Nghỉ lễ chưa đầy 3 ngày đã trải qua một chuyện kinh hoàng khiến tôi từ bỏ luôn ý định về quê dưỡng già
Tôi lo lắng đến mức không nghĩ được gì, chỉ biết nắm lấy tay vợ.
Năm nay tôi 60 tuổ.i, vợ tôi 58 tuổ.i, hai vợ chồng tôi đều sắp nghỉ hưu, chuẩn bị trải qua cuộc sống nhàn nhã thảnh thơi tuổ.i xế chiều. Chúng tôi cực kỳ mong chờ cuộc sống sau khi về hưu, chúng tôi mong được về quê nghỉ ngơi, tránh xa khói bụi thành phố, về quê hít thở không khí trong lành, ngày ngày trồng rau nuôi gà, cuộc sống tự do tự tại biết bao.
Vợ chồng tôi đều sinh ra ở nông thôn. Khi trưởng thành, chúng tôi rời quê hương lên thành phố làm việc, lập gia đình. Dù đã sống ở thành phố hàng chục năm nhưng chúng tôi vẫn thích cuộc sống nông thôn, thích không khí trong lành và lối sống giản dị, tình làng nghĩa xóm nơi đồng quê.
Chúng tôi định sau khi nghỉ hưu sẽ bán căn nhà trong thành phố, về quê phá bỏ ngôi nhà cũ do bố mẹ tôi để lại và xây một tòa nhà ba tầng theo phong cách mới. Do chi phí xây nhà ở quê rẻ hơn nên chỉ cần bán căn nhà ở thành phố của chúng tôi đi là có thể xây được một căn nhà rộng rãi ở quê, hơn nữa xây xong vẫn còn dư một khoản tiề.n, cộng thêm lương hưu, thoải mái cho vợ chồng tôi dưỡng già. Chúng tôi đã ấp ủ ý tưởng này từ lâu và sẽ thực hiện kế hoạch ngay khi hoàn tất thủ tục nghỉ hưu.
Những năm trước vợ chồng tôi rất ít khi về quê. Đợt nghỉ lễ này, tôi và vợ cùng nhau về quê, thứ nhất là đến quét dọn mộ cho bố mẹ, thứ hai là trải nghiệm trước cuộc sống thôn quê mà chúng tôi đã mong nhớ bao nhiêu lâu nay.
Sáng hôm qua, chúng tôi phấn khởi dọn đồ lái xe về quê. Về đến nhà, vừa mới mở cửa ra thì một mùi mốc nồng nặc phả vào mặt khiến tôi không thể thở nổi. Do căn nhà đã cũ, lại lâu không có người ở nên cực kỳ ẩm mốc, tường và đồ đạc đều bám bụi trắng xóa. Chưa kịp nghỉ ngơi vì phải đi một quãng đường dài, hai vợ chồng tôi bắt tay vào dọn dẹp, mở hết cửa sổ ra cho thông gió. Dọn nhà xong thì cũng đã tối muộn, cả hai chúng tôi bụng đói cồn cào. Thế nhưng lúc này ở quê chẳng còn cửa hàng tạp hoá nào mở, ở quê đi ngủ rất sớm, vậy nên chúng tôi đành tự mình nấu ăn. Vợ tôi lấy mì tôm mang theo từ nhà ra để nấu, còn tôi vào bếp lấy bát. Vừa mở tủ bát, một con chuột nhảy ra khiến tôi giật mình, lại phát hiện đống phân chuột trong tủ bát khiến tôi mất sạch vị giác, chẳng còn muốn ăn gì nữa. Đêm đó, vợ chồng tôi ôm bụng đói đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi và vợ vứt hết tủ bát đĩa cũ đi rồi lái xe đến siêu thị ở thị trấn mua đồ mới. Ở quê tôi chỉ có cửa hàng tạp hoá nhỏ lẻ, không có siêu thị lớn. Để mua được đồ, chúng tôi phải lái xe đi hơn 20km sang thị trấn bên cạnh mới mua được bát đĩa ưng ý. Về đến nhà, sắp xếp đồ đạc xong xuôi, ngắm nghía căn nhà gọn gàng của mình, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tối hôm đó, chúng tôi nấu một bữa thật thịnh soạn, vừa ăn vừa bàn bạc ngày mai sẽ đi hỏi thăm người trong thôn để chuẩn bị thuê thợ xây nhà, chờ đến khi nghỉ hưu, nhà xây xong là có thể vào ở luôn. Tuy nhiên, chỉ sau một đêm, kế hoạch của chúng tôi không thực hiện được bởi cơn mưa vô cùng bất ngờ. Mưa tầm tã suốt đêm, đến tận ngày hôm sau vẫn không tạnh. Mưa lớn khiến nhiều chỗ ngập lụt, đường sá lầy lội, bất kì phương tiện nào cũng không thể di chuyển được. Nhìn tình hình đó, tôi rất lo lắng, sợ sau kỳ nghỉ lễ chưa thể quay lại thành phố làm việc được. Vợ tôi ở cạnh an ủi, mấy ngày nữa tạnh mưa, đất đá khô lại là chúng tôi có thể về được. Nghe lời vợ, tôi cũng thấy an tâm hơn.
Nhưng đến nửa đêm, vợ tôi chợt ôm ngực kêu đau. Nhìn sắc mặt vợ trắng bệch như tờ giấy, tôi mới biết vợ đang lên cơn đau tim.
Vợ tôi bị bệnh tim. Khi tôi sống ở thành phố, tình trạng này đã xảy ra mấy lần. Lần nào tôi cũng gọi đến số cấp cứu khẩn và kịp thời đưa vào bệnh viện nên vợ tôi không sao. Lần này, như thường lệ, tôi nhanh chóng lấy thuố.c trợ tim cho vợ uống trước rồi bấm số gọi cấp cứu. Tuy nhiên, khi các nhân viên nói với tôi rằng do mưa lụt nên đường dẫn vào làng bị chặn, xe của họ không thể vào được, khiến chúng tôi phải tự tìm đường đến bệnh viện, tôi hoàn toàn tuyệ.t vọn.g.
Nhà chúng tôi ở nông thôn cách bệnh viện huyện hơn 20 phút lái xe. Mắt tôi kém, đường nông thôn thì không có đèn nên tôi không dám mạo hiểm.
Tôi lo lắng đến mức không nghĩ được gì, chỉ biết nắm lấy tay vợ. May mắn là lúc này thuố.c cũng đã có tác dụng, hơi thở của vợ tôi đã đều hơn, da mặt cũng đỡ tái xanh. Tôi như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Cả đêm ấy tôi không dám ngủ, chỉ nằm trông vợ, chờ đến hửng sáng thì tôi lập tức đưa vợ vào viện khám.
Sau khi vợ được xuất viện, chúng tôi từ bỏ luôn ý nghĩ về quê dưỡng già. Dù cuộc sống ở nông thôn rất tuyệt vời nhưng so với tính mạng thì những điều đó không quan trọng. Ở tuổ.i chúng tôi, sức khỏe tốt là điều quan trọng nhất, dịch vụ y tế chăm sóc sức khoẻ cũng phải đặt lên hàng đầu. Có lẽ chúng tôi sẽ chỉ tìm một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, tuy không được thoải mái như ở quê, nhưng vẫn có đầy đủ dịch vụ y tế, cứu chữa kịp thời. Quần quật cả đời người chỉ chờ đến lúc này để nghỉ ngơi, chúng tôi không thể vì những điều khác mà co.i thườn.g sức khoẻ của mình!
Về quê nghỉ lễ, con dâu sợ hãi khi chạm mặt vị khách đặc biệt của bố mẹ chồng
Khi biết hai người họ rất có thể là thông gia tương lai của bố mẹ chồng tôi, tôi sửng sốt tột độ.
Tại sao trái đất lại tròn như thế. Tại sao lại đẩy tôi vào hoàn cảnh éo le đến vậy...
Tôi xuất thân trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Nhà đông anh chị em, tôi lại là con cả nên học hết cấp 3, tôi lên thành phố đi làm kiế.m tiề.n để phụ bố mẹ nuôi các em.
Một đứa con gái mới lên, lên thành phố đi làm quả thật không phải là điều dễ dàng đối với tôi. Bươn chải ở Thủ đô hơn 5 năm, làm đủ nghề để kiếm sống, cuối cùng, tôi bén duyên với buôn bán trái cây và mở được một cửa hàng nhỏ cho riêng mình.
Đó cũng là lúc tôi gặp chồng hiện tại. Anh không phải là mối tình đầu của tôi nhưng là người đem đến cho tôi cảm giác an toàn và tin tưởng nhất.
Biết tôi phải nghỉ học sớm để đi làm nhưng chưa bao giờ anh co.i thườn.g tôi. Ngược lại, anh luôn nói khâm phục nghị lực của tôi, biết vượt qua hoàn cảnh để vươn lên.
Con dâu sợ hãi khi gặp vị khách đặc biệt của bố mẹ chồng. Ảnh minh họa
Quen nhau tầm nửa năm, chúng tôi chính thức thành một cặp. Trong suốt quãng thời gian yêu nhau, nhiều lần anh nói dẫn tôi về ra mắt gia đình nhưng tôi tự ti không dám nhận lời. Cho đến khi tôi phát hiện có bầu, lúc ấy, tôi mới đồng ý theo anh về nhà để xin bố mẹ cho tổ chức đám cưới.
Tuy nhiên, khi biết về hoàn cảnh và công việc của tôi, bố mẹ anh lại tỏ rõ sự thất vọng, thậm chí mẹ anh còn nghi ngờ cái thai trong bụng tôi không phải con cháu nhà bà mà là do tôi cố tình tìm con trai bà để "đổ vỏ".
Song chồng tôi khi ấy nhất quyết bảo vệ tôi cùng đứa con trong bụng nên cuối cùng, sau gần 2 tháng căng thẳng, mệt mỏi, bố mẹ anh cũng gật đầu cho chúng tôi tổ chức đám cưới.
Sau khi về làm dâu, vợ chồng tôi vẫn thuê nhà trên thành phố để tiện đi làm, thỉnh thoảng mới về quê. Ngỡ không phải sống chung cùng mẹ chồng, cuộc sống của tôi sẽ dễ thở hơn, nhưng không, mẹ chồng liên tục can thiệp quá mức khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhất là khi tôi sinh con về quê ở cữ, mẹ chồng đã lén lấy tóc của con gái tôi mang đi xét nghiệm ADN. Tôi biết khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ chồng ở sau bếp. Dĩ nhiên, con gái tôi là con cháu nhà ông bà nên tôi không có gì phải sợ bị phát hiện nhưng hành động của bố mẹ chồng cũng khiến tôi chạnh lòng.
Rồi những ngày sau đó, khi mẹ tôi đến thăm con, thăm cháu, mẹ chồng luôn co.i thườn.g thông gia ra mặt vì cho rằng "không cùng đẳng cấp". Lúc nào bà cũng bóng gió nói con trai thứ 2 sau này phải lấy người vợ "môn đăng hộ đối" hơn chứ không phải một đứa ít học, chỉ là "dân buôn bán" ở chợ như tôi.
Gần 3 năm làm dâu nhà chồng, chưa khi nào tôi được bố mẹ chồng ghi nhận dù luôn nỗ lực làm tròn bổn phận dâu con trong nhà. Nhiều lúc chán nản khi liên tục bị bố mẹ chồng co.i thườn.g, tôi lại tự an ủi vì ít ra, tôi vẫn có người chồng đàng hoàng, biết yêu thương và luôn bảo vệ tôi trước mặt mọi người. Đó là động lực giúp tôi vượt qua được mọi khó khăn trong cuộc sống.
Thế nhưng, chuyện vừa xảy ra đang khiến tôi vô cùng hoang mang, lo lắng cho cuộc hôn nhân của tôi về sau. Bởi lẽ, ngày hôm qua, khi ở quê chồng nghỉ lễ 2/9, tôi đã sốc khi gặp lại những người quen cũ, những người mà tôi không bao giờ muốn gặp lại.
Đó là bố mẹ người yêu cũ của tôi. Ngày ấy, khi tôi phát hiện có thai, người yêu bỗng trở mặt nói lời chia tay và cắt đứt mọi liên lạc. Sau đó, mẹ anh ta chủ động hẹn gặp tôi và ép tôi đi phá thai bằng mọi giá. Vậy là tôi mất đi đứa con, buộc phải chuyển đến nơi khác sống và chưa bao giờ gặp lại gia đình họ. Cho đến ngày hôm qua...
Khi biết hai người họ rất có thể là thông gia tương lai của bố mẹ chồng tôi (con gái nhà họ và em trai chồng tôi yêu nhau, đang tính chuyện cưới xin), tôi sửng sốt tột độ. Tại sao trái đất lại tròn như thế. Tại sao lại đẩy tôi vào hoàn cảnh éo le đến vậy.
Bố mẹ chồng luôn không thích tôi. Nếu chẳng may ông bà biết về chuyện trong quá khứ của tôi, chắc chắn sẽ là cái cớ để bắt chồng tôi phải l.y hô.n vợ. Giờ tôi phải làm thế nào để giữ cuộc hôn nhân này đây?
Nghỉ lễ đi họp lớp, lời đề nghị cùng hành động của chồng khiến tôi muốn l.y hô.n ngay lập tức Chuyện lần này thực sự khiến tôi muốn kết thúc, không muốn dây dưa với người chồng gia trưởng, ghen tuông vô lối thêm nữa. Tôi quen chồng trong buổi sinh nhật một người chị đồng nghiệp cùng công ty. Anh là họ hàng bên phía chồng chị. Thời điểm quen biết, cả hai chúng tôi đều gần 30, có công việc ổn...