- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -
Nứt vỡ hôn nhân vì chồng không biết lắp bóng đèn
On 03/05/2012 @ 9:35 AM In Góc tâm tình
Không kể ngày mưa, đường bẩn hay mùa nắng rát da, bụi mù, với tấm lòng tận tụy, nhiệt tình, chị Hà (tổ hòa giải phường) luôn cố gắng để đến tìm hiểu, hòa giải các vụ việc mâu thuẫn gia đình.
Trong đó có không ít vụ phải đi lại hòa giải tới 2, 3 lần mới thành công. Chị giản dị bộc bạch: "Công việc của tôi đơn giản có thế thôi.
Các cụ ngày xưa nói : "Miếng ăn tìm đến, miếng đòn tìm đi", thế mà công việc của tôi thì ngược lại, hễ cặp vợ chồng nào to tiếng, xích mích là tìm đến để hòa giải, chỉ mong muốn đem lại sự êm ấm, bình yên cho mọi nhà".
Lấy nhầm "công tử bột"
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, cuộc sống sinh hoạt vợ chồng liên quan tới hàng loạt các mối quan hệ khác như con cái, đồng nghiệp, hàng xóm... nên không phải lúc nào cũng êm đềm, xuôi chiều.
Những hòa giải viên như chị Hà trót mang cái nghiệp "ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng" nên nhiều khi cũng quay cuồng trong những rắc rối không phải của gia đình mình.
Trong suốt quá trình biến "gương vỡ lại lành", chị Hà vẫn còn nhớ lần hòa giải gần đây cho một cặp vợ chồng mâu thuẫn bởi tính cách của người chồng hơi ích kỷ, ít quan tâm đến vợ khiến vợ tủi thân, buồn rầu.
Cũng vì thế mà trong một phút nông nổi, người vợ đã một mình làm đơn ly hôn. Anh chồng thì cảm giác mình bị mất sĩ diện nên nhất định "cứ theo đơn mà làm, không hòa giải, hàn gắn gì hết".
Nhân duyên vợ chồng tưởng chừng đến đây là đứt đoạn, thế nhưng nhờ sự khéo léo, tâm lý của những hòa giải viên như chị Hà, cả hai đã nhận ra lỗi lầm và quay lại với nhau.
Tốt nghiệp đại học, cùng trở về quê làm việc trong một cơ quan nên chị Mai và anh Tuấn sớm trở nên gắn bó, thân thiết.
Vì anh Tuấn là con một nên ngay khi mang chị Mai về ra mắt, gia đình anh đã vội vàng giục cưới. Công việc của chàng rể tương lai đã ổn định, điều kiện bên kia cũng khá nên dù biết cả hai tìm hiểu nhau chưa thật sự lâu dài song nhà chị Mai cũng vun vén thêm chuyện tình cảm cho đôi trẻ.
Vì thế, mới quen nhau được nửa năm, chính thức nhận lời yêu trong vòng 3 tháng song anh Tuấn chị Mai đã tổ chức đám cưới.
Tuy nhiên, cuộc sống hôn nhân không thơ mộng như cả hai từng nghĩ. Khác với vẻ hào hoa khi yêu, lúc này chị Mai mới phát hiện anh Tuấn là người đàn ông nóng nảy, cộc cằn, được gia đình chiều chuộng từ bé nên rất lười, nhiều việc cần bàn tay của người đàn ông trong gia đình thì anh lại không biết làm.
Cả hai làm cùng cơ quan nhưng khác bộ phận nên giờ giấc không tương thích nhau. Khi còn hẹn hò, anh Tuấn hay sắp xếp công việc để cả hai về cùng lúc rồi đi ăn cơm, uống cà phê trò chuyện.
Thế nhưng, khi lấy nhau rồi, mặc dù hiểu công việc của vợ cũng rất bận rộn, khó mà đảm đương hoàn hảo công việc nhà song mỗi lần đi làm về, thấy vợ chưa kịp nấu cơm, anh Tuấn đã hầm hè trách vợ không biết sắp xếp công việc hợp lý.
Chị Mai không dám trách chồng một câu, vì hơn ai hết, chị cùng cơ quan với anh, chị hiểu công việc ở bộ phận anh áp lực hơn chị nhiều. Nghĩ rằng vợ chồng cần có không gian riêng tư, thoáng đãng để xả stress cũng như vun đắp tình cảm nên chị đặt một tour du lịch.
Thấy vợ hồ hởi thông báo về kế hoạch, anh Tuấn không phản đối song cũng chẳng tỏ thái độ vui vẻ, hớn hở rồi.
Hôn nhân đổ vỡ vì chồng công tử bột, không lắp được bóng đèn
Đi du lịch trong dịp nghỉ lễ nên chất lượng tour khiến anh Tuấn không ưng ý vì điểm đến không hấp dẫn, chất lượng phục vụ, ăn uống quá tệ.
Chuyến đi kết thúc, khoảng cách giữa bao vợ chồng càng trở nên xa cách. Anh Tuấn tức bực 1 thì chị Mai buồn rầu 10.
Chị kể lại với hòa giải viên: "Đi du lịch, quan trọng nhất là hai vợ chồng được vui vẻ với nhau trong một không gian mới, chuyện ăn uống đầy đủ, ngon miệng đâu có quan trọng gì.
Nhưng anh ấy không hiểu điều đó. Em tin tưởng rằng chuyến du lịch sẽ kéo gần hai vợ chồng, chỉ cần anh ấy động viên em một lời thì mọi chuyện sẽ rất tuyệt. Chỉ tiếc là anh ấy hành động hoàn toàn ngược lại".
Buồn chán, thời gian sau đó, chị Mai cũng chẳng chủ động bắt chuyện với chồng nữa, không khí gia đình sau giờ tan sở trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Biết vợ dỗi, biết mình sai song anh Tuấn nhất định không chịu mở miệng xin lỗi một câu. Cái lý của anh đưa ra là: "Từ nhỏ đến lớn, đến bố mẹ còn phải xuống nước với tôi, chứ đừng nói là vợ. Xin lỗi rồi để nó coi mình chẳng đáng đồng xu à?"
Chị Hà, hòa giải viên chia sẻ: "Anh ấy là con một, quen được cưng nựng, chiều chuộng từ bé nên sống hơi ích kỷ, lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm, những người khác phải cung phụng mình.
Vợ chồng đã làm cùng cơ quan, về nhà lại đối mặt với nhau suốt, người chồng mà vẫn giữ tâm lý như thế, không mâu thuẫn, sứt mẻ mới là chuyện lạ".
Từ nhỏ đến lớn, được chăm lo quá đầy đủ nên trong suốt quãng thời gian học Đại học xa nhà, ngoại trừ việc biết nấu một vài món ăn đơn giản, anh Tuấn cũng khó có thể trưởng thành hơn.
Lấy nhau rồi, trong những lúc trò chuyện, chị Mai mới biết cuộc sống "công tử bột" của chồng thời đi học Đại học.
Ngày ấy, anh Tuấn được bố mẹ thuê cho hẳn một căn nhà riêng tiện nghi, đầy đủ máy giặt, điều hòa, tủ lạnh, các loại máy móc công nghệ cao phục vụ học tập. Mỗi khi thi cử, mẹ anh lại lên ở cùng con trai cả tháng, mục đích là nấu cho con những món ngon, nhắc nhở đi ngủ đúng giờ...
Lấy vợ rồi, có cái bóng đèn trong phòng ngủ đột nhiên không thấy sáng, chị Mai giục chồng trèo lên ghế để kiểm tra xem có phải thay bóng khác không, anh cũng cằn nhằn, gắt lên: "Cô gọi thợ điện đến xem. Trước giờ tôi có bao giờ làm mấy việc này đâu".
Nghe chồng nói, chị Mai không biết nên cười hay nên khóc. Vì một cái bóng đèn mà phải gọi thợ điện, chị chẳng muốn thiên hạ cười vào mặt chồng mình nên hì hụi bắc ghế, trèo lên kiểm tra.
Ai dè cái ghế nhựa đột nhiên gẫy chân nên chị bị ngã, một mảnh nhựa đâm vào chân khiến chị bị một vết xước dài.
Thấy vợ đi khập khiễng song anh Tuấn cũng chẳng quan tâm gì, không hỏi lý do, cũng không đề cập đến việc đưa vợ đi khám. Đêm xuống, trong lúc chồng miệt mài ngồi chơi điện tử, chị Mai co ro trong căn phòng ngủ mất điện, ôm chân đau ngồi khóc một mình.
Mệt mỏi vì cung phụng chồng
Chồng chị ích kỷ tới nỗi, vào dịp cuối tuần dù vợ có đi đâu cả ngày, nếu không có việc gì quan trọng là nhất định không chịu nhắn tin hay điện thoại hỏi thăm.
Chỉ đến khi về nhà không có cơm ăn, không tìm thấy cái nọ, cái kia là anh mới "nhớ" tới vợ.
Nhiều khi nấu nướng xong, chị Mai gọi với lên tầng cho chồng xuống ăn cơm nhưng chẳng may trúng lúc chồng đang mải điện tử là cũng sẽ bị anh cáu gắt, chị không nói gì song vẫn bị chồng cho rằng lèm nhèm, ăn thì cứ ăn trước, sao phải gọi phá đám?!
Dịp nghỉ lễ, nếu chị Mai có muốn chồng đưa đi chơi thì anh đều than phiền là lái xe ra đường nắng gió, bụi bặm, căng thẳng, thà ở nhà còn dễ chịu hơn.
Mỗi lần vợ chồng đi đâu với nhau thì chị Mai đều phải coi đó như một phần thưởng chồng dành cho mình, chị phải tỏ ra thật cảm kích để anh Tuấn vui lòng.
Chị Mai tâm sự nỗi lòng của mình với người hòa giải: "Đó đều là những việc nhỏ, nhưng nó là cuộc sống hằng ngày, tại sao vợ chồng lại không dành cho nhau sự quan tâm mà anh ấy lại cho mình cái quyền được cáu gắt và bắt người khác phải theo thái độ của mình như vậy.
Cứ 2, 3 bữa là lại giận nhau, mà chính xác là em vừa nói thì chồng đã cáu gắt, trước ở cùng bố mẹ, em cũng chưa bao giờ bị nạt nộ như thế".
Đỉnh điểm nhất là lần chị Mai đột nhiên bị đau bụng giữa đêm khuya. Biết chồng đang làm việc nên chị chẳng dám kêu ca.
Thế nhưng cơn đau bụng khiến người chị tê dại, buốt nhói, chị gắng gượng bảo chồng: "Em đau bụng quá!".
Giá như lúc đó anh Tuấn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt xanh tái và đầm đìa mồ hôi của vợ, bất kỳ người chồng nào cũng sẽ bỏ bê hết mọi thứ để đưa vợ đi khám. Thế nhưng anh còn không thèm quay mặt lại, chỉ phán một câu: "Lấy dầu gió mà bôi vào".
Những điều tưởng chừng rất vụn vặt song nó lại tạo ra một vết nứt sâu trong lòng người vợ.
Và lá đơn ly hôn trong một phút bất đồng cũng là điều dễ hiểu. Trong lần tiếp xúc với chị Hà, chị Mai nước mắt lưng tròng kể lại: "Cũng may là lần đó em không làm sao.
Nhưng thử nghĩ nếu đó không phải đau bụng bình thường mà là bục dạ dày hay đau ruột thừa, thì có lẽ em nằm ngất ra đó chồng em cũng không biết".
Hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến xích mích, chị Hà cùng mấy chị em khác trong tổ hòa giải đã đến nói chuyện với anh Tuấn.
Lần đầu tiên, anh Tuấn chỉ yên lặng ngồi nghe rồi kết thúc cuộc gặp mặt bằng câu: "Cô ấy đã muốn ly hôn thì tôi chấp nhận. Muốn thế nào thì cứ thế mà làm, tôi không cần hòa giải".
Hiểu rõ tính cách của anh Tuấn qua những câu chuyện của chị Mai nên tổ hòa giải không bất ngờ lắm với cách hành xử như vậy.
Lần 2, lần 3, khi nỗi tức giận vì bị vợ đòi ly hôn đã nguôi ngoai nên những lời khuyên của tổ hòa giải cũng khiến anh Tuấn "ngấm" hơn.
Chị Hà đặc biệt xoáy sâu vào việc phân tích tình huống đau bụng của chị Mai, những nguy cơ tiềm ẩn, cũng như lá đơn ly hôn kia chỉ là kết quả của một phút bất đồng, trong sự việc lần này, chị Mai cũng có lỗi nhưng nguyên nhân thực sự là bắt đầu từ anh...
Ngồi cả buổi, cuối cùng chị Hà đã nhận được câu trả lời ưng ý: "Mai em sẽ tới đón cô ấy về nhà".
Chị Hà khẳng định: "Đổ vỡ, ly hôn là điều bất hạnh không ai muốn. Khi có vấn đề nảy sinh gay cấn, cần phải biết bình tĩnh, biết lựa chọn và biết tha thứ, chờ đợi nhau. Có như vậy thì dù khó khăn đến dâu cũng có thể giải quyết được. Ly hôn không phải biện pháp tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn gia đình".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com
URL to article: https://vietgiaitri.com/nut-vo-hon-nhan-vi-chong-khong-biet-lap-bong-den-20120503i383868/
Click here to print.
Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.