- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -
Phận làm con
On 11/04/2018 @ 7:44 PM In Góc tâm tình
Mong muốn lớn nhất của tôi là sớm tìm được mẹ để có thể gọi một tiếng "Mẹ", được như vậy là tôi vui lắm rồi.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của mẹ. Cuộc sống của tôi luôn tràn ngập bởi những trận đòn và tiếng la mắng của bố. Mẹ bỏ tôi đi khi tôi mới được 2 tuổi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Mẹ tôi chẳng khác nào một người khuyết tật, mẹ không thể nói, không thể nghe và cũng không biết chữ. Việc mẹ bỏ bố con tôi ra đi có thể coi là một sự giải thoát, nếu là tôi, chắc tôi cũng sẽ làm như vậy. Tôi rất yêu mẹ.
Mong muốn lớn nhất của tôi là sớm tìm được mẹ để có thể gọi một tiếng "Mẹ" - Ảnh minh họa
Bố tôi là một người đàn ông không có trách nhiệm, tính tình hay cáu bẳn, không vui hoặc không bằng lòng việc gì là ông có thể gây gổ đánh nhau với người ta ngay. Một khi đánh thì không phân biệt nặng nhẹ, có khi đánh người ta đến thừa sống thiếu chết. Ngày mẹ bỏ nhà ra đi bố cũng bắt đầu ra ngoài làm thuê. Ông đi một mạch 3 năm liền. Trong suốt 3 năm đó, tôi lớn lên trong sự chăm sóc, cưu mang của bà con hàng xóm. Duy có người bác ruột là đối xử với tôi không ra gì. Trong mắt họ, tôi là một đứa trẻ hư hỏng vô tích sự. Tôi đã sống như vậy trong suốt 3 năm, cuối cùng thì bố cũng trở về. Lần trở về này bố đã thay đổi, ông đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Không chỉ bỏ bê việc nhà mà mỗi lần ra khỏi nhà có khi hai, ba hôm mới về, bỏ đói tôi ở nhà một mình. Ông không cho tôi sang nhà khác ăn trực nên tôi đành nhịn đói. Đói vậy nhưng cũng không dám kêu ca bởi chỉ cần ông bực mình chuyện gì ở ngoài là về nhà lại trút hết lên người tôi. Ngày nào tôi cũng phải ăn ít nhất 3 trận đòn mà trận nào ra trận ấy. Nhớ có lần không chịu nổi sự dày vò xác thịt đến nhớ đời của ông mà tôi đã bỏ nhà đi 3 lần. Có lần bỏ đi suốt 7 ngày liền mà không một hột cơm dính bụng, dạ dày chỉ toàn nước là nước. Cái đói tới sót ruột gan nhiều lần đưa tôi đến ý nghĩ tự tử nhưng mong muốn được gặp mẹ đã kéo tôi trở lại với cuộc sống. Việc tôi bỏ đi cả tuần trời như vậy nhưng bố không hề mảy may đi tìm.
Đến năm tôi 15 tuổi bố tôi lại ra ngoài kiếm việc làm thuê, tôi lại ở nhà một mình. Một mình xoay sở với 5 mẫu ruộng, cuộc sống của tôi cũng coi là tạm ổn. Một năm sau thì ông quay về, trên người không một xu dính túi. Năm 17 tuổi tôi xin vào làm công nhân cho một nhà máy than và đã làm ở đó được gần 2 năm. Năm 2013 tôi bắt đầu lên Sài Gòn làm thuê. Mới đầu tìm công việc cũng khá khó khăn bởi tôi chưa học hết tiểu học lại không có kinh nghiệm làm việc nên chẳng ai muốn thuê cả. Cuối cùng may mắn tôi cũng tìm được một công việc thể lực và làm suốt trong 2 năm.
Không ngờ bố tôi là một người hám tiền. Khi tôi bắt đầu đi làm có tiền, ông liên tục bắt tôi gửi tiền về, còn bảo nếu tôi không gửi sẽ cắt đứt quan hệ bố con. Con người sống trên đời này quả thực quá mệt mỏi và khó khăn, cũng chỉ vì tiền mà suýt nữa bước vào con đường phạm tội, vào con đường chết hay nghĩ đến thế giới cực lạc. Nhưng vì mẹ, tôi đã tiếp tục sống.
Bố vẫn không ngừng giục tôi gửi tiền về. Không thể chịu đựng thêm được nữa, cuối cùng vào năm 2016 tôi đã bán đi một quả thận của mình để lấy tiền. Toàn bộ số tiền bán thận tôi đã gửi về cho ông và bảo ông từ nay đừng bao giờ bắt tôi gửi tiền về nữa. Mọi người không ai biết số tiền đó của tôi từ đâu mà có, tôi cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, nói gì về mình. Ông không một lời hỏi tôi xem số tiền đó ở đâu. Tôi bảo ông, số tiền này đủ để bố dùng cả đời, từ nay trở đi bố đừng bao giờ bắt con gửi tiền về nữa, con không phải là cây rút tiền và cũng không phải giàu có mà có nhiều tiền như vậy. Số tiền này coi như là sự báo đáp công ơn nuôi dưỡng, sinh thành của con đối với bố. Cám ơn bố vì đã đưa con đến với thế giới này.
Thực ra tôi không hề có ấn tượng tốt đẹp gì về ông cả, đó chẳng qua chỉ là sự báo đáp công sinh thành, nuôi dưỡng của ông mà thôi. Tuy vậy, sau này tôi vẫn phải tiếp tục sống cho tốt, tôi vẫn sẽ đi tìm mẹ, mặc dù giờ đây chỉ còn lại một quả thận trong người nhưng tôi vẫn có thể làm việc. Mong muốn lớn nhất của tôi là sớm tìm được mẹ để có thể gọi một tiếng "Mẹ", được như vậy là tôi vui lắm rồi. Mong rằng mọi người hãy chúc phúc cho tôi để mẹ con tôi sớm được đoàn tụ.
Theo GĐVN
Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com
URL to article: https://vietgiaitri.com/phan-lam-con-20180411i3151971/
Click here to print.
Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.