Sống khổ sở, sụt 7kg vì hàng xóm bán bún đậu mắm tôm
Cuộc sống gia đình tôi đảo lộn hoàn toàn kể từ ngày chuyển xuống ở nhà mặt đất.
Đời người có nhiều cái dại và cái dại lớn nhất của tôi là bán nhà chung cư, chuyển xuống ở nhà mặt đất.
Vợ chồng tôi năm nay 37 t.uổi, có 7 năm sống ở chung cư. Căn hộ nhỏ xinh chỉ 65m2, 2 phòng ngủ, 2 nhà vệ sinh nhưng cũng đủ cho vợ chồng tôi và 2 đứa con thoải mái sinh hoạt.
Rắc rối từ hàng xóm khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Ảnh minh họa: FP
Tôi thấy ở chung cư rất thuận lợi. Thang máy gần cửa nhà, an ninh đảm bảo, vệ sinh chung có người khác lo, gặp bất cứ khúc mắc gì đều có ban quản lý hỗ trợ…
Hàng xóm của tôi cũng văn minh. Chúng tôi sống theo tôn chỉ “đèn nhà ai, nhà nấy rạng”, không tọc mạch, không phiền hà người khác, không gây ảnh hưởng đến không gian chung. 7 năm ở chung cư, tôi chưa từng gặp tình huống khó xử nào.
Đầu năm nay, bố chồng tôi bị bệnh, phải lên Hà Nội tái khám thường xuyên. Ông bà bàn với vợ chồng tôi bán nhà chung cư, chuyển xuống ở nhà mặt đất rồi ông bà ra sống cùng, vừa được gần con cháu, lại vừa tiện cho việc đi khám bệnh.
Chồng tôi hưởng ứng nhiệt tình, bởi anh cũng muốn có điều kiện chăm sóc bố mẹ lúc t.uổi già. Tôi không muốn, nhưng chẳng có lý do nào hợp lý để từ chối.
Nghĩ cảnh cả nhà sống chật chội trong căn chung cư nhỏ, tôi đồng ý với phương án mua nhà đất. Bố mẹ chồng hỗ trợ 500 triệu đồng, t.iền bán nhà chung cư cộng với vay ngân hàng một khoản, chúng tôi mua được một căn nhà 3 tầng trong ngõ.
Trong gần 3 tháng, chúng tôi chuyển nhà xong xuôi. Căn nhà cũng gọi là ấm cúng, bố mẹ chồng, vợ chồng tôi và các con sinh hoạt riêng ở mỗi tầng.
Video đang HOT
Nhưng từ khi chuyển về nhà mới, cuộc sống của tôi đảo lộn hoàn toàn, không phải bởi mâu thuẫn nội bộ mà bởi những người hàng xóm oái oăm.
Hàng xóm nhà tôi mê hát karaoke, ngày nào cũng mở loa hát inh ỏi đến khuya. Kinh khủng nhất là những ngày nhà họ có cỗ, anh em bạn bè tụ tập quậy banh ngõ. Ngồi trong nhà, dù đóng kín cửa, tôi vẫn thấy tiếng hát hò, cười nói rọi thẳng vào tai.
Thuở mới chuyển đến, tôi không dám phàn nàn vì sợ hàng xóm láng giềng xích mích. Nhưng khi thấy con không thể tập trung học vì ồn ào, tôi đành phải sang tận nơi, bấm chuông nhắc nhở.
Nào ngờ, tôi bị vợ chồng họ dùng ngôn ngữ chợ búa, xằng bậy c.hửi thẳng mặt, rồi thách thức: “Muốn kiện thì đến chính quyền, nhà này không tiếp”.
Tôi ức quá, muốn đến gặp tổ trưởng tổ dân phố để báo cáo, thậm chí định ra tận công an phường trình bày sự việc nhưng chồng tôi ngăn cản. Anh ấy bảo tôi không nên dây vào loại Chí Phèo. Cuối cùng, nhà tôi phải lắp cửa chống ồn.
Tôi bỏ qua, nhưng hàng xóm lại ghi thù. Họ liên tục bỏ rác gần cổng nhà tôi, thậm chí cố tình thả chó để chúng đi vệ sinh bậy bạ. Tôi từng phát rồ khi đi làm về thấy đống phân chó chình ình trước cổng nhà.
Chồng tôi sau đó phải lắp camera trước cửa, rồi nói đổng: “Ai thích làm xằng làm bậy gì cứ làm, rồi sẽ được lên phường uống nước chè”, thì tình trạng kia mới bớt đi.
Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã tới, mà việc này tôi không thể nào lường trước.
Cách đây gần 2 tháng, cặp vợ chồng đối diện nhà tôi chuyển vào miền Nam sống cùng con cháu. Họ cho người ta thuê nguyên tầng 1 làm cửa hàng bán bún đậu mắm tôm. Thế là gần 2 tháng qua, nhà tôi sống trong cảnh mùi mắm tôm bao trùm.
Thứ mùi kinh khủng ấy xộc thẳng vào nhà tôi từ sáng đến khuya, rồi thì mùi hành phi, mùi dầu mỡ… Tôi đóng cửa không được, mở cửa không xong, hết bật quạt lại mở máy hút mùi, máy lọc không khí nhưng vẫn không xua tan mùi khó chịu.
Tôi sang nhắc nhở chủ quán trang bị thêm máy hút mùi. Họ vâng dạ cho có, rồi đâu lại vào đấy. Tôi gọi thẳng cho chủ nhà, họ thản nhiên nói: “Cần phản ánh gì cứ lên chính quyền”. Tôi báo tổ trưởng tổ dân phố, họ cũng chẳng có động thái gì.
Tôi bị bệnh trào ngược dạ dày, ngửi mùi mắm tôm triền miên khiến bệnh càng nặng hơn. Tôi ám ảnh đến độ ăn không ngon, ngủ không yên. Con tôi kêu ca suốt ngày, bố mẹ chồng cũng tính chuyện bỏ về quê sống cho thoáng mát.
Từ khi chuyển xuống nhà đất đến nay, tôi sụt 7kg, gặp ai cũng bị nói là xanh xao, hốc hác. Bố mẹ chồng thì dễ rồi, về quê là xong chuyện. Chỉ có gia đình nhỏ của tôi là mắc kẹt tại chốn này.
Chắc tôi lại phải bán nhà đất, chuyển lên chung cư sống. Có điều, việc bán nhà cũ, tìm nhà mới không đơn giản, mất nhiều thời gian trong khi tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Sau lần trải nghiệm này, tôi sợ nhà đất đến già…
Chồng lồng lộn khi hàng xóm dẫn người yêu về nhà chơi, vợ uất nghẹn khi biết sự thật, muốn l.y h.ôn
Rõ ràng những hành động ấy đã t.ố c.áo một điều không thể chối cãi rằng chồng tôi đang ghen với người đàn ông lạ mặt kia.
Vợ chồng tôi kết hôn ngót nghét 5 năm, có hai cô con gái. Năm ngoái, chúng tôi đã mua được một căn nhà nhỏ ở Thủ đô, cách chỗ làm không xa, thuận tiện cho việc đi lại. Dù ngôi nhà nằm sâu trong ngõ nhưng chúng tôi khá hài lòng vì an ninh tốt, gần chợ, trường học.
Ngõ nhà tôi đa phần là các gia đình trẻ, con cái cũng chạc t.uổi nhau nên rất dễ hòa đồng. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã quen thân và lập nên một nhóm để thỉnh thoảng tụ tập ăn uống, rủ nhau đi chơi các dịp lễ, Tết.
Chuyện chẳng có gì đáng nói cho đến khi vợ chồng Thảo, hàng xóm sát vách nhà tôi quyết định bán nhà để mua chung cư ở. Không lâu sau đó, chúng tôi có hàng xóm mới, là một phụ nữ đơn thân sống cùng cậu con trai năm nay vào lớp 1, bằng t.uổi với con gái tôi.
Ảnh minh họa
Ban đầu, tôi không quá để ý đến người hàng xóm mới này vì cô ấy ít giao lưu với mọi người. Các hoạt động liên hoan của xóm, cô ấy cũng đều có lý do để từ chối khéo không tham gia. Mọi thông tin tôi biết về người hàng xóm mới này chỉ dừng lại việc cô ấy tên là Hoa, làm kế toán và ít hơn tôi 2 t.uổi.
Tuy nhiên, sau đó, tôi phát hiện ra chồng mình lại khá quan tâm đến người hàng xóm xinh đẹp này. Trong các câu chuyện giữa hai vợ chồng, anh hay khơi gợi chuyện về Hoa. Rất nhiều lần, chồng tôi tỏ ra ngưỡng mộ em hàng xóm vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, một mình nuôi con nhỏ mà vẫn mua được nhà ở Thủ đô.
Không những thế, từ ngày biết Hoa xin cho con trai vào học cùng lớp với con gái tôi, tôi thấy chồng chăm chỉ đưa đón con đi học hơn trước. Anh còn chủ động nhắn Hoa không cần về sớm, anh tiện sẽ đón cả hai đứa luôn. Có lần đi làm về, tôi còn thấy chồng đang lúi húi sửa ống nước hộ bên nhà Hoa, điều mà anh chưa bao giờ làm trước đó.
Dĩ nhiên là một người vợ, tôi dễ dàng nhận ra những điều khác lạ trong thái độ, hành động của chồng mình với em hàng xóm. Tuy nhiên, khi tôi nói thì chồng khăng khăng cho rằng tôi nhạy cảm quá mức và đang nghiêm trọng hóa vấn đề lên.
Anh ta nói hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Thậm chí, chồng tôi còn nói, là phụ nữ, đáng lẽ tôi phải là người hiểu và thông cảm với hoàn cảnh của cô ấy chứ không phải là đi sân si rồi ghen tuông vớ vẩn.
Thú thực dù chồng nói vậy nhưng tôi vẫn không thể tin là anh ta chỉ coi Hoa là hàng xóm bình thường. Nỗi ngờ vực vẫn luôn thường trực trong tôi.
Cho đến hôm qua, khi Hoa dẫn một người đàn ông về nhà, thái độ cùng những hành động của chồng tôi đã khiến tôi cay đắng nhận ra, chồng mình thật sự có tình cảm trên mức bình thường với hàng xóm đơn thân.
Từ lúc thấy Hoa cùng người đàn ông lạ có những hành động thân mật trong nhà, chồng tôi như biến thành một con người khác. Anh ta cáu giận vô cớ quát mắng hai con dù chúng chẳng làm gì có lỗi.
Cả buổi tối, anh ta cứ đi ra đi vào, hết đi vứt rác lại kiếm cớ ra ngoài mua cái nọ, cái kia. Tất cả chỉ là để đi qua nhà hàng xóm xem bọn họ làm gì bên trong. Thậm chí tôi còn thấy chồng mình dùng chân đạp vào xe máy của người đàn ông kia như để trút bỏ cơn giận.
Đến lúc ấy, bao kìm nén trong tôi cũng trào dâng. Tôi thẳng thừng hỏi anh ta mối quan hệ thật sự với hàng xóm là gì nhưng anh ta lảng tránh không trả lời. Có lẽ biết vợ đã nhìn thấu "tim đen", anh ta lấy xe bỏ ra ngoài trong sự bực tức tột độ.
Rõ ràng những hành động ấy đã t.ố c.áo một điều không thể chối cãi rằng chồng tôi đang ghen với người đàn ông lạ mặt kia. Nhưng anh ta lấy tư cách gì để ghen?
Hiện giờ tôi đang rất ức chế với thái độ của chồng. Tôi có nên bán nhà, chuyển đi nơi khác ở để chồng thôi tơ tưởng đến hàng xóm nữa hay không? Hay là tôi nên l.y h.ôn, kết thúc cuộc hôn nhân với người chồng không còn yêu vợ con nữa. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Thương nhớ ngày xưa Hồi ấy, mặc dù là hàng xóm, nhà cách nhau con sông nhưng mãi đến khi ra xã học cùng trường cấp 2 tôi mới quen Tưởng. Tưởng thấp người, gương mặt phúng phính giữa đám đông nhìn rất dễ nhận ra. Ban đầu tôi không mấy ấn tượng về cậu, ngoại trừ nghe các bạn ở trường đồn Tưởng học rất giỏi...