Pha “lật mặt” của gã phản bội sau lễ ăn hỏi và sự thật nhức nhối: Trời ban chữ Duyên, phải cố giữ nhau mới có Nợ
Phải rồi, làm gì có ai yêu 1 người đến 2 lần, chỉ có thể là 1 lần yêu đến 2 người mà thôi.
Nhâm nhi ly cafe trong 1 góc quán nhỏ cũ kĩ – cũ như chính tâm hồn cô lúc này. Cô tận hưởng không gian yên tĩnh trong dòng người hối hả chỉ có thể tưởng tượng ra âm thanh qua ô kính ngoài kia. Lẽ ra hôm nay là ngày cưới của cô – ngày mà anh hứa biến cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Cô và anh quen nhau trong 1 cơ duyên rất kì diệu: 1 người từ Mỹ trở về quê hương, 1 người từ quê hương bay sang Mỹ. Sân bay có lẽ là nơi đánh dấu định mệnh của họ mà khoảnh khắc ấy cả đời cô chẳng quên.
Yêu xa có, hợp rồi tan cũng có nhưng rồi họ đã vượt qua 4 năm đằng đẵng để chờ ngày về chung 1 nhà. Vậy mà chỉ khi kết thúc ăn hỏi xong, cô phát hiện ra chồng sắp cưới của mình là kẻ 2 mặt.
“Làm gì có người đàn ông nào trên đời này 100% chung thủy. Sự chung thủy ấy chỉ tồn tại cho đến khi anh ta tìm được mối ngon hơn mà thôi” , đó là lời giải thích tệ bạc nhất mà cô được nghe từ anh ta. Không còn đám cưới nào diễn ra nữa, nước mắt hòa vào từng bức ảnh đầy kỉ niệm. Người ta bảo số cô may: “May vì chưa đăng kí kết hôn” . Nực cười là có lẽ đúng!
Lời bài hát vang lên da diết từng câu từng chữ. Nó hợp với tâm trạng cô đến đáng sợ. Cô cười chua chát: Phải rồi, làm gì có ai yêu 1 người đến 2 lần, chỉ có thể là 1 lần yêu đến 2 người mà thôi.
…
“Không thể cho em tương lai, anh trả lại em hiện tại. Rồi có ngày em sẽ hiểu lặng lẽ kết thúc cũng là 1 cách yêu. Vì tình yêu này anh lựa chọn buông tay . Em từng nói, tình cảm đôi khi như sân ga, có người ra đi lại có 1 người đang đến. Sẽ có chuyến đi mới tốt đẹp đến với em…” , anh vò nát bức thư trên tay mà chưa 1 lần đủ dũng cảm gửi cho cô.
Anh giam mình trong 4 bức tường kể từ ngày hạnh phúc ấy, anh cứ ngỡ sẽ được cùng cô nên duyên chồng vợ nhưng không… cuộc đời quá khắc nghiệt. Anh đang phải gánh 1 món nợ khủng khiếp từ việc làm ăn thua lỗ của gia đình. Chỉ cần cô có chút dính líu nào đến anh, sẽ thêm 1 người khổ đau, bất hạnh. Anh đành chọn cách để cô nghĩ anh là 1 gã phản bội đểu cáng, cô sẽ quên anh nhanh hơn.
“Trời ban mỗi chữ Duyên mình đừng nên bỏ lỡ, phải cố giữ nhau thì mới có nợ”
Người ta nói, gặp được nhau là do duyên nhưng ở lại bên nhau là do số phận. Nhưng thực chất, Hiền Hồ hát đâu có sai: “Trời ban mỗi chữ Duyên mình đừng nên bỏ lỡ, phải cố giữ nhau thì mới có nợ” . Số phận ấy nằm chính trong tay chúng ta.
Có những câu chuyện tình yêu đẹp như 1 bức tranh vậy, song chỉ khi bước vào cuộc sống hôn nhân cái đẹp ấy mới phai nhạt dần, thậm chí là biến chất. Khi yêu, họ càng vì nhau bao nhiêu thì đến lúc chung sống họ càng vỡ mộng vì nhau bấy nhiêu. Có những lý do rất tầm thường bắt nguồn từ cơm áo gạo tiền. Có lý do lại cao thượng kiểu “không thể mang lại hạnh phúc nên chọn cách buông tay ”.
Giới trẻ ngày nay cứ thắc mắc tại sao ông bà xưa có thể ăn đời ở kiếp bên nhau. Trong khi đó đáp án chỉ 1 câu ngắn gọn: Thời ấy cứ hỏng là sửa, làm gì có điều kiện để thay cái mới, bao gồm cả hôn nhân cũng vậy. Thế mới có những tình yêu đơn thuần chờ đợi nhau cả thập kỉ, chỉ đơn giản là yêu rồi thì khó mấy cũng gắng được. Chỉ cần 1 người hứa về, người kia sẽ quyết chờ, chỉ cần 1 người còn muốn vun, người kia sẽ không ngại đắp.
Còn ngày nay, có muôn vàn lý do mà người ta lựa chọn buông tay : vì phản bội, vì không hợp và cả những lý do tương tự như chàng trai trong câu chuyện ấy. Nhưng sự thật là ranh giới giữa cao thượng và trốn tránh nó rất mong manh. Khi bạn nghĩ bạn làm thế mới tốt cho đối phương thì bạn lại khiến người ta đau thêm gấp bội. Mỗi sự trốn tránh đều là hành vi của vô trách nhiệm. Kể cả không thể là “nợ” của nhau thì cũng đừng gieo nỗi đau đau đáu.
Chúng ta không thể sao chép cuộc đời của người khác nhưng lựa chọn đối mặt với khó khăn thế nào lại là bản lĩnh của mỗi người.
Trên đời này nếu không thể ở bên nhau thì hãy yêu theo nhiều cách khác
Nhà văn Milan Kundera từng nói: “Gặp gỡ là chuyện của hai người, rời đi là quyết định của một người. Đây là một thế giới quay vòng”. Mỗi cuộc gặp gỡ đều là duyên số, nó để lại cho chúng ta nhiều hơn một kỷ niệm. Và mỗi 1 người rút khỏi cuộc đời bạn, bạn sẽ nhận ra mình trưởng thành hơn.
Tình yêu dù đẹp mấy cũng phải chấp nhận thực tế. Khi mà chúng ta đã cố gắng hết sức mà kết quả không được như mong đợi thì hãy chia tay theo cách văn minh nhất.
Đánh mất 1 mối quan hệ cũng giống như cảm lạnh. Dù bạn đau ốm đến đâu cũng sẽ có ngày khỏi bệnh. Nó sẽ tăng cường khả năng miễn dịch và nhắc nhở chúng ta biết chăm sóc, tự bảo vệ bản thân khi thời tiết thay đổi.
Nếu đã cố gắng “sửa” mà mối duyên ấy vẫn “hỏng”, đừng cố chấp níu kéo đến mức đánh mất bản thân. Một đời người không dài, không có thời gian lãng phí, phải vấp ngã mới có trưởng thành. Khi đã hết lòng mà vẫn không thể bên nhau, chúng ta sẽ hiểu yêu một người không phải để chiếm hữu mà là cho nhau những điều tốt đẹp nhất khi còn có thể.
Có người dù miễn cưỡng nhường nào cũng phải học cách mỉm cười buông tay , không phải vì họ không còn yêu mà là tình yêu của họ đã tăng lên một trạng thái khác, nó là sự hi sinh.
Buông tay không phải là ngừng yêu mà là học cách tiếp tục sự sống của tình yêu theo những cách khác.
Đầu tiên, mỗi người sẽ “lớn lên” và tự chữa lành vết thương. Hãy “sử dụng” bản thân tốt hơn để trân trọng ký ức của thanh xuân đã mất. Quan trọng là cách bạn buông tay thế nào và mọi thứ có thực sự đã không còn có thể cứu vãn.
Thứ hai, hãy học cách chúc phúc và biết trân trọng. Vì cuộc đời này không có duyên phận thì hãy mỉm cười , rồi mọi thứ sẽ qua đi. Mong người ta tốt đẹp có nghĩa là tự cho phép cuộc đời mình thanh thản , an yên .
Thứ ba, học cách sử dụng những ký ức quý giá để tiếp tục trân trọng và ghi nhớ. Một số người, một số mối quan hệ không phải đi qua đời bạn một cách vô ích. Bạn sẽ có được kiến thức và cái nhìn sâu sắc từ họ. Hoặc bạn sẽ yêu người khác hoặc bạn sẽ biết cách yêu chính mình.
Yêu một cánh đồng, bạn có cả mùa gặt, yêu một giàn cây nhỏ, bạn có cả mùa hoa.
Nếu có duyên, không nợ đừng sợ không được ở lại bên nhau. Đời này không yêu nhau, vẫn còn có thể yêu theo nhiều cách khác…
Đi làm về, vợ chồng tôi đứng hình khi thấy quần áo bị vứt ngoài sân, bố chồng thì đứng chống nạnh đuổi chúng tôi ra khỏi nhà
Vợ chồng tôi nhìn đống quần áo vứt lộn xộn trước sân mà đứng hình, nhìn nhau không biết nên nói gì nữa.
Dốc hết trái tim - Tổng đài "lắng nghe và giải đáp" tất tần tật về phụ nữ. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu - hôn nhân, mà còn có thể nói về những ước mơ, hoài bão; bày tỏ quan điểm, thắc mắc muôn mặt về đời sống; thậm chí kể câu chuyện đời mình... Với hình thức chia sẻ hai chiều, bạn gửi tâm sự về cho Tổng đài - Tổng đài gửi lại bạn hình ảnh minh họa tâm sự đó, hy vọng rằng đây sẽ là nơi gửi gắm tin tưởng của chị em. Ngay bây giờ, hãy dốc hết trái tim qua hòm mail: tongdaitraitim@gmail.com
Xin chào chị Hướng Dương,
Vợ chồng tôi sống chung với bố chồng chị ạ. Mẹ chồng tôi mất khi tôi về làm dâu được hơn 4 tháng. Lúc đó tôi đang mang thai con gái nhưng cũng cố gắng lo liệu chu toàn tang lễ mẹ chồng. Tôi sống với bố chồng cũng hết lòng nhưng ông càng lúc càng thay đổi tâm tính.
Mẹ chồng tôi mất chưa được một năm thì bố chồng dẫn người phụ nữ khác về nhà. Chồng tôi phản đối thì ông mắng cả vợ chồng tôi lẫn cháu. Chồng tôi phẫn uất quá nên ôm ảnh mẹ ra ngoài thuê trọ. Được hơn một năm, bố chồng tìm đến nhà trọ gọi chúng tôi về ở lại vì người đàn bà kia đã đi rồi.
Vợ chồng tôi về ở được hai tháng nay nhưng ngày nào bố chồng cũng mắng chó chửi mèo. Tôi đi làm về dù mệt mỏi đến đâu cũng phải lao vào bếp nấu ăn. Còn chồng tôi có bận bịu thế nào cũng phải về đón con chứ bố chồng không chịu đón giúp. Vì thương ông sống đơn độc một mình, chúng tôi mới cố nhịn.
Hôm qua, vợ chồng tôi đi làm về thì đứng hình khi thấy quần áo bị vứt ngoài sân. Bố chồng đứng chống nạnh đuổi chúng tôi ra khỏi nhà. Chồng tôi giận dữ hỏi vì sao? Ông nói muốn dẫn "vợ mới" về ở nhưng chúng tôi phản đối nên đuổi chúng tôi đi. Đúng là đêm qua, khi ăn cơm, bố chồng còn nói đến việc đó và tôi không đồng ý, chồng tôi còn nhắc đến chuyện cũ như một bài học cho ông. Và cuối cùng chúng tôi bị đuổi đi chị ạ.
Giờ vợ chồng tôi chuyển ra ngoài ở trọ tiếp. Chồng tôi giận lắm. Nhưng dù sao ông cũng là bố của anh, nếu ông xảy ra chuyện gì hay già yếu thì anh vẫn phải lo. Chỉ là tôi không muốn như thế, ông tuyệt tình thì tôi cũng muốn tuyệt nghĩa, chẳng ai liên quan ai nữa cả. Liệu như thế có được không Hướng Dương? (khnhu...@gmail.com)
Chào bạn,
Hướng Dương rất hiểu tâm trạng của bạn sau khi xảy ra một loạt chuyện liên quan đến bố chồng. Việc bạn đặt ra những câu hỏi trên đã chứng minh bạn đang rất buồn chán, thất vọng và hụt hẫng vì cách ứng xử của bố chồng.
Sau lần này, nếu bố chồng có tiếp tục gọi vợ chồng bạn về ở thêm một lần nữa, vợ chồng bạn nên bàn bạc thật kĩ rồi hãy quyết định. Nhưng dù không sống chung, bạn cũng không nên ngăn cản chồng về nhà thăm nom bố ruột, bởi đó là trách nhiệm của một người con.
Về tương lai, nếu như bố chồng già yếu, Hướng Dương mong bạn sẽ gạt bỏ đi những hận thù cũ, đừng tuyệt nghĩa chỉ vì ông đã từng tuyệt tình. Không nên vì lỗi sai của người khác mà bắt buộc bản thân cũng phải "sai theo". Tha thứ cho người khác cũng chính là bao dung chính bản thân và tâm trạng của mình. Không nên cứ cố chấp giữ mối hận thù, sự giận dữ trong trái tim để rồi mất đi những giây phút hạnh phúc, an yên. Hơn nữa, một khi bạn sống đúng với lương tâm của mình thì chồng bạn sẽ càng trân trọng, càng thương yêu bạn hơn.
Còn bây giờ, bạn hãy cứ sống thật tốt, chăm sóc con, yêu thương bản thân và chồng. Thân gửi.
Hướng Dương.
Phụ nữ khôn ngoan cần nằm lòng quy tắc 48 giờ để công việc thuận lợi, tiền đầy túi và giữ sự khăng khít cho các mối quan hệ Quy tắc 48 giờ là minh chứng cho chân lý thời gian có thể trả lời tất cả. Muốn hạnh phúc, an yên và giảm thiểu sóng gió trong cuộc đời này, chị em hãy thả lỏng bản thân, nhẫn nại một chút để lắng nghe tiếng lòng mình. Đã bao giờ bạn cảm thấy bất lực vì có những thứ cảm giác...