Nếu em chế.t rồi Anh có buồn không?
Em thật sự đau, thật sự điên…Cần một cái gì đó, một cái gì đó giúp em thoát khỏi cái cảm giác này. Và anh, kẻ tàn nhẫn, vẫn bình thản, trước nỗi đau cùng quẫn của em.
Em, kẻ vẫn cho rằng chỉ có những người điên, quá yếu đuối mới có thể t.ự t.ử. Em, kẻ vẫn luôn tự hỏi tại sao người ta có thể t.ự t.ử và chế.t được. Họ nghĩ gì? Họ điên à? Nhất là những người t.ự t.ử vì tình. Em vẫn luôn tự hỏi, tại sao họ có thể làm vậy? Do bế tắc chăng? Mệt mỏi chăng? Một người sau một đêm trắng tay chăng? Hay phút quẫn bách mà họ làm liều? Tại sao ta có thể chế.t, bỏ lại những người xung quanh ta, bố mẹ ta, người thân của ta. Đau khổ đến cùng cực?
Đúng, ai đó đã nói chế.t là hết, là sự giải thoát của mệt mỏi. Ta chế.t đi, ta không còn cảm giác đau nữa. Ta bỏ lại người thân của ta, người yêu của ta một nỗi đau không thể nào xóa nhòa.
Em, kẻ đã từng nghĩ như vậy. Thế mà ngày hôm nay, ngồi đây, em vẫn nghĩ được thế. Nhưng… Phải chăng chế.t là được giải thoát? Có thoát khỏi cái kiểu sống không bằng chế.t này không? Có thoát khỏi cái cảm giác đa.u đớ.n này không? Em thật sự đau, thật sự điên…Cần một cái gì đó, một cái gì đó giúp em thoát khỏi cái cảm giác này. Và anh, kẻ tàn nhẫn, vẫn bình thản, trước nỗi đau cùng quẫn của em.
Ai đã từng nói, bỏ qua đi, quên quá khứ đi, quên anh đi, như anh chưa bao giờ xuất hiện trong đời em. Đúng là phải quên, nhưng làm thế nào để quên đây? Chẳng nhẽ em lại tìm đến cái chế.t?
Em, đã từng nghĩ, mệt mỏi quá, lên một tòa nhà thật cao nhé, rồi nhảy xuống. Tận hưởng cái cảm giác bay, và chỉ vài giây thôi… Mãi mãi là sự than thản, là sự bình yên mà em đang tìm kiếm. Nếu vậy anh có đau không anh?
Em, đã từng nghĩ, đau khổ quá, lên cầu Chương Dương nhé, rồi nhảy xuống. Cái gió lạnh táp vào mặt, cái cảm giá phiêu lãng như đang đứng ở bờ biển, mênh mông và bát ngát. Chỉ vài phút thôi, em sẽ quên hết, em sẽ không phải dằn vặt vì ngày mai mình sẽ sống như thế nào. Nếu vậy anh có xó.t x.a, có chạnh lòng về em không?
Em là gió, thoảng qua anh, nhẹ nhàng, lành lạnh nhưng buồn hiu hắt!
Video đang HOT
Em, đã từng nghĩ, bế tắc quá, em cần một lối thoát, sức chịu đựng của em hết rồi. Một giấc ngủ và ko bao giờ thức dậy nhé. Trong cái ảo ảnh đó, sẽ là anh, là em, là ký ức, là hạnh phúc…Và chập chờn đôi mắt đau thương của bố, của mẹ, của bà… Em lại khóc… Nhưng không phải khóc vì anh đâu. Khóc cho bố mẹ, cho những người yêu quý em. Khóc vì một đứa ngốc nghếch như em giờ đang ngồi nghĩ xem mình chế.t như thế nào. Nếu vậy anh có ân hận vì những gì anh nói với em không?
Một cái chế.t khác nhé, một cái chế.t mà nếu nó có là hiện tại. Em sẽ chẳng ngần ngại mà đồng ý với tử thần. Một chiếc xe tải, lao nhanh trên con đường nhé. Anh đứng đó, và em, đẩy anh ra nhé, thế thân mình vào đó nhé. Giữa cái ranh giới sinh tử, giữa sống và chế.t, em có đủ can đảm lao ra vì anh không? Em biết, mình làm được. Không phải cái lý thuyết rằng em sẽ chế.t vì anh, anh sẽ chế.t vì em… Nhưng đúng là vậy đấy anh ạ.
Một cái chế.t nhé, một cái gì đó quá đau thương nhé. Một cái gì đó làm tổn thương anh mãi mãi, làm anh không bao giờ quên được em nhé. Nếu vậy anh có yêu em nữa không anh? Có để cho tình yêu trở lại như ngày đầu tiên không anh? Khi tình yêu trở về, em sẽ là nấm mồ xanh, anh là chàng trai đó nhé? Chàng trai cầm bó hoa baby trắng, đôi mắt lặng ngắm nhìn xa xăm. Thế có phải là đau khổ không? Thế là anh bù đắp cho em tất cả đau khổ em đang phải chịu đựng nhé? Thế là trả hết đau thương cho anh đấy. Và thế là ta vẫn mất nhau….
Nếu như chiếc xe tải đó không giế.t được em, nếu như là em sẽ thức dậy? Anh òa khóc và nhận ra rằng, anh vẫn yêu em nhiều lắm? Anh chỉ nhất thời, chỉ là sai lầm nhất thời thôi? Về với anh em nhé? Về bên nhau và ta hạnh phúc. Xin lỗi… Em không cần một tình thương. Cái giá đó có đắt quá không anh? Để có được người mình yêu? Em cho nó là không đắt, nhưng đó không phải yêu thương. Và thế là ta vẫn mất nhau…
Ngày hôm nay, khi mọi chuyện đã đi quá xa, khi mọi thứ chẳng thể trở lại như phút ban đầu. Em ghét cái mệnh đề “nếu”…, em ghét cái từ “nếu như”, “giá như”, “ước gì”… Phảng phất sự cô đơn, buồn tủi. Phảng phất, trong gió tiếng cô gái khóc… Phảng phất, hình người con gái lặng nhìn xa xăm mỗi chiều hoàng hôn.
Có làm sao không khi chẳng thể thay đổi quá khứ. Và nếu có thay đổi được, thì ngoài kia, hàng nghìn kẻ muốn thay đổi hơn em… Và cuộc sống là một bi kịch sao?
Thời gian, sẽ xóa nhòa mọi nỗi đau. Thời gian, sẽ giúp em trở lại cuộc sống bình thường như trước đây em chưa từng quen anh. Người ta đến, và đi trong cuộc đời khi nhận ra họ không dành cho nhau. Rồi cũng có một ngày, em không còn đủ thời gian, ngồi viết những dòng này nữa. Rồi cũng có một ngày, em quên nó đi vì cuộc sống quá hối hả. Sẽ viết ít đi, sẽ nhớ ít đi, sẽ đau ít đi… Và rồi cũng quên.
Em là gió, thoảng qua anh, nhẹ nhàng, lành lạnh nhưng buồn hiu hắt!
Nếu ngày mai em chế.t, anh có buồn không?
Theo VNE
Tôi đã mù quáng yêu em
Em đi qua tôi, tay trong tay với một người đàn ông khác, trong khi tôi vẫn đứng như trời trồng, rồi em thản nhiên ném ánh mắt thờ ơ về phía tôi...
Tôi quen em trong một chuyến công tác về Hà Nội. Ngay lần đầu tiên ấy, tôi đã bị hớp hồn bởi một đôi mắt to tròn, cách nói chuyện dung dị, nghiêm túc và rất hiểu biết. Một cuộc gặp gỡ dù ngắn ngủi nhưng khi tiễn em ra về, nhìn theo dáng người nhỏ bé hoà dần vào dòng người tấp nập, cũng là lúc tôi biết một nửa của tôi đã để lại nơi này.
Tôi sinh ra, lớn lên giữa vùng đất miền Trung chỉ biết đến nắng gió rồi lũ lụt, một miền quê nghèo nhưng lúc nào cũng ấm áp tình người.
Sau khi tốt nghiệp ở một trường đại học, tôi chính thức bước vào nghề hướng dẫn viên du lịch, dẫu biết rằng con đường phía trước mà tôi lựa chọn sẽ đầy nhọc nhằn vất vả, và biết đâu là nhiều mất mát, nhưng với tôi đó là một niềm đam mê. Tất nhiên khi đó hành trang của tôi và cũng là tình yêu của tôi chỉ là chiếc máy ảnh, mấy bộ quần áo, và những chuyến đi dài dài...
Từ khi gặp em, tôi bắt đầu biết nhớ nhung, và biết đến cái cảm giác hồi hộp mỗi lần mở Yahoo để được đọc những dòng tin offline, hay chờ đợi những cuộc điện thoại chỉ để nghe giọng nói của em. Hình như tim tôi đang loạn nhịp khi những tiếng chuông cứ dài đến hàng thế kỷ khi em chưa bắt máy...
Thời gian trôi đi, cứ hết đợt công tác, tôi lại gửi mình trên những chuyến xe gấp gáp đi về giữa hai miền Trung - Bắc để đến với em. Và Lần nào cũng vậy, em đón tôi bằng nụ cười còn đẹp hơn cả ánh bình minh, khiến tôi không còn biết đến mệt mỏi sau cả chuyến đi dài. Rồi những va chạm đầu đời, những nụ hôn ngọt ngào và cháy bỏng mỗi lúc bên nhau càng đẩy chúng tôi đến gần nhau hơn...
Xa em, tôi thấy ngày cứ dài đằng đẵng, gần như tôi không còn tập trung được vào công việc của mình, lúc nào cũng nhớ em, lúc nào tôi cũng chỉ muốn làm xong hết mọi việc thật nhanh để lại bắt xe đến với em.
Dần dần, theo lời khuyên của em và bản thân tôi cũng muốn được gần em nhiều hơn, tôi quyết định bỏ lại công việc đang thuận lợi, bỏ lại bố mẹ già, và quê hương miền Trung tôi vẫn thường yêu mến và tự hào... tôi đến với em, lập nghiệp ở một miền đất mới.
Liệu tôi có còn là một người đàn ông hay chỉ là một kẻ hèn nhát, ngu đần, và mù quáng khi yêu em? (Ảnh minh họa)
Sau gần nửa năm lăn lộn, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc phù hợp với mình, và để em không phải lo lắng, tôi dồn hết sức cho công việc mong kiế.m tiề.n đủ để lo cho cuộc sống của cả tôi, cả em và cả cái gia đình nhỏ bé của chúng tôi sau này nữa. Nhưng rồi công việc không suôn sẻ, những mâu thuẫn giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh, phần lớn là do em hay hờn dỗi, còn tôi, thấy mệt mỏi bởi thật khó để bắt đầu một công việc mới giữa cuộc sống xô bồ và quá khắc nghiệt này.
Giữa lúc tôi bơ vơ, mệt mỏi gõ cửa khắp các cơ quan, để mong kiếm được công việc tốt hơn, để có thể làm cho tôi và em được hạnh phúc, tôi bỗng sững người trước một cặp tình nhân đang tay trong tay bước ra từ một khách sạn ven đuờng... Chẳng phải là em đấy sao? Chẳng phải là người yêu mà tôi đã bỏ cả quê hương, bỏ cả gia đình, bỏ cả niềm đam mê để theo em đến nơi đất khách quê người này sao? Tôi cố bấu vào tay mình với hy vọng tôi đang gặp ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi, nhưng không, tôi vẫn tỉnh.
Em đi qua tôi, tay trong tay với một người đàn ông khác, trong khi tôi vẫn đứng như trời trồng, rồi em thản nhiên ném ánh mắt thờ ơ về phía tôi. Tôi đã định chạy tới để giế.t chế.t cái kẻ đốn mạt kia đã cướp người yêu của tôi, tôi cũng muốn giế.t em vì đã phản bội lại tình yêu của tôi, và sẽ tự kế.t liễ.u cuộc đời mình tại đây và ngay lúc này. Nhưng tôi đã không làm được.
Những ngày tiếp theo, em cắt hẳn liên lạc với tôi, và tôi, lẽ ra sau ngày hôm đó phải thấy sáng mắt hơn, nhưng thay vì sự nhụ.c nh.ã ê chề, tôi lại nhớ em. Cái cảm giác đến phát điên lên khi tôi hình dung ra cuộc sống tiếp theo không có em bên cạnh. Tôi đau khổ, dằn vặt rồi lại tự trách mình, là người đàn ông mà tôi không làm được gì để đem lại cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc cho em. Bạn bè tôi đều trách móc, khuyên nhủ tôi, và có lẽ nhiều người cũng khin.h b.ỉ tôi vì cái sự mù quáng trong tình yêu quá đỗi.
Nhưng tôi nhớ em. Rất nhớ...
Tôi nhận ra tôi không thể sống mà thiếu em, bởi nơi này tôi chỉ có em là người thân duy nhất, là động lực để giúp tôi có thể vựợt qua khó khăn, tôi có thể chịu một cuộc sống khổ cực, nhưng phải xa em, phải chia tay với em thì tôi không làm được. Và thế là, sau 1 tháng xa em, tôi lại tìm đến em, cầu xin em... trở lại.
Nhưng rồi cái tôi nhận được lại tiếp tục là một sự thờ ơ, em không tiếc ném về phía tôi cái ánh mắt chứa đựng cả một gánh nặng em không thể gánh trên vai mỗi khi em phải nhìn thấy tôi.
Có lẽ tôi sẽ gục ngã bởi cái sức mạnh vốn có của một người đàn ông trong tôi bỗng dưng biến đâu mất, tôi không còn làm chủ được mình, nhưng để cầu xin em hãy đến với tôi thêm một lần nữa khiến tôi thấy đau khổ, có lỗi với gia đình, với mảnh đất quê hương tôi. Liệu tôi có còn là một người đàn ông hay chỉ là một kẻ hèn nhát, ngu đần, và mù quáng khi yêu em, mà bỏ rơi tất cả.
Theo VNE
Sập bẫy của người đàn ông có vợ Gần 10 năm anh ấy theo đuổi em, em đã cố gắng cưỡng lại nhưng rồi em không thể cự tuyệt. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang gặp một chuyện buồn trong tình cảm, em không biết phải làm thế nào. Mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em là một người phụ nữ vừa qua tuổ.i 30, đã trắc trở...