Sau bữa cơm tối, mẹ tôi lấy ra tờ đơn ly hôn trong sự kinh ngạc của mọi người
Khi mẹ lấy đơn ly hôn ra, bố tôi không thể tin nổi. Chị em tôi cũng bất ngờ với quyết định cứng rắn của mẹ.
Ảnh minh họa
Bố mẹ tôi không hạnh phúc. Chị em tôi biết rõ điều này từ khi chúng tôi còn bé. Lúc đó, mẹ tôi thường bị bố chê trách, đánh đập mỗi khi có chuyện không hài lòng. Chúng tôi thương mẹ, muốn bênh vực, bảo vệ bà nhưng tuổi nhỏ sức yếu nên cũng không làm gì được. Sau mỗi trận cãi vã, mẹ thường lén khóc một mình dưới bếp, còn bố tôi bỏ đi nhậu với bạn bè của ông.
Chị em tôi trưởng thành, bố mẹ dần ít cãi nhau hơn. Nhưng tôi vẫn thấy mẹ khóc suốt bởi bản tính gia trưởng, độc đoán của bố. Có lần, ông hất đổ cả mâm cơm chỉ vì mẹ quên làm bát nước mắm chấm. Tôi bênh mẹ, nói vài câu liền bị bố giáng cho một cái tát. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy mẹ dám vùng dậy, dắt chị em tôi bỏ về nhà ngoại ở nửa tháng. Bố sang xin lỗi, hứa hẹn đủ điều, mẹ tôi mới chịu quay trở về.
Bây giờ, chị em tôi đều đi lấy chồng. Bố mẹ ở với nhau, tôi vẫn hay nhẹ nhàng khuyên nhủ bố tôn trọng, yêu thương vợ. Bởi sau này, chỉ có ông bà dựa dẫm vào nhau, chăm sóc lẫn nhau những khi đau bệnh. Bố tôi ậm ừ cho qua. Mỗi lần về chơi, thấy ông bà không cãi cọ, tôi cũng yên tâm phần nào.
Vậy mà hôm qua, sau bữa cơm tối, mẹ tôi bỗng lấy ra tờ đơn ly hôn và kiên quyết đòi chia tay bố. Bố tôi kinh ngạc, không thể nào tin nổi. Chị em tôi cũng bất ngờ vì không hiểu sao mẹ lại đưa ra quyết định đột ngột này.
Mẹ tôi bình tĩnh nói đã suy nghĩ rất kỹ, suy nghĩ suốt mấy chục năm qua rồi nhưng chưa đủ can đảm để ly hôn. Lẽ ra, mẹ vẫn sẽ chịu đựng nếu như mấy ngày trước, bố không lớn tiếng chửi mắng vợ giữa chốn đông người chỉ vì bà trót làm rơi cái điện thoại của ông. Chuyện đó giống như giọt nước tràn ly khiến bà không chịu nổi nữa. Bà không thể sống đời, chôn vùi cuộc đời với một người đàn ông không biết tôn trọng, yêu thương mình.
Video đang HOT
Chị em tôi nhìn nhau thở dài. Hôm đó, mẹ tự dọn đồ qua phòng bên cạnh ngủ. Bố tôi có năn nỉ nhưng bà vẫn không xuống nước. Chị em tôi không muốn bố mẹ ly hôn ở tuổi xế chiều này nhưng nghĩ đến những chuyện mẹ phải chịu đựng, chúng tôi lại nghẹn lòng. Giờ tôi nên để mẹ được ly hôn, sống đời tự do hay khuyên bà cho bố thêm một cơ hội cuối cùng đây?
Tặng mỗi con trai 1 căn nhà bạc tỷ nhưng 2 cô con dâu vẫn không vừa ý
Tôi không biết phải nói gì về màn "đấu đá" nội bộ của 2 chị dâu. Đã được cho không cái nhà to đẹp như thế rồi mà còn chê, chị dâu thứ còn dọa ly hôn với anh tôi nữa.
Từ bé đến lớn ai cũng bảo tôi sướng vì có tận 2 ông anh trai. Làm con gái vốn dĩ được cưng chiều rồi, làm em út của 2 ông anh thì được chiều gấp đôi.
Đúng là cuộc sống của tôi cũng vui vẻ đủ đầy thật. Mọi thứ đều có bố mẹ và các anh lo, tuy không đến mức như công chúa song cũng chả thiếu thốn gì. 2 ông anh tôi còn tâm lý và khá ưa nhìn nữa chứ. Đi đâu tôi cũng tự hào vì có 2 "vệ sĩ" bên cạnh.
Từ bé đến lớn các anh tôi được vô số nhà nhận làm con rể, bạn bè người quen của tôi cũng tranh nhau "ứng tuyển" làm chị dâu. Đã giỏi giang soái ca lại còn hài hước, nói không phải lố chứ 2 anh tôi đúng là mẫu đàn ông khiến nhiều chị em ao ước.
Nổi bật là thế nhưng quá 25 tuổi rồi mà hai anh nhà tôi vẫn chưa chịu thành gia lập thất. Bố mẹ sốt ruột, ông bà giục cưới, họ hàng người quen bàn ra tán vào, thậm chí hàng xóm ác khẩu còn nói các anh tôi có vấn đề giới tính. Song tôi biết thừa các anh đều có người yêu. Chẳng qua vì tính không thích bị soi mói nên hai anh không công khai thôi. Mẹ tôi cũng biết nhưng nói mãi 2 cậu con trai chẳng ai chịu đưa bạn gái về giới thiệu. Các anh bảo khi nào thực sự muốn kết hôn thì họ sẽ nói.
Đùng cái cuối năm ngoái cả 2 anh lần lượt thông báo sẽ cưới vợ. Toàn bộ quy trình thủ tục từ bữa cơm ra mắt đến ngày rước dâu chỉ vỏn vẹn trong vòng 3 tháng. Đám cưới của 2 anh cách nhau chỉ vài tuần, khiến gia đình tôi được phen bận rộn chóng cả mặt. Thế nhưng ai cũng vui lắm, bởi bố mẹ tôi rước được 2 cô con dâu một lúc cơ mà!
Trong số 2 chị dâu thì tôi quen vợ anh cả từ trước. Chị ấy chủ động kết bạn trên mạng xã hội với tôi từ khi mới yêu ông anh mét 8. Chị cùng sở thích nấu ăn giống tôi, cùng chung đam mê nuôi thú cưng nên nói chuyện rất hợp. Chị dâu thứ 2 thì ngày ra mắt tôi mới làm quen, có vẻ khá hòa nhã lại xinh xắn nên tôi nghĩ về chung một nhà sẽ ổn.
Nào ngờ đâu mới thêm 2 thành viên được nửa năm thì nhà tôi đã um sùm khói lửa rồi! Tất cả là vì món quà bố mẹ tôi tặng 2 anh cùng lúc vào dịp 2 chị dâu cùng báo tin vui 2 vạch.
Ông bà nội ngoại và bố mẹ tôi cùng góp tiền mua 2 căn chung cư ở cạnh nhau cho gia đình 2 anh chuyển ra ở riêng. Nhà tôi vốn dĩ vẫn rộng rãi, đủ phòng cho các chị sinh cháu thoải mái. Song bố mẹ tôi tư tưởng hiện đại nên nghĩ rằng để các con ở riêng sẽ tốt hơn. Tòa chung cư cũng chỉ cách nhà tôi 15 phút đi bộ nên khá tiện lợi.
Tưởng nhận được món quà tiền tỷ thì ai cũng vui, song đúng hôm đi xem nhà thì sóng gió ngầm bắt đầu nổi lên. Lúc đang đi thì ai nấy tươi cười hớn hở. Tới khi bố mẹ giao chìa khóa cho các anh thì thái độ 2 bà chị dâu thay đổi thấy rõ.
Nguyên do là vì anh cả được căn góc có ban công to và cửa kính view đẹp hơn, còn anh 2 thì nhận căn giữa ban công hơi nhỏ. Dù diện tích chênh nhau có xíu thôi nhưng chị dâu thứ cảm thấy không công bằng, chị đòi đổi nhà vì thích phòng ngủ 2 mặt kính ở căn góc hơn.
Cá nhân tôi đứng ngoài nhìn khách quan thì thấy 2 căn chả khác gì nhau mấy, bố trí nội thất cũng từa tựa như nhau. Cùng là căn 2 ngủ nên giá không hề rẻ, ấy thế mà chị dâu tôi chê bai như mớ rau ngoài chợ vậy! Quan trọng là 2 căn cạnh nhau thì tiện cho 2 gia đình quan tâm chăm sóc lẫn nhau, ấy thế mà chị dâu thứ lại chẳng thèm nghe ai phân tích.
Dù các anh tôi đã đứng ra giải thích rằng ở căn nào cũng vậy, đều là quà người lớn trong nhà tặng nên họ đều thấy biết ơn và chẳng dám đòi hỏi. Tuy nhiên chị dâu thứ vẫn không vui. Chị hậm hực nói bố mẹ chồng phân biệt đối xử, cho con trai lớn nhà to đẹp hơn còn con trai nhỏ thì phải chịu thiệt thòi. Chị đòi mở bốc thăm chọn nhà khiến cả gia đình tôi sửng sốt. Sự nóng nảy của chị làm ai cũng khó xử chẳng biết phải nói gì.
Giấy tờ lúc mua đứng tên bố mẹ hết nhưng sau này sẽ làm thủ tục sang tên cho 2 anh. Biết chuyện này xong chị dâu thứ lại tiếp tục than vãn. Chị lẩm bẩm "quà tặng kiểu gì mà lại đứng tên bố mẹ chồng". Dường như chị không quan tâm đến tấm lòng của cả gia đình tôi mà chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân.
Được cái chị dâu cả cũng không vừa. Chị ấy nhất quyết không muốn bốc thăm đổi chác gì hết, bố mẹ chồng cho gì thì chị nhận y nguyên như thế. 2 ông anh tôi trông khá khổ sở khi phải hứng "mưa bom bão đạn" vô lý từ 2 cô vợ.
1 tuần trôi qua rồi nhưng chưa có ai dọn sang nhà mới. Tất cả vì chuyện phân chia chưa ngã ngũ. Không ai chịu nhường ai, 2 bà chị dâu từ quý mến thân thiết chuyển sang "chiến tranh lạnh". Đến bữa cơm không chịu ăn chung, cả ngày đi ra đi vào cứ kèn cựa nhau từng câu từng chữ. Chị dâu nhỏ trách chị dâu lớn là người ích kỷ. Chị dâu lớn thì cười nhạo: "Em mới là đồ tham lam". Cả nhà tôi đứng giữa mà nhức hết cả đầu.
Chị dâu thứ còn đẩy sự việc lên căng thẳng tới mức nếu không được ở căn hộ chị thích thì chị sẽ ly dị với anh tôi. Chị bảo làm mẹ đơn thân cũng chẳng có gì ghê gớm, còn dọa sẽ đặt tên con theo họ mẹ.
Tự dưng chuyện vui lại biến thành rối tinh rối mù! Tôi thương bố mẹ với các anh vô cùng, họ vò đầu mất ngủ suốt bao hôm để nghĩ cách giải quyết. 2 anh đều muốn ở gần nhau và muốn các chị hòa hợp nữa.
Cuối cùng bố mẹ tôi quyết định sẽ bán ô tô riêng của họ đi, dồn thêm ít tiền để đổi lấy căn góc đối diện. Thế nhưng lúc gọi hỏi phía chung cư thì họ cho biết căn ấy đã bán cho người khác rồi! Các căn góc ở tầng khác cũng kín hết người mua, còn sót 2 căn trống thì lại ở tầng thấp quá chị dâu tôi không thích. Khổ thế không biết nữa.
2 chị dâu đều đang mang bầu nên chẳng ai dám bàn tán kích động thêm. Nhưng để lâu thêm vài hôm nữa cũng không ổn tí nào, ai có cách gì hay tư vấn cho tôi với!
Đón bố mẹ dưới quê lên ở vài ngày, thấy trên bàn toàn thịt cá do vợ nấu tôi chỉ muốn ly hôn Sau khi chúng tôi về nhà mới, bố mẹ cũng vui mừng lắm nhưng không có tiền cho. Cả đời ông bà chỉ đủ ăn và nuôi hai anh em tôi ăn học. Vợ tôi sinh ra trong gia đình khá giả ở thành phố, còn tôi là dân tỉnh lẻ. Thời hai đứa học chung ở trường đại học, không ai nghĩ...