Ngày chồng thăng chức, vợ vẫn phải quét rác ngoài đường và cú điện thoại định mệnh
Đêm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Mọi người chúc mừng tôi liên tục. Đến khoảng 10h, tôi thấy có điện thoại, thấy vợ gọi, tôi tắt luôn rồi tiếp tục cuộc vui, 1 phút sau, có đến 10 cuộc từ số máy lạ.
An là một người phụ nữ chu đáo và tình cảm, nhờ có em mà tôi mới ăn học thành tài (Ảnh minh họa)
Tôi và An là bạn cùng xóm từ bé, cả hai gia đình đều nghèo nên chúng tôi đều biết thân biết phận. An học rất giỏi nhưng vì nhà cô ấy quá nghèo nên sau khi cố gắng học xong cấp 3, An không thi đại học giống tôi mà lên thành phố làm thêm. Mẹ tôi nói rằng, đời mẹ đã khổ rồi nên dù có vay mượn hay chịu khổ cực như thế nào thì cũng cho tôi đi học đầy đủ. Tôi đỗ đại học và lên thành phố cùng An.
Cả hai chúng tôi đã trải qua quãng thời gian tuổ.i trẻ đầy cơ cực cùng nhau. An rửa bát ở một nhà hàng, ngoài ra, tối về em còn nhận thêm đồ để gia công. Tuy vất vả nhưng nếu ai thuê làm việc gì An cũng đều nhận, mong muốn duy nhất lúc đó của em là có tiề.n phụ giúp gia đình. Nhờ có An nên những chuỗi ngày làm sinh viên của tôi bớt khốn khó hơn. An cứu tôi bằng những bữa ăn của em, những lần em nhận lương, em cũng bớt ra chút ít để mua đồ ăn dự trữ cho tôi hoặc mua cho tôi cái áo mới.
Chính sự chăm sóc chu đáo của An đã khiến tôi cảm động vô cùng. Và chúng tôi đã yêu nhau lúc nào không hay. An chu đáo và tình cảm, tôi biết rằng nếu có người phụ nữ như thế ở bên cạnh mình thì cuộc đời tôi sẽ hạnh phúc lắm.
Tôi tốt nghiệp đại học và đi làm, sau 6 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định làm đám cưới. Lúc này, An đã xin vào làm công nhân đô thị. Vợ chồng trẻ, lại nghèo nhưng căn nhà trọ của chúng tôi luôn tràn ngập niềm vui. Tôi cũng đã nghĩ rằng mình rất may mắn khi có một người vợ hiền thảo như An.
Tôi tốt nghiệp loại giỏi và xin được việc ở một công ty lớn. Cuộc sống của gia đình tôi từ đó cũng được cải thiện hơn rất nhiều. An ngoài công việc làm công nhân vệ sinh thì còn nhận đồ về may ở nhà và thỉnh thoảng rảnh còn đi giúp việc theo giờ.
Tôi chưa bao giờ để ý đến công việc của vợ mình cho đến khi công ty tổ chức tiệc cuối năm và sếp gợi ý nhân viên đến dự cùng với người bạn đời. Lúc này, tôi mới nhìn lại vợ, từ bao giờ, cô gái có đôi mắt đen láy, làn da trắng như trứng gà bóc đã đen sạm lại, những nếp nhăn trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn. Và vợ tôi cũng không có một bộ đồ nào cho tử tế. Tôi thấy ái ngại cho An và không nói cho cô ấy về bữa tiệc của công ty.
Từ đó, tôi tránh tối đa việc nói về vợ. Vợ đồng nghiệp của tôi toàn có công việc ổn định, ngồi phòng máy lạnh, còn vợ tôi phải phơi mặt ngoài đường, bất kể ngày hay đêm. Cũng từ đó, tôi thấy xấu hổ khi có một người vợ quét rác.
Công việc của tôi ở công ty rất tốt. Tôi có chuyên môn và được sếp trọng dụng. Sau 5 năm làm việc ở công ty, tôi được cất nhắc lên làm trưởng phòng, 2 năm sau, tôi được lên làm phó giám đốc.
Video đang HOT
Tôi tức giận bảo An nghỉ việc nhưng An không chịu (Ảnh minh họa)
Ngày nhận được quyết định thăng chức, tôi mừng rơi nước mắt, cuối cùng những cố gắng của tôi trong chừng ấy năm đã được đền đáp. Tôi thông báo cho An, vợ tôi nghe tin thì rưng rưng nước mắt. Tôi bảo với An rằng, giờ kinh tế khá hơn rồi, em hãy nghỉ việc ở công ty môi trường đi, chứ cái kiểu chồng làm phó giám đốc, vợ đi quét rác trông thật khó coi.
Nhưng An kiên quyết không chịu. Em bảo rằng em đã vất vả lắm mới có được ngày hôm nay nên em sẽ cố gắng làm, không muốn lâm vào tình trạng thất nghiệp. Tôi gắt lên với vợ: “Em không nghĩ cho em thì cũng phải nghỉ cho anh chứ? Giờ anh làm giám đốc mà vợ vẫn đi quét rác thì coi sao được. Thật là mất mặt”.
Sau câu nói đó, tôi thấy An quay đi rồi đưa tay lên lau nước mắt. Ngày hôm sau, tôi đi làm với chức vụ mới, tôi có tổ chức một bữa tiệc để đãi nhân viên. An bảo rằng em bận làm ca đêm nên không đến được, tôi cũng không nài nỉ vì tôi không muốn cô vợ quét rác của mình có mặt trong ngày trọng đại đó để trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Đêm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Mọi người chúc mừng tôi liên tục. Đến khoảng 10h, tôi thấy có điện thoại, thấy vợ gọi, tôi tắt luôn rồi tiếp tục cuộc vui, 1 phút sau, có đến 10 cuộc từ số máy lạ, tôi nghĩ rằng, đó là An lấy sim khác gọi nên mặc kệ.
Tôi về nhà lúc 1h sáng nhưng nhà cửa lúc đó vắng tanh. Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho vợ thì thấy vô số cuộc gọi khác từ chị, mẹ vợ. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi gọi lại thì nghe tiếng mẹ vợ tôi thổn thức: “Con đi đâu mà giờ mới cầm máy, vào viện ngay chứ vợ con nguy lắm”. Tôi sững sờ vì biết vợ mình bị ta.i nạ.n
Câu nói của mẹ vợ khiến tôi bừng tỉnh. Tôi vội lao vào viện. An nằm đó, đầu đầy băng trắng, má.u vẫn còn thấm đỏ ra ngoài, chân của vợ tôi cũng băng bột. Tôi gần như sắp khóc, tiếng mẹ vợ tôi run rẩy: “Nó bị mầy thằng đua xe đâ.m phải, bác sỹ bảo nguy lắm”.
Tôi rụng rời. Lúc này tôi mới biết rằng mình thật ích kỷ và vô ơn. Chính An là người đã giúp tôi có được ngày hôm nay bằng công việc của cô ấy. Vậy mà tôi lại mặc cảm vì có một cô vợ làm nghề quét rác, tôi cầm lấy tay vợ, nói lời xin lỗi. Tôi mong rằng vợ tôi nghe thấy và tỉnh lại để cho tôi có cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
Theo PNVN
Con trai bị ta.i nạ.n, mẹ dỗ dành cô gái từng kiên quyết ngăn cấm
Hà bị mẹ người yêu ngăn cấm chỉ vì cô là gái quê. Thế nhưng khi Nam bị ta.i nạ.n nằm một chỗ, chỉ có Hà đi lại chăm sóc thì mẹ Nam lại dỗ dành ngon ngọt, giữ Hà cho Nam và cô gái đã đi đến một quyết định...
Ảnh minh họa
Hà và Nam học chung lớp đại học. Sau một thời gian ngồi cạnh nhau, cả hai đã cảm mến rồi yêu nhau lúc nào không hay. Trong suốt 4 năm đại học, Hà và Nam luôn giữ cho nhau. Tình yêu trong sáng ấy cứ êm đềm đi qua năm tháng.
Nam là trai gốc Hà thành, còn Hà quê ở thành phố Nam Định. Khi yêu Nam, Hà đã luôn nghĩ về việc mình là gái quê mà yêu trai Hà Nội. Mỗi lần nói tới chuyện đó Nam lại gạt đi. Anh bảo, anh chẳng quan tâm cô sinh ra ở đâu, miễn là anh yêu cô, thế là đủ.
Ra trường, vì không quen biết nên tạm thời Hà về thành phố Nam Định, xin vào thử việc tại một ngân hàng gần nhà, còn Nam được bố mẹ xin cho vào 1 cơ quan nhà nước. Khoảng thời gian này, hai người vẫn yêu nhau sâu đậm. Nam cũng đã vài lần về nhà Hà ở quê chơi. Hàng xóm láng giềng nói Hà tốt số nên yêu được cậu con trai Hà Nội cao ráo, sáng sủa lại công ăn việc làm ổn định. Hà mỉm cười hạnh phúc, mong một ngày được về chung một nhà với Nam.
Dự định của cả hai là sau khi Hà đã có chút kinh nghiệm thì sẽ xin về Hà Nội làm việc, rồi làm đám cưới. Thế nhưng, cuộc đời ai nói được chữ ngờ.
Ngày Hà về gia đình Nam ra mắt, bố mẹ anh ưng ý cô con dâu tương lai bao nhiêu thì khi biết cô là gái quê lại tỏ ra khó chịu bấy nhiêu. Hà rất buồn nhưng cô luôn tự nhủ sẽ cố gắng để làm hài lòng bố mẹ người yêu.
Hà quay lại quê làm việc, còn Nam vẫn đi làm bình thường. Tuy nhiên, những tin nhắn, cuộc gọi của Nam thưa dần. Khi cô hỏi, anh nói dối là nhiều việc quá, sắp thanh quyết toán cuối năm nên cứ lu bù lên. Thương người yêu nên cô cũng không thường xuyên gọi điện làm phiền anh.
Về mặt gia đình Nam, mẹ Nam nhất quyết ngăn cản con trai lấy gái quê cho dù có ở thành phố thì vẫn là thành phố ở quê. Bà lập tức mai mối cho Nam với một cô gái Hà Nội "xịn", con của một người bạn trong lớp nhảy. Thấy con trai đi chơi với bạn gái mới, bà rất mừng và yên tâm trong dạ là con sẽ dứt được cô người yêu quê mùa.
Thế rồi chuyện không may xảy ra. Tối hôm đó Nam đến đón bạn gái đi chơi thì bất ngờ bị một chiếc taxi phóng nhanh, vượt ẩu đâ.m vào khiến anh bị thương nặng phải nằm viện. Ban đầu, cô bạn gái mới cũng đến thăm đôi lần nhưng rồi lấy cớ bận việc biến mất.
Nghe tin người yêu bị ta.i nạ.n, Hà liền xin nghỉ việc 1 tuần đón xe khách lên Hà Nội chăm sóc cho Nam. Trong thời gian ở bệnh viện, Hà mới biết lý do vì sao Nam luôn luôn bận, vì sao Nam bị ta.i nạ.n. Cô đau khổ, khóc hàng đêm bên ngoài hành lang bệnh viện. Chỉ có mấy ngày mà cô gầy xọp đi.
Bác sĩ bảo Nam có thể phải ngồi xe lăn cả đời, mẹ Nam trong lúc buồn khổ vì thương con đã nghĩ ngay ra một cách, đó là dụ dỗ Hà để Hà cưới Nam. Bà hay kéo Hà ra ngoài tâm sự, tỉ tê về chuyện vì sao không muốn Nam cưới Hà. Bà bảo nhà chỉ có mình Nam, sợ lấy vợ xa những ngày lễ Tết vất vả, rồi thương con dâu xa nhà thì ít được về thăm nom gia đình...
Đã đôi lần Hà mủi lòng, nhưng rồi cô nghĩ, bố mẹ chỉ có một mình Hà. Những khi đau yếu sẽ không ai bên cạnh chăm sóc, đỡ đần. Cô cũng không thể hy sinh bản thân mình vì một người con trai đã có hành động gần như là phản bội tình cảm của cô.
Ngồi cạnh người yêu, Hà hỏi:
- Nam, anh có muốn cưới em không?
- Có chứ. Chưa lúc nào anh không muốn cưới em cả
- Vậy sao anh còn tìm hiểu cô gái khác?
- Anh... anh... Nam ấp úng.
- Em hỏi thật, anh muốn cưới em vì yêu em hay vì sợ không có người nào muốn lấy anh nữa?
Suy nghĩ một lúc, Nam trả lời:
-Vì anh sợ không còn ai muốn lấy anh nữa.
Hà rời bàn tay Nam. Ngày hôm sau cô đón xe về quê, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Mẹ Nam nhắn tin trách móc Hà là bạc bẽo, vô tình. Hà bỏ ngoài tai tất cả. Lúc này đây cô biết, bản thân đã cho mình được lựa chọn, không cần biết đúng hay sai, nhưng ít nhất không phải áy náy lương tâm là được.
Theo ANTD
Nghe tin em dâu bị ta.i nạ.n cấp cứu, chồng hoảng hốt đán.h đổ cả mâm cơm chạy vội vào viện.. Tôi giật mình trước thái độ của chồng, sau đó không bao lâu, tôi phát hiện ra một sự thật động trời. Ảnh minh hoạ Vợ chồng tôi lấy nhau sau hơn 1 năm yêu đương tìm hiểu. Chúng tôi làm cùng công ty, cũng chính vì thế rất hiểu nhau, thời gian giờ giấc cũng giống nhau. Chồng tôi là người hiền...