- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -
Nghĩ chồng liệt không thể tân hôn, tôi yên tâm chờ bạn trai gọi điện bỏ trốn
On 22/06/2017 @ 11:01 AM In Góc tâm tình
Cô giật bắn mình tay vồ ngay lấy cái điện thoại vì sợ chồng tỉnh giấc phát hiện ra. Để rồi vừa tắt chuông xong thì cũng là lúc cô thấy "cái đó" của chồng động đậy dữ dội khiến cô sững sờ.
ảnh minh họa
- Mẹ không thương con hay sao mà bắt con phải lấy 1 người đàn ông nằm liệt giường vậy mẹ??
- Xin con hãy hiểu cho mẹ, chỉ là đường cùng thôi con ơi. Giờ nếu con không lấy con trai bà ấy thì bà ấy sẽ kiện bố con vào tù mất. Bố con mà dính vào đường tù tội thì coi như cả gia đình ta tan nát, 2 đứa em con tương lai rồi sẽ ra sao??
Bố Hạ là lái xe cho gia đình bà Hoa, nhưng đợt vừa rồi do bạn bè xấu xúi giục bảo ông bán xe hàng của bà ấy đi để lấy tiền rồi giả vờ là bị cướp. Ai ngờ bà ấy điều tra ra và dọa sẽ nhờ công an can thiệp để cho bố Hạ và tù. Mẹ hạ nghe tin ấy thì vội vàng tới nhà bà chủ quỳ lạy van xin khẩn thiết:
- Bà ơi bà làm ơn làm phước, chồng tôi sai rồi nhưng xin bà đừng để ông ấy vào tù. Ông ấy mà vào đó thì coi như nhà tôi tan cửa nát nhà, con tôi bơ vơ bà ơi.
- Thế lúc ông ta cấu kết với lũ kia ông ta có nghĩ tới cảnh đó không?? Giờ nếu bà muốn xin tha cho chồng thì bà phải chấp nhận làm 1 chuyện.
- Chuyện gì xin bà cứ nói, dù có phải làm trâu làm ngựa cho nhà bà tôi cũng sẵn lòng.
- Bà hãy gả đứa con gái lớn mới 18 tuổi của bà cho đứa con trai nằm liệt 5 năm nay của tôi. Tôi chỉ có nó là con trai duy nhất và muốn có đứa cháu nối dõi tông đường, tôi sẽ nhờ bác sĩ hỗ trợ.
Bà ơi bà làm ơn làm phước, chồng tôi sai rồi nhưng xin bà đừng để ông ấy vào tù. (Ảnh minh họa)
- Tôi...
- Bà cứ suy nghĩ kĩ đi, tôi cho bà 2 ngày để quyết định.
Thấy mẹ cả đêm nằm khóc Hạ thương mẹ vô cùng. Cả đời bà lam lũ vất vả, gánh hết mọi việc gia đình. Bố cô là lái xe đi quanh năm, mà lái xe thì ai cũng biết cái việc bồ bịch là chuyện thường. Nhưng mẹ cô lại chưa một lần ghen tuông hay làm loạn lên, mà bà chỉ nín nhịn trong lòng vì thương các con. Bà không muốn ly hôn để các con bơ vơ rồi sau này lớn lên sẽ có cái nhìn không hay về bố mẹ.
Giờ ông mắc trọng tội, bà lại là người đứng ra cầu xin bà chủ tha thứ cho chồng mình. Đường cùng bà mới yêu cầu con gái làm cái chuyện đó để cứu bố, thậm chí bà còn bảo Hạ cứ chấp nhận về đó làm dâu 1-2 năm rồi sau đó bà sẽ tìm cách cứu con gái ra để con làm lại cuộc đời.
Thương mẹ, thương bố, cuối cùng Hạ chấp nhận cưới người con trai bị liệt của bà chủ làm chồng. Tuy nhiên lúc này cô đã có bạn trai và 2 người đã từng tính tới chuyện đám cưới trong tương lai. Đêm trước ngày cưới anh đã tới tìm Hạ:
- Chúng mình bỏ trốn đi em, anh không thể đứng nhìn em phải làm vợ gã đàn ông liệt đó được.
- Nhưng nếu bỏ trốn bố em sẽ phải vào tù anh ơi. Em xin lỗi...
- Anh sẽ đi vay tiền cho mẹ em lo lót nếu phải ra tòa, em yên tâm không sao đâu. Tối mai anh đợi em ở bên ngoài, nhớ trốn ra đi với anh rồi mình gửi tiền về cho mẹ lo mọi chuyện em nhé.
Cả đêm ấy Hạ không ngủ được, cô không dám bỏ trốn vì sợ không chỉ bố phải vào tù mà mẹ cô cũng sẽ khổ cả đời. Đám cưới diễn ra mà không có mặt của chú rể vì chồng cô nằm bất động. Hạ nước mắt ngắn dài theo mẹ chồng về nhà chồng. Đêm tân hôn, nhìn thấy chồng nằm im trên giường thì Hạ đã chán nản cùng cực.
Cô quyết định nhắn tin cho bạn trai và nói ý định muốn bỏ trốn cùng anh. Anh nhắn lại cho cô bảo: "Em đợi anh chuẩn bị, đêm nay khi nào anh nháy máy thì em mở cửa trốn ra ngoài rồi trèo tường nhé, anh đợi sẵn ở đó rồi mình cùng đi. Không phải cầm theo gì cả".
Quay vào giường chồng Hạ vẫn nằm im bất động như vậy. Nghĩ anh ta liệt thế này sẽ chẳng làm ăn được gì nên Hạ yên tâm nằm xuống bên cạnh chồng đợi người yêu gọi điện để bỏ trốn. Do đợi lâu nên cơn buồn ngủ kéo đến nên cô thiếp đi lúc nào không hay.
Đang lúc mơ màng thì bất ngờ điện thoại của cô rung chuông. Cô giật bắn mình tay vồ ngay lấy cái điện thoại vì sợ chồng tỉnh giấc phát hiện ra. Để rồi vừa tắt chuông xong thì cũng là lúc cô thấy đôi chân của chồng động đậy dữ dội khiến cô sững sờ. Chồng cô cũng đã tỉnh giấc lúc nào không biết. Hạ ú ớ:
- Chỗ đó của anh động đậy kìa, chẳng phải anh liệt hay sao??
- Đúng là anh liệt thật, nhưng chân anh có thể cử động được 1 tháng nay rồi. Anh đang cố gắng 1 mình tập luyện để đi được, anh chưa nói với mẹ vì muốn làm bà bất ngờ. Em tắt chuông đi đừng để ai làm phiền nữa, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà.
- Ơ, anh...
Hạ ú ớ nhưng chẳng thể nào làm gì được nữa khi chồng cứ ghé sát vào cô, yêu cầu cô cởi áo. Thậm chí tay anh cũng đã có thể giơ lên được dù còn hơn run run. Hạ chẳng biết người yêu đã gọi vào máy cô bao nhiêu cuộc vì điện thoại đã bị tắt chuông, còn cô thì phải làm đúng nghĩa của một người vợ trong đêm tân hôn. Xong việc Hạ lao vội lấy cái điện thoại thì chồng cô cất tiếng:
- Em đừng nhắn lại, để anh ta về đi. Em đã là vợ anh rồi mà. Anh hứa sẽ lo cho em cả đời này, bố em sẽ không bao giờ phải vào tù đâu em yên tâm, đừng bỏ anh em nhé.
- Em...
Thực sự Hạ không thể ngờ cô lại rơi vào hoàn cảnh này. Một sự cố đêm tân hôn mà cô chưa từng nghĩ tới. Chồng cô đã biết việc cô định bỏ trốn với người yêu cũ, giờ cô mà cứ cố bỏ trốn thì khó thoát lắm. Với lại anh ấy lại cũng là người đàn ông tử tế, bệnh lại đang có tín hiệu hồi phục nên có lẽ cô bằng lòng với duyên phận ông trời xếp đặt thế này thôi. Hạ gật đầu ôm lấy chồng: "Em sẽ không bỏ đi nữa đâu".
Theo blogtamsu
Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com
URL to article: https://vietgiaitri.com/nghi-chong-liet-khong-the-tan-hon-toi-yen-tam-cho-ban-trai-goi-dien-bo-tron-20170622i2876120/
Click here to print.
Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.