bạc và lô đề và mất trắng. Mất rồi lại vay để đánh thêm. Cứ như vậy, nợ nần chồng chất. Người ta tìm tận đến nhà đòi, tôi là người chịu trận. Anh cao bay xa chạy, trốn đi nơi khác, không màng tới vợ con.
Tôi ở nhà với mẹ chồng, bà hành hạ tôi, nói tôi cao số, mệnh hỏa, vì tôi nên con trai bà mới ra nông nỗi này, lấy được người vợ tài giỏi thì con trai bà đâu đến nỗi. Bà nói vậy là sai. Vì bản thân tôi cũng nghĩ, lấy được người đàn ông tốt, chăm lo cho vợ con mới là điều tôi nghĩ tới. Bây giờ, lấy phải người chồng không ra gì, tôi không oán thán thì thôi mẹ chồng lại mong con trai bà lấy chồng giỏi.
Video đang HOT
Tôi nhẫn nhục chịu đựng sống cùng nhà chồng và đợi chồng quay về. Suốt thời gian ấy, việc gì cũng qua tay tôi. Việc nhà làm quần quật. Bà đổ lỗi lên đầu tôi và bắt tôi làm tất, coi như người giúp việc. Tôi nín nhịn. Có những bữa cơm, nói thật, như cái thời đói kém, thức ăn không có mà gắp, mà bà toàn mua những thứ tôi không ăn được, bị dị ứng.
Máy giặt, nóng lạnh, bà không cho tôi dùng, nói là không có tiền thì phải tiết kiệm. Nên tôi phải chịu đựng hết.
Biền biệt hơn một năm, chồng có gọi điện liên tục nhưng cũng chỉ nói làm ăn ở nơi khác, đang phát đạt nên chưa về, về sẽ mang tiền theo. Chồng muốn tôi phải ở nhà phụng dưỡng bố mẹ, đợi anh làm giàu. Tôi nghe lời chồng cũng yên tâm hơn, ở nhà đợi anh. Trớ trêu thay…
Hơn 3 tháng sau, anh dắt về người đàn bà chứ không phải là mang tiền về. Anh nói, đó là người đàn bà anh muốn chung sống nhất. Người đó đã giúp anh có được công việc tốt và có thu nhập tốt như ngày hôm nay. Thời gian anh bỏ đi, nếu không có cô ta thì anh không thể nào trụ được. Tôi khóc như mưa trước mặt người đàn bà đó. Quá đau khổ, cảm giác bị sỉ nhục vô cùng. Bao năm tôi nhẫn nhịn, chấp nhận tất cả, chịu đựng cả mẹ chồng, vậy mà cuối cùng lại bị chồng đối xử như vậy. Tôi gánh vác bao nhiêu cho gia đình này, anh không nghĩ đến tôi mà chỉ nghĩ tới người đàn bà mới gắn bó với anh 1 năm vậy sao?
Tôi buồn vì bị chồng phản bội, một sự phản bội trắng trợn, vô liêm sỉ. Tôi lực bất tòng tâm. Lòng đau nhói, nhưng không thể làm gì được. Có lẽ, tôi phải ra đi, phải từ bỏ người đàn ông này thôi. Anh ta đâu còn cần tôi, tôi sống để làm gì? Anh ta còn bảo, tôi có thể sống nếu không muốn ly hôn, còn người đàn bà kia, anh ta sẽ cùng cô ta chung sống. Vậy thì sống có ý nghĩa gì, sống không bằng chết sao?
Tôi vì nghĩ bố mẹ mình sẽ vô cùng khổ nếu tôi bỏ chồng, nên gắng gượng sống như vậy, vẫn tự tin là mình có giấy tờ kết hôn. Chỉ là, mẹ chồng ngày ngày thấy tôi chướng mắt, tìm mọi cách để đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi thật sự không nghĩ đời mình lại nghiệt ngã như thế. Tôi quá đau khổ, mệt mỏi, chán chường. Phải làm sao đây, dừng lại hay bước tiếp? Quãng đường này thật sự không có chỗ cho tôi?
Theo Iblog
Chiếc phong bì của bạn trai cũ gửi sau tuần trăng mật khiến tôi sống không bằng chết
Chẳng kịp cất đồ, hai vợ chồng ngồi ngay vào ghế sô pha rồi bóc phong bì ra xem. Bên trong là 200 đô la Mỹ và một bức thư.
21 tuổi, tôi quen và yêu một người con trai 26 tuổi. Đến năm 23 tuổi, vì anh phải đi công tác xa 1 năm mà giữa chúng tôi nảy sinh khoảng cách. Tôi luôn lo sợ anh quen người khác rồi phản bội tôi bởi anh rất đẹp trai, ga lăng. Trong khi anh thì quá bận bịu không gọi điện thường xuyên, không quan tâm tới tôi được như trước khiến chúng tôi luôn cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt.
Trong một lần bực bội, tôi đã đòi chia tay anh. Sau đó mặc anh xin lỗi và hứa thay đổi, tôi vẫn nhất quyết chia tay vì sợ bị tổn thương. Chúng tôi cứ thế cắt đứt. Sau khi công tác xong, anh trở về và đến tìm tôi. Nhưng lúc đó tôi lại đang được một người đàn ông khác theo đuổi, người đó là chồng tôi bây giờ. Do xiêu lòng trước sự lãng mạn của bạn trai mới, tôi đã nói với người cũ rằng hãy để tôi đi tìm hạnh phúc mới. Nếu anh yêu tôi, thì hãy để tôi được yên, được tự do.
Sau hôm đó, chúng tôi không liên lạc nữa. Tôi tiếp tục hẹn hò với bạn trai mới và lên kế hoạch tổ chức đám cưới. Ngày kết hôn, mọi người ai cũng vui mừng cho tôi vì làm dâu một người mẹ chồng dễ tính, chồng tâm lý, gia đình chồng thì khá giả. Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Sau đám cưới, chúng tôi đi Nha Trang nghỉ trăng mật 1 tuần. Nhưng mọi chuyện bắt đầu trở nên rắc rối sau khi chúng tôi từ Nha Trang trở về.
Chiều hôm đó, khi vừa đặt chân trở lại nhà, vừa mở cửa ra chúng tôi thấy bên dưới sàn có một chiếc phong bì. Không có tên người gửi nhưng có tên người nhận là chồng tôi. Phong bì đóng dấu bưu điện nước ngoài, cả tôi và chồng nhìn nhau rồi cùng cố nhớ xem anh có người quen ở Mỹ không.
Chẳng kịp cất đồ, hai vợ chồng ngồi ngay vào ghế sô pha rồi bóc phong bì ra xem. Bên trong là 500 đô la Mỹ và một bức thư. Điều khiến tôi không thể tin được đó là bức thư ấy không phải của ai khác, mà chính là của bạn trai cũ gửi.
Trong thư, anh kể rõ chuyện chúng tôi chia tay là vì hiểu lầm của hai đứa, và vì anh làm tôi mất lòng tin. Vì thế anh hy vọng chồng tôi sẽ không bao giờ đi công tác xa và đừng bao giờ khiến tôi mất tin tưởng. Đặc biệt anh nói tôi là một người tốt, là người xứng đáng được hạnh phúc, vì thế anh mong rằng chồng tôi sẽ không làm tôi buồn, sẽ đối xử tử tế với tôi. 500 đô la này là anh mừng đám cưới tôi.
Bức thư đó khiến tôi nhòe lệ. Một niềm an ủi sâu trong lòng rằng, hóa ra người ấy vẫn rất quan tâm tới tôi. Người ấy mong tôi được hạnh phúc như thế nào. Tôi chứa chan hy vọng chồng sẽ trân trọng tôi hơn. Nhưng khi nhìn sang chồng, tôi giật bắn người vì đôi mắt anh lóe lên giận dữ, khuôn mặt đanh lại trông rất đáng sợ. Anh xé tan nát bức thư, quay sang tát tôi rồi gầm lên: "Xem cô vui sướng kìa, cô sướng lắm phải không? Lấy chồng rồi mà vẫn còn thằng khác tơ tưởng, cô vui lắm phải không?". Tôi vừa khóc vừa lắc đầu nói với chồng là tôi không ngờ người đó lại gửi thư cho anh. Tôi hoàn toàn không biết gì hết.
Chuỗi ngày sau đó mới thật sự là khủng khiếp. Chồng tôi như người thay máu, lúc nào cũng sẵn sàng nổi cơn điên hành hạ, mắng mỏ và chọc ngoáy tôi. Anh dán mấy tờ đô la lên tường phòng khách, để lúc nào tôi cũng nhìn thấy. Mặc dù tôi thề rằng sau khi chia tay, tôi chưa từng liên hệ, chưa từng gọi điện và gặp mặt người đó. Nhưng chồng tôi vẫn cho rằng chúng tôi ngầm hẹn ước, sau này nếu bạn trai cũ quay trở về, anh sẽ bị tôi cắm sừng...
Bây giờ tôi bị chồng kiểm soát 24/7. Điện thoại cài định vị, lúc nào cũng phải cầm theo điện thoại bên mình, không được để anh gọi mà không nghe máy, bởi chồng tôi sẽ hành hạ truy hỏi tôi đến cùng. Chưa khi nào tôi nghĩ cuộc sống hôn nhân lại như địa ngục thế này. Mọi thứ ập đến mới chỉ sau đám cưới của chúng tôi chưa đến 2 tuần, vậy mà giờ tôi chỉ muốn thoát khỏi chồng.
Tôi phải làm gì với chồng mình bây giờ? Vì sao bạn trai cũ lại làm như vậy? Bức thư rất xúc động, nhưng sao vào tai chồng tôi lại thành ra một lời mỉa mai, chế giễu rồi trả thù vậy hả trời?
Theo tri thuc tre
Vợ cũ của chồng khiến chúng tôi 'sống không bằng chết' Vợ chồng tôi bây giờ đang sống trong lo sợ, mỗi khi ra đường đều lo nơm nớp. Bố mẹ chồng gặp khó khăn kinh tế do bị chị chặn đường kinh doanh. Ảnh minh họa Tôi quen và yêu lúc anh nói đang làm thủ tục ly dị vợ. Anh yêu tôi, nói sẽ làm thủ tục nhanh để đàng hoàng đón...