Sinh đôi nhưng nghèo quá đành cho đi 1 đứa, 18 năm sau tìm nhận con, tôi phải nằm liệt giường cả tháng
Thật may gia đình nhận nuôi con tôi vẫn ở chỗ cũ, thằng bé đỏ hỏn năm nào giờ đã là cậu thanh niên 18 tuổi khoẻ mạnh, đẹp trai.
Trước đây gia đình tôi rất nghèo. Vợ chồng lấy nhau khi cả hai chỉ làm nông, thu nhập bấp bênh chưa kể mẹ chồng ốm nặng tháng nào cũng phải đi viện. Nhà ngoại tôi lúc bấy giờ cũng nghèo chẳng dư giả gì nên không giúp đỡ được. Vợ chồng tôi cưới về đẻ luôn nên chi tiêu tốn kém. Không làm ra tiền, tiêu thì nhiều, chúng tôi vất vả lắm.
Không có kinh tế là vậy, tôi còn mắn đẻ. Bé đầu mới được 1 tuổi tôi đã có bầu tiếp. Vì áp lực kinh tế, tôi định từ bỏ đứa nhỏ nhưng nhà chồng không cho làm vậy. Bố chồng tâm sự động viên con cái là lộc trời cho, cứ đẻ rồi sẽ nuôi được chỉ vất vả một chút thôi. Thai nghén, ai ngờ tôi bầu đôi, tôi vẫn đi làm như thường, làm đến tận ngày sinh.
Tôi vẫn còn nhớ lúc đi đẻ 2 vợ chồng gom hết mới có 2 triệu trong tay, may tôi dễ đẻ lại có bảo hiểm nên không tốn kém nhiều. Ba ngày nằm viện, vợ chồng tôi gặp đôi vợ chồng hiếm muộn vào viện xin nhận nuôi bé. Họ biết hoàn cảnh gia đình tôi nên ngỏ ý xin nhận nuôi thằng bé thứ 2 nhà tôi và gửi chúng tôi 100 triệu coi như hỗ trợ.
Không có tiền, nhà lại đông con, vợ chồng tôi bàn tính cứ cho vợ chồng đó thì sẽ tốt với thằng bé hơn. Họ hiếm muộn, có kinh tế hơn, nên sẽ chăm sóc con tôi thật tốt. Vậy là tôi cho đi đứa con mình dứt ruột đẻ ra và mang 100 triệu về trang trải cuộc sống.
Video đang HOT
Họ nhận nuôi con với điều kiện chúng tôi không được đến thăm. Họ muốn đứa bé chỉ là con của họ thôi, vì nếu nó biết thằng bé sẽ đòi về với bố mẹ đẻ. Chúng tôi thực hiện lời hứa không đến tìm con. Tôi chỉ kịp bảo chồng theo họ, xem họ ở đâu, mai này có muốn tìm con còn biết chỗ.
Cuộc sống khó khăn, nhiều lo toan, chúng tôi cũng quên mất đứa con đã cho đi. Nhờ số tiền 100 triệu kia mà năm đó chúng tôi mua được mảnh đất giá rẻ, giờ hơn 10 năm bán đi lãi gấp rất nhiều lần. Có tiền bán đất, làm ăn tích cóp được sau bao nhiêu năm vất vả cuộc sống của mẹ con tôi đỡ khổ hơn, có của ăn của để. 18 năm rồi, mọi thứ thay đổi nhanh quá, các con đã lớn, vợ chồng tôi đã già đi rất nhiều.
Bây giờ an nhàn, dư giả, chúng tôi mong muốn tìm lại đứa con đã cho đi 18 năm trước để nói lời xin lỗi. Thật may gia đình nhận nuôi con tôi vẫn ở chỗ cũ, thằng bé đỏ hỏn năm nào giờ đã là cậu thanh niên 18 tuổi khoẻ mạnh, đẹp trai. Nó giống chồng tôi y như đúc, nhìn cái là nhận được ra luôn. Nhìn bố mẹ nuôi đối xử với con mình rất tốt, tôi yên tâm và thở phào nhẹ nhõm.
Không dám vào nhà nhận con, chúng tôi theo nó tới trường và nói ra toàn bộ sự thật. Tôi xin lỗi con, mong con nhận lại bố mẹ đẻ. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, thằng bé cáu gắt, khó chịu nói với tôi những lời đau thấu tim can: “Ông bà bỏ tôi từ lúc lọt lòng vì tiền thì không xứng đáng làm bố mẹ tôi. Tôi không có người mẹ nào như thế. Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, đừng làm phiền tôi. Ông bà không có tư cách xưng bố mẹ với tôi!”.
Đứng sững trước lời con trai nói, tôi đau đớn vô cùng. Về nhà tôi suy nghĩ nhiều, khóc nhiều mà đổ bệnh nằm bẹp giường cả tháng trời. Chồng có đến tìm con xin lỗi, mong nó tha thứ một lần nữa nhưng thằng bé không chịu. Đúng là chúng tôi sai, đứa con nào chấp nhận khi bị bố mẹ bỏ rơi, “bán” đi từ lúc lọt lòng chứ.
(thanh259…@gmail.com)
Biết tôi có thai, sếp gọi vào phòng than thở mà tôi bất ngờ
Tôi cúi mặt, nước mắt thi nhau rơi.
Khi biết mình có thai, tôi đau điếng và đầy bất ngờ. Một phần vì kinh nguyệt của tôi không đều, có khi 2-3 tháng mới có một lần nên tôi chủ quan. Một phần bởi tôi đã chia tay người yêu được hai tháng rồi. Chúng tôi yêu nhau 3 năm nhưng không bằng mối tình 6 tháng của anh ta với một cô gái khác. Biết anh ta không còn tình cảm với mình, tôi cũng không níu kéo nữa. Nghe đâu, giờ anh ta cũng sắp cưới rồi.
Vì còn sốc nên tôi chưa dám thừa nhận chuyện có bầu với bố mẹ. Tôi sợ bố mẹ buồn lòng và suy nghĩ nhiều vì mình. Nhưng trong thâm tâm, tôi rất rối bời vì tương lai phía trước. Tôi đem chuyện tâm sự với chị đồng nghiệp thân thiết nhất ở cơ quan. Chị ấy khuyên tôi nên giữ con lại dù có phải vất vả hay đắng cay đến đâu cũng đừng bỏ con. Con không có tội gì cả.
Sáng sớm nay, tôi vừa đến cơ quan thì sếp đã gọi tôi vào phòng riêng. Chị ấy ân cần rót cho tôi ly nước ấm. Câu đầu tiên chị ấy hỏi khiến tôi sửng sốt: "Chị nghe N (đồng nghiệp) nói em có bầu rồi à?".
Tôi ấp úng thừa nhận. Sếp ngồi bên cạnh tôi, nhẹ giọng bảo tôi đừng có những suy nghĩ không đúng, đừng vì lỗi lầm của người lớn mà bắt con trẻ phải trả giá.
Rồi chị ấy bỗng than thở: "Như chị đây, thèm có con biết bao nhiêu mà cũng chẳng thể có được". Tôi kinh ngạc nhìn sếp. Chị ấy đỏ hoe mắt, bảo bản thân bị vô sinh. Đây là điều khiến vợ chồng chị phải rời xa nhau vì anh là con trai độc đinh của dòng họ, không thể không có con nối dõi.
"Chỉ có một mình em biết được bí mật này của chị thôi. Tụi em đều khen chị mạnh mẽ, bản lĩnh, giàu có. Nhưng khi về nhà một mình, chị lại cô đơn, càng thèm khát tiếng cười nói của trẻ con. Vì thế, em hãy giữ bé lại, can đảm sinh con và nuôi con. Con chính là hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ mà".
Rồi sếp bảo tôi có thể chuyển đến sống cùng với chị cho vui nhà vui cửa. Chị ấy sống một mình mấy năm nay nên lúc nào cũng trống vắng. Nếu có mẹ con tôi cùng ở, chị sẽ cảm thấy vui vẻ hơn. Sếp cũng hứa hẹn sẽ tạo điều kiện tốt nhất để tôi yên tâm công tác.
Biết được bí mật của sếp, lại nghĩ đến đứa bé trong bụng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy may mắn. May mắn vì con đã đến bên cạnh tôi lúc tôi đơn độc nhất. Chắc chắn tôi sẽ giữ và sinh con ra, dù có khó khăn, vất vả đến đâu. Nhưng tôi có nên chuyển đến ở cùng sếp như lời chị ấy khuyên không?
(mychau...@gmail.com)
Muốn vợ nghỉ việc về quê, chồng đưa ra hạ sách khiến tôi tức đỏ mặt Tại sao chồng lại nói dối trắng trợn để tôi phải bỏ việc, vội vã về quê thế chứ? Tuần vừa rồi, chồng gọi điện nói là đang bị bệnh nằm liệt giường, nhiều ngày không ăn uống gì, chẳng biết sống như thế nào nữa, vợ về nhà ngay. Sau đó tôi đã xin phép chị chủ nhà cho nghỉ vài ngày,...