Người con trai em yêu nhất thời sinh viên
Tạm biệt anh, người con trai em yêu nhất thời sinh viên. Hôm nay là ngày cuối cùng em sống trong nỗi nhớ da diết về anh. Cũng đã chín tháng hơn rồi, kể từ ngày mà anh nhắn dòng tin: “Để anh suy nghĩ “khi em bày tỏ tình cảm của mình với anh.
Có lẽ, anh không thể tưởng nổi những ngày tháng sống trong chờ đợi, nhung nhớ đến mỏi mòn ra sao? cũng không thể hiểu vì sao mà một cô gái ca.o ngạ.o, yêu đời của ngày xưa luôn nhốt mình trong căn phòng nhỏ hẹp chẳng thiết cái đê mê cuộc đời.
Đúng, anh không hiểu, mà cũng chẳng cần bận tâm tới những vấn đề này, bởi một điều rằng đó là sự đơn phương của em. Anh biết không, tự 2 năm nay, em không ngừng thắc mắc về những điều anh đã làm cho em. Có lẽ, em là người quá nhạy cảm, nhạy cảm đến mức lầm tưởng rằng anh có tình cảm với em!
Phải chi ngày đó, anh đừng cùng em bước vào căn phòng tối om mà mọi người ai cũng e sợ để lấy đồ, phải chi anh đừng tặng em bông hoa mà không biết là tình cờ hay cố ý đó, phải chi anh đừng tỏ ra dịu dàng quan tâm đến em như thế, và phải chi anh đừng bao giờ là quân sư của em để mỗi lúc có chuyện em đều nhắn tin tâm sự.
Video đang HOT
Điều em luôn tự hỏi là tại sao anh luôn quan tâm, giúp dỡ em quá ân cần như thế? hay có lẽ đó là cách anh đối xử với mọi người xung quanh?
Anh biết không, em đã từng nhiều lần nói vơi bản thân là sẽ quên anh, sẽ không còn chút gì lưu luyến anh nữa, nhưng mỗi lần như thế sự phấn đấu của em lại bị dập tắc khi hình ảnh một con người luôn chiếm ngự trái tim em. Rồi thậm chí, cả một hội trường với hàng ngàn con người đang ồn ào cười nói, nhưng lòng em vẫn trống vắng im lặng tìm kiếm một dáng cao gầy.
Em biết, anh rất bận rộn với chuyện học hành của năm cuối cấp, bản thân em đang đi trên chặng đương đã qua của anh, cũng cảm thấy mọi thứ rất nghẹt thở, nhưng có lẽ, thời gian không phải là tất cả trở ngại. việc anh nói với em rằng anh rất bận, dường như đó chỉ là cái cớ để trốn chạy.
Anh luôn bảo vệ em, luôn tránh làm em tổn thương, em nhận ra điều này chứ, duy có một điều là em luôn muốn chờ đợi. Nhưng sự mỏi mòn đó đã khiến em cạn kiệt sức sống, nhiều lần em đứng dậy rồi gục ngã, nỗi đau đó em không tài nào chịu nỗi nữa.
Hôm nay, là ngày cuối cùng em sống trong cơn say, đã đến lúc em phải lấy lại tuổ.i xuân của mình rồi, đành tạm biệt anh, người em yêu nhất thời sinh viên. Mãi mãi chúng ta sẽ là bạn thân, là những người anh em tốt của nhau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình lặng
Ngày tôi gặp lại anh là một kỷ niệm đẹp mà đối với tôi không thể nào quên.
Tôi biết được anh khi tôi đến trường đăng kí nhập học, tôi gặp anh, một người con trai với dáng người không cao lắm, cặp mắt đen với hàng lông mi rậm làm người con gái mới mười tám tuổ.i như tôi không thể không xao xuyến, rồi thật bất ngờ tôi biết anh là anh trai của bạn thân tôi. Một tình cảm ấp ủ trong tôi nhưng anh ơi những lời đó thật khó mở lời với em. Tình cảm của tôi vẫn vậy, mỗi cuối tuần anh đến thăm em gái, được gặp anh mỗi tuần làm tôi vui biết bao, rồi sự xuất hiện của anh thưa dần đến một ngày tôi biết được rằng anh đã có bạn gái. Giọt nước mắt chảy ngược vào tim, tôi khóc trong âm thầm vì làm sao anh biết được tình cảm của tôi dành cho anh, trong anh chỉ luôn xem tôi là một đứa em gái không hơn không kém. Tôi giấu trọn nỗi buồn vào tim để tiếp tục học.
Tôi vô tình gặp lại anh sau ba năm, nhìn anh chững chạc hơn ở cái tuổ.i xấp xỉ ba mươi và tôi được biết anh va bạn gái đã chia tay. Điều đó làm trong tôi trỗi lên một niềm hy vọng. Thế rồi một ngày tôi hẹn gặp anh và ngày đó bây giờ với tôi là một kỷ niệm đẹp mà mãi mãi tôi sẻ không bao giờ quên. Đó là ngày sinh nhật của tôi, anh đem đến cho tôi một bó hoa hồng thật đẹp, anh nói để chúc mừng sinh nhật tôi, sau đó chúng tôi thường xuyên gặp nhau hơn, nhưng anh chưa bao giờ biết tình cảm thật của tôi.
Nhưng có lẽ số trời không cho tôi được có anh, anh báo cho tôi biết anh sẽ về quê làm việc, tôi chế.t lặng, làm sao anh có thể biết tôi buồn như thế nào vì tình cảm tôi dành cho anh vẫn mãi là tình đơn phương. Ngày anh về quê tôi đã khóc trong lặng lẽ.
Tôi sẽ luôn cầu chúc anh hạnh phúc dù cái hạnh phúc đó không dành cho tôi... (Ảnh minh họa)
Một năm sau ngày anh về quê tôi lại chế.t lặng đi khi em gái anh, đứa bạn của tôi nói với tôi rằng anh sắp cưới vợ. Còn nỗi buồn nào hơn nữa chứ, tôi đã luôn suy nghĩ đến ngày đó và luôn chuẩn bị cho mình một tâm lí để đối mặt nhưng tôi không nghĩ rằng điều đó lại đến sớm như vậy. Hàng ngày tôi đi làm như kẻ mất hồn, đêm đêm tôi vẫn rơi nước mắt khi nghĩ về anh, tôi vẫn thầm kêu tên anh trong tiềm thức và tự hỏi rằng nơi quê nhà anh có biết hay không. Hàng đêm tôi vẫn thầm chúc phúc cho anh trong nước mắt.
Ngày xưa tôi vẫn tin những điều bất ngờ của chúng tôi khi gặp nhau là một duyên số. Nhưng anh ơi hôm nay tôi chua xót nhận ra rằng duyên số của tôi là anh nhưng duyên số của anh mãi mãi không phải là tôi. Hàng đêm tôi chìm vào giấc ngủ với những kỷ niệm đẹp về anh, về những ngày tôi được gặp lại anh dù thời gian ấy vô cùng ngắn ngủi. Bây giờ ở tuổ.i hai sáu tôi vẫn âm thầm một bóng, không phải vì kén mà vì tôi vẫn chưa thể quên anh. Tôi biết tuổ.i hai sáu chưa phải là già nhưng cũng đủ để tôi thấm đượm nỗi cô đơn. Tôi sẽ luôn cầu chúc anh hạnh phúc dù cái hạnh phúc đó không dành cho tôi.
Vô tình em được gặp anh
Vô tình em đã yêu anh mất rồi
Vô tình tiếp nối vô tình
Xa nhau có phải vô tình không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lần cuối nhớ em! Trong cơn mê với ánh đèn ngủ mập mờ, nó chợt gặp lại người con gái nó yêu, nó ôm cô ta thật chặt như một đứ.a tr.ẻ ôm mẹ nó mỗi khi mẹ đi chợ về... Những giọt nước mắt cuối cùng cũng đã rơi lăn dài trên đôi gò má. Nhưng đó đã là chuyện của 3 năm về trước rồi....