- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -
‘Ngoại lệ’ của tôi là anh ấy!
On 05/11/2013 @ 4:57 PM In Góc tâm tình
Cũng vào một mùa thu, anh ấy đi, đã rất lâu rồi nhưng tôi không thể từ bỏ được thói quen cho tay vào túi áo, lẩm nhẩm những bài hát tôi và anh ấy cùng hát, rồi cười.
Tôi là cô gái có tính khí thất thường, dở dở ương ương. Tôi mê mẩn mùa thu Hà Nội, mê mẩn đến nỗi vào cuối tuần, tôi lại nhảy lên xe buýt, đi hết tuyến này đến tuyến khác, đi khắp thị thành chỉ để nhìn dòng người qua lại. Hay như mỗi buổi tối trời se lạnh sẽ vừa đi vừa nghểnh mũi lên hít hà thật sâu để ngửi tận thấu mùi thơm nồng nàn của hoa sữa.
Tôi là cô gái biết yêu. Một tình yêu giản dị, không phô trương, không nhiều người biết, đến nỗi khi cô bạn thân của tôi biết được chuyện này thì liền ngạc nhiên nhìn tôi như là sinh vật lạ vì tôi giấu quá lâu. Bởi chưa bao giờ tôi nhắc đến nhớ nhung, chưa bao giờ tôi nhắc đến anh ấy, cứ như anh ấy là "của để dành", mà quả thực tôi muốn anh ấy và tình yêu này, chỉ của riêng tôi mà thôi.
Thế rồi cũng vào một mùa thu, anh ấy đi, đã rất lâu rồi nhưng tôi không thể từ bỏ được thói quen cho tay vào túi áo, lẩm nhẩm những bài hát tôi và anh ấy cùng hát, rồi cười. Nụ cười mùa thu thường có gì đó trầm mặc nhưng không đến nỗi là buồn.
Có một thời gian, tôi không muốn đi đâu, mặc cho nhỏ bạn cứ kéo tôi ra khỏi khoảng yên tĩnh mà tôi cố tình tạo lấy. Nếu là anh ấy thì khác, nếu anh ấy kéo tay tôi, chắc tôi sẽ lại chạy xỏ chân vào đôi giày Converse rồi tung tăng như một đứa trẻ.
Có những lúc tôi ngồi nghêu ngao hát và cười một mình (Ảnh minh họa)
Có một thời gian, tôi cứ ngắm nhìn màn mưa dày đặc, muốn chạy ra ngoài, muốn ôm, muốn níu lại. Nhưng nghĩ lại chẳng có ai chờ tôi ở đó cả, chẳng có ai nghêu ngao "dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời"... Nếu là anh ấy thì khác, tôi sẽ bất chấp mình mà ngấm mưa, mà cảm, mà sụt sịt.
Có một thời gian, tôi chán ngấy những món ăn thường ngày. Tôi ghét vào những quán xá với những chỗ ngồi quen thuộc, gương mặt anh ấy cười hiền rồi tranh nhau những phần ăn ngon lành. Nếu là anh ấy thì khác, nếu là anh ấy gọi thì bất cứ món nào, tôi cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ cao lương mĩ vị nào.
Có một thời gian, tôi lặng lẽ đi về. Những chàng trai đi qua cuộc đời như một vệt sáng, nhớ thương và hờ hững. Nhưng chẳng có ai khiến tôi cười khanh khách, "xấu òm" như một đứa trẻ, chẳng có ai khiến tôi khóc như mưa giữa chốn đông người. Nếu là anh ấy thì khác, tôi nhất định sẽ lại yêu anh ấy, sẽ nhỏ bé, sẽ ngoan ngoãn, sẽ bướng bỉnh, sẽ cười hiền.
"Ngoại lệ" của tôi - là anh ấy. Anh ấy luôn là duy nhất, là đặc biệt, là không ai có thể thay thế. Nhưng "ngoại lệ" của tôi đã bỏ tôi đi rồi.
Thành phố đầy sương, chỗ ngồi quen, từng mảng vôi bóc khỏi bức tường cũ, quán nhỏ, phố đông, café có chút đắng ngọt, ngồi nhớ "ngoại lệ" của tôi, thấy tình yêu trượt trên màu khói thuốc...
Theo VNE
Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com
URL to article: https://vietgiaitri.com/ngoai-le-cua-toi-la-anh-ay-20131105i1026816/
Click here to print.
Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.