Nỗi tủi hờn khó nói của hội chị em có chồng cũng như không: Chẳng mấy khi no đủ, đêm đêm thao thức trằn trọc vì… “đói”
Đàn bà có nhu cầu tìn.h dụ.c cao, phải chăng là bất thường?
Những cô nàng luôn miệng khẳng định tìn.h dụ.c chẳng phải thứ quan trọng trong tình yêu, kỳ thực, luôn là những người rất no đủ.
Chứ cứ thử rơi vào cảnh bản thân chong đèn thức tới canh ba vì cơn khát cơn đói chặn đường giấc ngủ, còn chồng hoặc người yêu đang ngáy khò khò bên cạnh, xem có muốn phát điên lên không?
Đói yêu – Mồ chôn hạnh phúc và sự tự tin của đàn bà
Tôi vẫn nhớ mãi câu nói này của chồng khi mình chủ động mở lời mơn trớn: “Anh đi làm cả ngày mệt lắm đây này, đi ngủ luôn thôi, để hôm khác”. Thật chẳng khác gì tạt gáo nước lạnh vào đám lửa đang cháy bập bùng.
Đêm đó, tôi thử ngồi cân đo đong đếm để gắng hiểu được cái sự mệt của chồng.
8h sáng anh đi làm, 6h chiều anh về nhà – giống như tôi. Nhưng sáng nào cũng thế, khi anh dậy, đồ ăn đã sẵn trên bàn. Tan sở về nhà, tôi lao vào bếp chuẩn bị bữa tối. Còn anh, nằm phè trên sofa, cùng lắm thì nhặt giúp vợ được mớ rau hoặc đổ gạo đổ nước vào nồi.
Vậy mà đêm xuống vẫn kêu mệt đến mức chẳng chiều được vợ. Tôi thà nghĩ chồng mình đang đi bồ bịch bên ngoài, còn dễ hiểu hơn sự chung thủy mà khiến tôi đói khát khổ sở này.
Cái “hôm khác” mà anh nói chỉ diễn ra 3-4 lần một tháng, khi anh muốn. Càng kể càng nghĩ, càng thấy thương chính mình. Đàn bà chẳng chịu chiều chồng thì các anh sẽ tự cho phép mình “đi ăn phở”, coi đó là lý do chính đáng lắm. Còn nếu đàn bà là người bị bỏ đói, cũng chỉ biết nhẫn nhịn chờ chồng chứ đâu dám, đâu thể làm gì hơn.
Trước khi cưới, tôi đã nghĩ khi về chung một nhà một giường rồi, mình sẽ thoát được cảnh phải chui vào nhà tắm giữa đêm để tự mình hạ nhiệt, ai mà ngờ điều đó vẫn tiếp tục tái diễn suốt mấy năm nay. Bao nhiêu bộ đồ ngủ lụa ren sexy tôi tìm đỏ mắt mới mua được, nay đã chui tọt xuống đáy tủ quần áo. Vì có mặc có diện, chồng cũng vẫn thản nhiên chùm chăn đi ngủ, thế mới tài.
Video đang HOT
Dần dà, tôi chán chẳng muốn mở lời. Lắm đêm, tôi đá chồng ra sofa, khóa cửa phòng ngủ để được thoải mái xem phim rồi tự vỗ về, tự giải tỏa cơn đói của mình. Có khúc gỗ nằm cạnh, chỉ thấy tốn diện tích và tức tối trong lòng. Nói ra nghe sao mà cạn tình xó.t x.a, chứ thật là phim ảnh và đôi tay tôi còn có ích hơn người đàn ông mà tôi chọn lấy về.
“Đỉnh vinh quang” trôi tuột vào dĩ vãng
Mình tôi đơn phương nhóm lửa là chuyện đã đành, lâu thành quen, thấy thôi cũng chẳng phải vấn đề to tát. Nhưng cái nhọt này lặn đi, cái nhọt khác lại trồi lên.
Cả tháng vợ chồng mới quan hệ được vài lần, chưa quá 5 đầu ngón tay. Số lượng đã ít mà chất lượng cũng chẳng đến đâu. Lần nào nhập cuộc, tôi cũng thầm tin rằng lần này là một đường bay quốc tế dẫn mình tới đỉnh vinh quang cao vút cho mà xem. Nhưng, lại nhưng… không phải. Tôi mới đang lưng chừng trên hành trình, chồng đã vội vàng bung màn pháo hoa rực rỡ. Sướng, nhưng là sướng mỗi cái thân anh.
Như một cô vợ chính chuyên yêu chồng như vốn dĩ, tôi mày mò tìm hiểu đủ loại đồ ăn lẫn thực phẩm chức năng giúp anh tăng sức bền. Kết cục, vẫn chẳng thay đổi. Người đói vẫn đói, kẻ no vẫn no.
Hết nước chịu nổi, tôi từ nhẹ nhàng tỉ tê tâm sự với chồng, đến thẳng thắn thừa nhận tôi đã vài lần lê.n đỉn.h trong khi anh ngủ ngoài sofa. Vậy mà người chồng này lại phũ phàng hỏi ngược lại tôi: “Sao em lại như thế, đàn bà con gái mà suốt ngày đòi chồng?”.
Từ tủi hờn vì chuyện chăn gối không được như ý, tôi chuyển sang tự vấn và hoài nghi bản thân vì câu hỏi của chồng.
Vợ chồng son, con cái chưa có, vậy mà lúc nào tinh thần cũng trong cảnh đói khát. Nhẹ nhàng thì chồng vờ như chẳng thấy, thẳng thắn lại bị chì chiết. Phải chăng đàn bà muốn được “yêu” nhiều là cái tội?
Mọi nỗ lực bị phủ nhận lẫn chà đạp khiến tôi không ít lần muốn mở máy, soạn đơn l.y hô.n.
Tại sao có chồng mà chuyện quan hệ chỉ như chống đói qua ngày đoạn tháng?
Tại sao chẳng phải vợ chồng cùng nhau lê.n đỉn.h mà lại là mình tôi làm điều đó?
Tại sao đàn ông sức dài vai rộng lại có thể lăn ra ngủ khi vợ trằn trọc thức?
Rất nhiều câu hỏi tại sao choán lấy tôi cùng nỗi tủ.i nhụ.c chẳng biết kể với ai. Nhưng cuối cùng, cũng chưa dám dứt khoát ấn máy in, đặt bút ký vào tờ đơn l.y hô.n đã soạn sẵn.
Giá mà lúc còn yêu, tôi biết chồng mình thế này, thì câu chuyện đã khác. Đôi lứa yêu nhau mà chia tay vì tìn.h dụ.c không hòa hợp, nghe thật đơn giản và dễ hiểu biết bao. Nhưng vợ chồng ra tòa vì lý do ấy, câu chuyện lại thật chua chát, hệt như một cú lừa.
Vợ giận ngủ riêng cả tháng trời, nhớ quá nửa đêm xuống tìm tôi "điếng người" nghe tiếng rên rỉ
Cố nhẫn nhịn đến gần một tháng thì tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi nghĩ xuống nước xin lỗi làm lành vợ cũng chẳng phải điều gì to tát.
Thôi thì làm hòa với cô ấy một lần cũng được.Tính tôi từ xưa đến nay không thích dỗ dành phụ nữ. Bạn gái giận luôn để mặc, lúc nào cô ấy hết giận thì thôi. Đối với vợ tôi bây giờ cũng vậy. Trừ phi là tôi phạm tội lỗi tày đình, chỉ là cãi vã bình thường thì cho cô ấy giận hờn chán chê. Có l.y hô.n được đâu mà, khác phải chủ động làm hòa với chồng thôi!
Chúng tôi cưới nhau hơn 1 năm rồi, vẫn ở nhà thuê. Vợ hay chê tôi vô tâm, gia trưởng rồi giận nọ giận kia nhưng tôi chẳng quan tâm. Dần dần cô ấy cũng chán chẳng muốn dỗi hờn nữa. Chiều chuộng sinh hư, vợ chồng rồi chứ có phải mới yêu đương đâu mà bày đặt!
Hôm vừa rồi tôi đi làm về muộn, vốn ăn cơm với mấy người đồng nghiệp rồi. Ai ngờ vợ chờ cơm, lại còn lớn tiếng lên án, trách móc tôi không ăn cơm nhà cũng không báo. Tôi đã nói với cô ấy từ cách đó mấy hôm, là do vợ không nhớ chứ không phải tôi không bảo.
Tôi mặc kệ để xem cô ấy giận được tới bao giờ. (Ảnh minh họa)
Thế rồi cô ấy đùng đùng giận dỗi, ngay tối đó ra ngủ riêng. Đây là căn nhà hai tầng cũ chúng tôi thuê lại. Bình thường vợ chồng tôi ngủ trên tầng 2 nhưng vợ giờ ôm chăn gối xuống ngủ ở tầng 1. Tôi mặc kệ để xem cô ấy giận được tới bao giờ.
Ngày đi làm, tối về chúng tôi cũng chẳng nói với nhau câu nào. Vợ không thèm nấu cơm, đã thế tôi ăn cơm ngoài. Đêm ngủ thì mỗi người một phòng. Cứ tưởng vợ sẽ như mọi lần, khoảng 1 tuần là đã chủ động làm lành với chồng. Ai ngờ lần này qua 2 tuần mà cô ấy vẫn không có dấu hiệu xuống nước.
Tôi là đàn ông bình thường, sức khỏe tốt, lâu không gần gũi vợ khiến tôi rất khó chịu. Nhưng trước nay tôi chưa bao giờ chủ động xin lỗi làm hòa. Căn phòng kia vợ ngủ từ lúc đó đến giờ tôi cũng không hề mở cửa bước vào. Bởi vậy mà trong lòng khó chịu nhưng tôi cũng không chủ động xuống tìm vợ.
Cố nhẫn nhịn đến gần một tháng thì tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi nghĩ xuống nước xin lỗi làm lành vợ cũng chẳng phải điều gì to tát.
Thôi thì làm hòa với cô ấy một lần cũng được.
Đêm vừa rồi, sau khi chuẩn bị tinh thần lấy dũng khí, khoảng 11 giờ đêm tôi xuống tầng 1 tìm vợ. Ai mà ngờ được đang định gõ cửa thì tôi giật bắ.n người khi nghe được những tiếng rên rỉ thở dốc từ bên trong vọng ra. Ban đầu tôi còn nghĩ cô ấy xem phi.m ngườ.i lớ.n, vì lâu không gần gũi chồng. Nhưng nghiêng tai lắng nghe kỹ mới phát hiện ra đó là giọng của vợ.
"Anh tuyệt quá, hơn đứt thằng chồng em. Nó vừa vô tâm, gia trưởng lại còn 'yếu'. Ước gì tuần nào mình cũng được hẹn hò vài bận như thế này".
Tiếng vợ tôi hổn hển nũng nịu vang lên, rơi vào tai tôi chẳng khác gì sét đán.h giữa trời quang. Rồi có giọng đàn ông đáp lại cô ta, mà nghe thế nào tôi cũng thấy thật là quen tai.
Cô ta khóa cửa bên trong. Lúc đó tôi phải dùng toàn bộ lý trí của mình để ép bản thân quay người chạy đi tìm chìa khóa, rồi thủ sẵn điện thoại quay phim chụp ảnh. Cánh cửa mở ra, tôi tối sầm mặt mũi khi thấy vợ mình trần truồng quấn quýt với gã hàng xóm trên giường.
Vợ tôi hét lên khi thấy chồng đột ngột xuất hiện. Tôi nhanh tay quay chụp nhưng gã đàn ông kia còn nhanh hơn, lập tức lao đến giật điện thoại. Hắn xóa video, sau đó mặc quần áo rồi chạy mất. Tôi không làm được gì, chỉ biết quay ra giáng cho vợ mấy cái tát.
Tôi không làm được gì, chỉ biết quay ra giáng cho vợ mấy cái tát. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi mới chuyển đến chỗ này không lâu, thế mà cô ta đã kịp lén lút qua lại với gã hàng xóm. Hắn ta đang độc thân, ở với mẹ ruột, hẹn hò bên ngoài thì sợ người khác nhìn thấy, thế là vợ tôi diễn màn kịch giận chồng rồi nhân cơ hội dẫn trai lạ về nhà hú hí. Vì quen biết mấy năm, cô ta thừa biết tôi tự ái, sĩ diện cao, không bao giờ gõ cửa làm lành.
Nghĩ đến cảnh tượng mình ở tầng 2 ngủ một mình, còn vợ ôm ấp quấn quýt say mê với gã đàn ông khác ngay tầng 1 là tôi lại run lên vì hận thù.
"L.y hô.n thì l.y hô.n, tôi cũng chán ngấy anh rồi. Vừa vô tâm, gia trưởng lại thiếu thành ý xây dựng mối quan hệ. Chưa có con cái gì, thôi thì giải thoát cho nhau".
Câu trả lời của vợ khiến tôi sốc vô cùng. Khó lòng mà tôi tha thứ cho một người phụ nữ phản bội nhưng tại sao cô ta lại trơ tráo cho rằng mình không hề sai? Liệu có phải tôi vô tâm ích kỷ khiến vợ không thấy hạnh phúc trong hôn nhân nên mới ngoạ.i tìn.h?
Sự bất thường trong cuộc nói chuyện lúc nửa đêm: Vợ tâm sự 2 tiếng mà chồng đáp nhẹ 3 từ, nghe thì đơn giản nhưng với phụ nữ sao nặng quá! Không có 1 tiếng nổ đủ gây chấn động mà đôi bên tự dưng thấy tình cảm bỗng chốc tan hoang không lối thoát. Ai đó có hỏi lý do chia tay cũng chỉ ậm ờ không thể gọi được tên. Cuộc nói chuyện 2 giờ đồng hồ, lời đáp lại bằng 2 giây Hoài Ngân kể cách kết thúc cuộc hôn nhân...