- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Người chẳng đẹp chút nào của tôi

On 12/09/2016 @ 11:57 PM In Góc tâm tình

Tôi đang ngồi đọc truyện, loại sách bỏ túi, dưới một vòm cây trong rừng. Một cô bé vạch lá nhìn tôi. Thoạt nhìn, cô chỉ là một cô bé bình thường, nét mặt không có cá tính, đóng khung bằng mái tóc kết bím ở sau gáy, còn lâu mới chấm ngang vai. Cô ăn mặc thật sạch sẽ, chân mang dép, không có vớ.

Cô nhìn tôi chằm chằm, thẳng vào mặt:

- Xin lỗi ông.

- Không có chi. Rừng còn rộng lắm, em có thể kiếm chỗ khác chơi để tôi đọc.

Tôi cố nói thân mật.

Tôi tiếp tục đọc, nhưng chẳng chú ý được vào các hàng chữ, vì cô vẫn nhìn xoáy vào tôi.

Tôi cố thuyết phục lần nữa:

- Xin em để tôi yên, phải ngoan chứ, cô bé.

Cô chẳng tỏ dấu hiệu nào là sẽ đi. Cô đang suy nghĩ theo ý cô chẳng theo gợi ý của tôi. Sau một lúc cô nói:

- Có một ông đang ức hiếp một thiếu nữ dưới gốc cây kia.

Cô xoay qua và chỉ về hướng đó.

Tôi cảm thấy nhột nhạt trong cổ và nói:

- Đó không phải là chuyện của tôi, và cả của cô. Chạy về nhà đi, cô bé soi mói, tôi không thích làm quen với cô.

Cô không nhúc nhích, im lặng khoảng một phút, hai mắt cá chân bắt chéo vào nhau. Sau cùng cô nói:

- Ông có thích người ta đâm cho ông một dao vào người không?

Tôi đứng bật dậy, gập cuốn sách lại cái bộp:

- Cái gì? Sao em không nói ngay từ đầu? Ở đâu? Dưới cây nào?

Cô lao nhanh như tên bắn và tôi theo sau. Chúng tôi xuống đồi khoảng sáu, bảy mét thì cô gái đã biến mất vào giữa các lùm cây rậm. Tôi cố luồn lách theo hút cô, nhưng khi tới gốc cây, tôi đứng khựng lại, yên lặng nhìn.

Người thiếu nữ nằm đó, trên đám lá vàng, đầu gối lên một thân cây ngã ngang. Con dao chắc đâm thấu tim, vì cô chỉ mới chết giống như những chiếc lá vàng, chỉ có điều cô ấy mới rụng đây thôi. Luôn có cái gì gây sốc trong cái chết bất đắc kỳ tử. Cô ấy không quá hai mươi tuổi và khá xinh đẹp, cái chuôi dao còn ló trên ngực.

Thình lình tôi phát hoảng, quẹo đầu sang một bên ói mửa, giật mình nhớ lại cô bé đã làm tôi tới đây và bỏ đi mất. Cô ấy tan vào mây khói khi tôi dấn sâu vào tình cảnh nguy hiểm. Tôi chẳng còn kịp bệnh nữa, cái cô bé ranh mãnh quỉ quái ấy, còn quí đối với tôi hơn cả khi cơ thể cô bằng kim cương. Cô là một chứng cớ ngoại phạm duy nhất mà tôi, bằng cớ là tôi chỉ đến xem hiện rường thôi, không làm gì khác. Bởi vậy tôi phải tìm cho ra cô ấy ngay.

Người chẳng đẹp chút nào của tôi - Hình 1

Ảnh minh họa

Tôi lao ngay xuống đồi, xuống tận khoảng trũng có cái hồ bơi thuyền đang động nghẹt trẻ con. Mặc dầu tôi đôn đáo chạy từ đầu này đến đầu kia, thấy vài chục bé gái đang tắm nhưng không thấy cô bé tôi định tìm. Nói để các bạn biết tôi đứng như trời trồng, mồ hôi chảy thành dòng, ướt đẫm. Mười phút sau tôi mới hết tìm kiếm. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi có thể ba chân bốn cẳng, chạy bán xới ngay khỏi nơi này. Nếu có một cái mũ tôi sẽ kéo sụp xuống mí mắt để che mặt. Làm ngay, đừng chần chờ gì nữa. Nhưng tôi lại đầu trần, và hành động tìm kiếm vừa rồi của tôi, chắc đã nhiều người chứng kiến. Nếu chạy, họ sẽ lấy làm lạ ngay. Có vài bà mẹ đang chờ con cái họ mặc quần áo, chắc đã có một ý niệm là tôi đang tìm một bé gái. Có thể là họ đang có ý báo cảnh sát cũng nên. Và trời ơi, có một ông cảnh sát đang đứng trong bóng cây, như trông chừng lũ trẻ, sẵn sàng tiếp cứu những người đang tung tóe nước dưới hồ. Tôi nghĩ mà rùng mình khi bị tình nghi là hung thủ sát hại thiếu nữ.

Thôi được nếu phải chọn một trong hai điều, đành chọn điều ít tệ hại hơn vậy. Thế là tôi băng băng đến trước ông cảnh sát, như thể cái thân hình hộ pháp của ông là niềm hy vọng cứu rỗi của tôi vậy.

- Thưa ông cảnh sát. - Giọng tôi vỡ ra, ngập ngừng. Thưa ông, tôi muốn báo cho ông một án mạng.

Ông ấy rúng động, mặt ông ấy còn non choẹt, ông nhìn thẫn thờ, mặt tái xanh như máu của ông dồn hết xuống đôi ủng. Rồi ông cũng cố trấn tĩnh lại được, ông hỏi tôi vài câu và bắt đầu cùng tôi leo lên đồi. Tim tôi đập thình thịch, và mệt hơn những lúc leo đồi thông thường.

Dĩ nhiên sau đó tôi được dẫn đến cho cấp trên phỏng vấn, đầu tiên là ông trung sĩ trinh sát, sau đó là ông thanh tra. Sau đó cả hai phối hợp điều tra. Tôi giữ vững lời khai và xem ra hai viên chức này làm việc đúng đắn và có vẻ tin tôi.

Điều làm họ khó nghĩ là một sự trùng hợp kỳ lạ, ngay trong tiểu thuyết giả tưởng cũng khó có. Khi người cảnh sát dẫn tôi về đồn, tôi vẫn cầm cái cuốn tiểu thuyết đen chết tiệt đó. Khi họ cầm lên xem, cái bao bìa có hình một cô gái tóc vàng, ngực còn cắm một con dao, máu chảy ròng ròng.

Tôi đọc mà chưa hề để ý đến cái hình quái quỉ này, họ chỉ cho tôi xem, tôi mới thấy. Vì chẳng có vật chứng cụ thể như máu ở người tôi, cọng tóc hay dấu tay ở hiện trường nên họ vịn vào cái bìa sách tối đa. Để biện hộ tôi chỉ trưng ra cái cô bé dẫn tôi đến đó. Tôi chỉ có bằng chứng đó.

Ông thanh tra nêu ý:

- Rất tiếc là ông không nhớ tên cô bé.

Ông nói lạnh lùng như ông mặt sắt.

- Tôi không có thói quen hỏi tên những em nhỏ chỉ gặp thoáng qua.

Ông thanh tra gật đầu:

- Nếu những điều ông khai là thật thì đừng lo. Chúng ta sẽ kiếm ra cô bé ở phạm trường lúc đó thôi.

- Vậy thì tôi còn lo gì nữa.

Ông trung sĩ tiếp:

- Cũng may là chưa bãi trường. Chúng ta sẽ sàng lọc kỹ, vậy là đủ kiếm ra.

O^ng gãi mũi. Tôi thấy ông có vẻ không tin có cô bé ấy.

Tôi hiểu ông trung sĩ hơn trong những ngày điều tra, cả những trường ở địa phương. Các em rất hoan nghênh chuyện cắt ngang giờ học của các em, nhưng các cô thầy ít hài lòng hơn. Cuối cùng, chúng tôi đã đào trúng mỏ dầu ở trường nữ học sinh, đường Omega.

Sau khi nói chuyện với cô Hiệu trưởng, chúng tôi được dẫn vào một lớp đúng lứa tuổi. Có khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn thiên thần bé bỏng trong lớp, có cả cô bé chúng tôi đang tìm kiếm. Cô sắc sảo nổi bật nhất trong lớp, đặc biệt đối với tôi. Cô ngồi ở bàn hai, chúng tôi đã được dặn không được làm các em sợ, bởi vậy giọng ông trung sĩ ngọt như mía lùi. Ông hỏi có em nào trong lớp đã trông thấy quí ông này trước đây, bất cứ ở đâu không. (Chỉ vào tôi). Các em đều đưa tay, trừ cô bé ở bàn hai vẫn khoanh tay trên bàn.

Ông trung sĩ hỏi:

- Các em thấy ông ấy ở đâu?

- Em ạ, em ạ.

Cả lớp nhao nhao đòi trả lời. Cô giáo chỉ một em phát biểu:

- Thưa cô, chúng em đều thấy ông ấy ở rừng Hammer, vào ngày cô gái bị giết ạ.

Cô hiệu trưởng nhìn tôi lạnh băng, lên án tôi đã đầu độc các tâm hồn trẻ thơ bằng những cảnh rùng rợn. Tức khắc tôi yêu cầu nói chuyện riêng với trung sĩ nửa phút. Chúng tôi chụm đầu rù rì với nhau sau tấm bảng đen nhỏ. Tôi cho ông biết cô bé ngồi bàn hai, không đưa tay lên, chính là người ta muốn tìm. Ông bước ra giữa phòng, vuốt ria mép, bên này rồi bên kia, rồi nói:

- Tôi muốn hỏi em ngồi ở bàn hai, không giơ tay lên, là em đã có trông thấy ông đây lần nào chưa?

Cô giáo nói:

- Trả lời đi Ruby Gaut, không có chi hại cho em đâu.

Cái cô bé không có nét quả quyết, chẳng biểu lộ cảm giác nào trên mặt. Cô ấy tính toán và thăm dò tôi chẳng chút nào tỏ ra vội vã.

- Thưa cô, em chưa hề trông thấy ông này, cũng chẳng quen ông ta nữa và... - Cô nhành môi ra, để lộ một hàm răng trắng, đều - em không biết dù em có muốn chăng nữa.

Cả lớp khúc khích cười và cô giáo cũng không có ý bảo các em im lặng. Cô hỏi nhỏ nhẹ:

- Vậy em không ở cùng các bạn ở hồ à?

Một cô ngồi sau Ruby Gaut đứng dậy nói:

- Thưa cô, Ruby không ở hồ với chúng em, chị ấy nói phải về nhà ngay.

- Đúng vậy không, Ruby?

- Thưa cô đúng, em phải về coi em trai để mẹ em được nghỉ một chút.

Mái tóc vàng nhạt của em rực lên như hào quang trên đầu một vị thánh.

Cô giáo nói nhỏ với ông trung sĩ:

- Tôi thấy Ruby rất trung thực.

Chuyện như vậy, thử hỏi tôi còn làm gì được?

Sau cùng họ phải thả tôi ra vì chẳng có chút bằng cớ cụ thể nào. Họ chẳng tìm ra được một liên hệ nào giữa tôi và cô gái nạn nhân. Nếu truy tốc mà chỉ dựa vào cái bao bìa sách thì hề quá. Rồi cả hàng chục bà khai là có thấy tôi ở hồ buổi trưa đó. Các bạn biết, vẫn là thói thường, những cặp mắt long lên hung tợn, bệnh hoạn điên cuồng vân vân và vân vân. Tôi vẫn giữ vững lời khai mặc dù tôi có dịp phản cung. Những người quen biết tôi, không ai phát biểu gì bất lợi cho tôi cả, tôi có việc làm ổn định.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại Truyen4U.Com - Đừng quên

Theo Iblog


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/nguoi-chang-dep-chut-nao-cua-toi-20160912i2601257/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.