- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Những chuyện không dễ kể ở quán “tẩm quất thư giãn”- Kỳ2: Thể hiện tay “nghề”…

On 16/08/2012 @ 2:26 PM In Tin nổi bật

Điểm tẩm quất đầu tiên chúng tôi thâm nhập trên đường Nguyễn Xiển chỉ có 4 nhân viên. Theo gã bảo kê thì: "Nhà em ít nhân viên nhưng mà "làm ăn" có chất lượng lắm.

Nhân viên nhà em "có nghề" lắm

Dừng xe trước cửa một điểm tẩm quất, chúng tôi không xuống xe mà chỉ chống chân để "hỏi thăm". Thấy chỉ có 2 nhân viên ngồi cửa "hóng" khách, còn gã "bảo kê" ra chèo kéo, tôi thăm dò:

- Nhà em ít nhân viên thế, có bao nhiêu người? Ít thế thì chọn làm sao được?

- Nhà em có 4 nhân viên thôi, nhưng "làm ăn" chất lượng lắm. Các anh cứ vào đi, nhân viên ở đây toàn những người "có nghề" cả anh ạ. - Nói rồi gã "bảo kê" quay lại nhìn 2 nhân viên đang ngồi ở cửa. Như nhận được tín hiệu, một ả đứng dậy bước lại gần chúng tôi rồi buông những lời chào mời khách sáo. Gã "bảo kê" thì quay mặt bước vào nhà. Một ả còn cho chiếc vòng tay "vướng" vào gấu váy, làm chiếc váy bị cuộn lên, cố tình lộ cả nội y:

- Em chào 2 anh đẹp "zai". 2 anh đi thư giãn à? 2 anh vào nhà để bọn em còn "phục vụ" nào, kẻo tí nữa đông khách lại phải đợi đấy.

Dù biết rằng, nhân viên "có nghề" đến bao nhiêu thì cũng chỉ là những động tác kích dục cho khách mà thôi. Nhưng chúng tôi đến đây không phải vì mục đích đó nên chọn "điểm hẹn" nào cũng không quan trọng. Tôi quay sang "đồng tình" với anh bạn:

- Thôi vào đây nhé. Sướng thì ở đâu chẳng sướng như nhau! - Cả 2 nhân viên nhìn nhau cười, không biết vì chúng tôi "đồng ý", hay vì...?

Tôi viện cớ vừa đi đường nên muốn ngồi nhâm nhi ly trà rồi "nhường" cho anh bạn chọn phòng trước. Bước vào cửa phòng, anh bạn tôi đứng sững nhìn cô nhân viên đang "ôm" một mớ "đồ nghề" theo sau:

- Sao anh nghe như có tiếng trẻ con "khóc" trong nhà?

- Vâng, trẻ con đấy anh ạ. Em cũng là trẻ con đây này, tí em làm cho anh "sướng" rồi lại thêm đứa "trẻ con" nữa khóc cho anh xem. - Câu trả lời không kém phần trấc trớ của của nhân viên sau khi hiểu ý câu hỏi "ngây ngô" của anh bạn tôi, khiến chúng tôi có cảm giác như đến "điểm hẹn" này rất dễ dàng tiếp cận và khai thác thông tin từ các nhân viên hơn.

Tôi vẫn tỉnh bơ như chưa hề biết chuyện gì. Ly trà đặt lên môi mà không có cảm giác về vị chát của trà, tôi cố "tĩnh tâm" để nghe từng tiếng âm ỉ với cường độ lúc hổn hển như sung mãn, lúc thì như "cố gắng" nén lòng... phát ra từ dãy phòng "làm việc" của các nhân viên. Và tôi cũng kịp nhận ra những tiếng rên rỉ đó không phải là của 1 người. Bỗng cô nhân viên phá vỡ sự tĩnh lặng trong ánh mắt vô cảm của tôi, làm chén trà cũng phải "giật mình" đánh rơi những giọt còn nóng xuống bàn chân tôi:

- Trà ngon không anh. Anh nhìn cái gì mà lạ thế? Mới đi chơi 1 tối đã nhớ vợ à?

- Tôi vẫn giữ được bình tĩnh, mặc cho chén trà đã bị vơi đi:

- Trà ngon quá. Anh mới nhấp môi đã thấy ngọt giọng rồi, nên ngồi tĩnh tâm để thưởng thức. - Dường như không để ý đến những gì tôi đang nói, cô nhân viên vẫn "tập trung" vào "chuyên môn":

- Anh vào được chưa? Vào đi không có tí bạn anh ra trước lại phải đợi anh lâu đấy.

Tôi biết cô nhân viên tên Nhung (chắc chắn là tên giả) đang "thèm khách" nên cũng chả mấy quan tâm. Nhưng không bỏ lỡ cơ hội mục sở thị một điểm tẩm quất có những nhân viên... "có nghề" nên tôi vội đặt cốc trà đứng dậy...

Những chuyện không dễ kể ở quán tẩm quất thư giãn- Kỳ2: Thể hiện tay nghề... - Hình 1

Những nhân viên đang ngồi chờ khách. Ảnh: Nguyễn Khuê

Tay nghề... "thét"!

Nhung chỉ tôi vào "ô" làm việc" thứ 3". Tôi gọi là cái "ô", vì nó không giống gian phòng tuềnh toàng, cũng chẳng giống cái buồng kín đáo. Mỗi ô là một khoảng diện tích đủ để kê một chiếc giường rộng khoảng 60cm. Giữa các ô được phân cách với nhau bằng một lớp vải lụa sơ sài, chỉ treo lửng cao quá đầu người chưa đủ một với, tấm ri-đô chùng xuống còn cách mặt đất khoảng 30cm, và lối vào của mỗi ô chỉ là tấm ri-đô vải lụa. Vừa ghé người ngồi lên cái giường ọp ẹp, bỗng tiếng thét vang lên như có điều gì dữ dội ở "ô" bên cạnh... Ngay sau đó là tiếng cười nhạt nhẽo của cô nhân viên phòng bên:

- Đáng yêu thế, "phục vụ" tốt vậy mà chả biết rồi "quan tâm" đến nhau thế nào? Có "thưởng" không đấy?

Không biết vị khách vừa được "sướng" ở phòng bên có hiểu ý cô nhân viên đang gạ gẫm xin tiền boa hay không? Nhưng điều khiến tôi quan tâm lúc này là Nhung sẽ "giải thích" như thế nào về tiếng "thét" của cô nhân viên phòng bên? Thấy tôi có vẻ chưa hết ngạc nhiên, Nhung vừa tự tay cởi nút chiếc dây nơ trên cổ áo váy để cố phô thêm "quả núi đôi" trước mặt tôi, vừa lạnh lùng như chuyện đó là... "xưa như trái đất" ở đây rồi:

- Có gì mà anh lấy làm lạ thế? Đó là thể hiện "tay nghề" của bọn em mà.

Không biết chắc bình quân mỗi ngày một nhân viên ở quán tẩm quất làm cái việc kích dục cho bao nhiêu gã đàn ông? Nhưng hình dung ra sự "chung chạ" của những người đàn ông ham của lạ với nhân viên mà tôi cũng thấy rùng rợn. Tôi lý do mới bị ngã xe, còn đau vai nên không nằm được, Nhung vẫn níu kéo:

- Không nằm được thì ngồi vậy, để em cởi quần rồi thư giãn cho anh nhé. - Nói chưa xong Nhung đã "bắt tay" vào "làm" như bản năng. Nhung đưa tay bắt đầu vào công việc "chuyên môn" của mình. Tôi vội cản tay:

- Từ từ đã, hôm nay anh chủ bụng đưa bạn đi thôi. Người anh còn đau nên không thiết tha gì chuyện này.

- Thế anh có để em thư giãn không, tí lại hết giờ thì sao?

Nói như thể hiện sự "đáng yêu" rồi bất ngờ Nhung chạm môi lên má tôi "chụt, chụt" một cách vội vàng. Tôi nhìn thẳng vào mặt Nhung không thèm phản ứng. Nhung lại tỏ ra nghi ngờ "nhu cầu" của tôi nên thực hiện thêm những động tác gợi cảm. Miệng cổ của chiếc áo váy trễ được kéo rộng sang 2 bên vai, vai Nhung co rúm lại tạo điều kiện cho chiếc áo váy trơn tụt xuống đến hông.

Nhìn thân hình cô nhân viên thể hiện "tay nghề", tôi không mấy thiện cảm với nước da "thiếu" trắng, và số đo vòng 1 và 2 thì tùy tiện đến mức... gần bằng nhau. Nếu tôi yêu cầu, có lẽ Nhung cũng sẽ "trần trụi" một cách hồn nhiên trước mắt tôi trong cái ô chật chội này. Cuối cùng tôi tìm giải pháp... "rút lui":

- Hôm nay người anh còn đau lắm, lỡ em lại làm anh đau thêm. - Nhung như vừa e ngại vì sợ tôi không "hài lòng", vừa thấy "tiếc công" giới thiệu vì không được thể hiện sự "điêu luyện" và tính "chuyên nghiệp" của mình.

Trong khoảng 20 phút thâm nhập, Nhung đã hồn nhiên kể cho tôi nghe những câu chuyện từng gặp trong hơn 1 năm tiếp hàng nghìn lượt khách. Có lẽ đó là những chuyện chỉ có thể kể được ở "phố sướng", và nghe đã thấy (như Nhung nói)... "sướng" rồi.

Theo PLXH


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/nhung-chuyen-khong-de-ke-o-quan-tam-quat-thu-gian-ky2-the-hien-tay-nghe-20120816i482594/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.