- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

“Mụ vợ” ghê gớm của tôi

On 09/09/2011 @ 9:06 AM In Góc tâm tình

Tôi thương vợ, lúc này mới hiểu, vợ không phải chỉ là "mụ vợ" ghê gớm mà còn là một người vợ đảm đang, biết nghĩ, biết lo lắng cho chồng rất nhiều.

Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt của vợ mỗi ngày, mỗi đêm, mọi lúc, mọi nơi... Trong tâm trí tôi đã bị ám ảnh hình ảnh của vợ, bởi tôi có cảm giác, tôi làm gì, ở đâu, đi với ai... vợ đều biết tuốt. Tôi thường đặt cho vợ cái biệt danh là "thần biết tuốt" vì không cái gì là thoát khỏi mắt vợ. Mà vợ tôi còn có cái biệt tài đoán mò, cái gì chỉ hơi nghi ngờ tí là vợ suy diện ra ngay mà lại là suy diễn như thần. Đúng là vợ có kinh nghiệm, đọc nhiều sách báo có khác nên thành ra, tình huống nào vợ cũng đoán được.

Tối ấy, tôi đi làm về muộn, đã nhắn tin cho vợ ăn cơm trước đi rồi mà vợ vẫn còn ngồi đợi mâm đến tận 12 giờ đêm. Đó là lần đầu tiên tôi đi về muộn như thế bởi tôi bị vợ quản thúc và hơn hết, vợ quan tâm tôi quá mức. Nếu có đi chơi thì bị gọi trăm lần, phiền phức. Nhưng hôm ấy, sinh nhật con ông sếp tổng ở công ty, các anh chị em trong công ty đến cả, chả lẽ mình lại không đi thì là vô lễ. Tôi lại đang định "nịnh" sếp để thăng tí chức quyền, vậy mà phen này bẽ mặt thì còn làm sao nên sự? Thế là, đành lòng chịu trận của vợ để đến nhà sếp.

Tưởng về muộn là thoát, ai dè... vừa bước chân vào nhà là "mụ vợ" đã đợi sẵn ở cửa, chỉ việc thấy bóng dáng tôi là bật đèn lên. Tôi cũng không nói gì, đôi ba câu rồi leo lên phòng ngủ. Lạ thật, hôm nay vợ không nói to tiếng, không gào lên. Mọi khi, chỉ cần tôi bỏ bữa cơm ở nhà mà không có lý do chính đáng là vợ đã ăn vạ rồi chứ đừng nói đến chuyện đi đến nửa đêm.

Mụ vợ ghê gớm của tôi - Hình 1

Vợ yêu tôi, chăm lo tôi, tôi không phủ nhận điều đó. Và giờ đây, tôi thấy nhớ vợ hơn bất cứ lúc nào! (ảnh minh họa)

"Ngày vui chưa tày gang", sáng hôm sau tôi tỉnh dậy trong bộ dạng mệt mỏi vì hôm qua quá chén. Định xuống bếp làm bát canh hoặc bát phở ăn sáng nhưng mở mâm ra thì chẳng có gì. Thôi rồi, toàn là thức ăn nguội vứt từ tối qua, vợ cũng chẳng buồn cho vào tủ lạnh. Đính chính rằng, vợ tôi dù có tai quái thế nào nhưng bữa cơm gia đình thì không thể thiếu, kể cả bữa sáng, vì lúc nào vợ cũng mong chồng về ăn cơm. Có lẽ, đây là hình phạt cho một kẻ dám đi đêm như tôi.

Trưa tôi ăn cơm ở công sở, tối đến về nhà cùng vợ, nhưng tối nay, bếp lạnh, không một thứ gì. Tôi đói, bụng réo ầm ầm mà vợ cũng chẳng thèm động tĩnh. Vợ đã ăn gì rồi đó nên mới thảnh thơi như vậy, chỉ biết nằm xem ti vi, còn mặc tôi. Tôi mò vào bếp, không thấy gì đành lôi trong tủ lạnh ra gói mì và tí rau, tự xào mà ăn vậy. Nghĩ đến thế, mới biết vợ quan trọng thế nào. Nhưng dù sao, vẫn thấy vợ thế này là quá đáng và rất ghê gớm.

Tháng nào cũng phải cống nạp cho vợ 2/3 số lương không thì vợ mách bố mẹ. Bố mẹ tôi thì đặc biệt bênh con dâu vì cho rằng, quản tiền là tốt. Hơn nữa, thời trai trẻ, tôi nổi tiếng ăn chơi, tiêu tiền như nước nên bây giờ, lấy được vợ về, bố mẹ tôi lại mừng thay cho tôi. Còn tôi thì càng ngày càng phát hiện ra bản tính của vợ. Ngày trước, vợ cũng thuộc hạng biết ăn tiêu lắm, thế mà bây giờ có chồng, sao lại thay đổi nhiều thế?

Nhưng được cái, vợ luôn luôn chăm sóc cho tôi. Tháng nào cũng mua cho tôi vài thứ mới. Nào là giày dép, nào là áo quần, cặp sách, ca vát... Phải nói rằng mấy việc nhà, lo cho chồng thì vợ được lắm. Nhưng mà, cái sự quá đáng của vợ nó lấn át hết cả, khiến cho một kẻ làm chồng như tôi không thể không gọi vợ là "mụ".

Mụ vợ ghê gớm của tôi - Hình 2

Tháng nào cũng phải cống nạp cho vợ 2/3 số lương không thì vợ mách bố mẹ.
(ảnh minh họa)

Có lần nhỡ mồm nói chuyện điện thoại với bạn, tên vợ không kêu lại đi kêu "con mụ vợ", vợ nghe thấy. Tưởng phát này, môi dính vào răng, vậy mà, lại chẳng có chuyện gì xảy ra...
Cái thái độ không giống mọi ngày của vợ khiến tôi phát sợ. Tôi cũng chẳng nói gì những ngày sau đó, vợ cũng không nói, không tức giận, thậm chí còn chăm sóc tôi nhiều hơn. Tôi không biết tại sao vợ lại có sự thay đổi lớn đến thế nhưng trong lòng cũng mừng thầm.

Biết vợ bắt nạt mình, mình không hài lòng nhưng mấy bữa nay, gia đình im ắng tiếng vợ, lại thấy trống vắng khó tả. Tôi chủ động hỏi han vợ, vợ cũng chẳng nói gì. Lần này, hình như vợ giận thật, mà là giận kiểu người lớn, chứ nhất định không phải trẻ con, chấp vặt nhưng mấy lần trước.

Vợ không đuổi tôi đi như mọi lần mà khăn gói về nhà mẹ đẻ ở mấy hôm nay. Lòng tôi nóng như lửa đốt, cơm không có mà ăn, quần áo không ai giặt mới nghĩ đến vợ nhiều hơn. Có bức thư vợ viết: "Em chưa bao giờ nghĩ mình lại xấu xa trong mắt anh như thế. Em biết mình có lỗi vì đã chèn ép anh quá đáng. Nhưng tất cả là em muốn tốt cho anh, muốn anh sửa được bản tính buông thả, quá đà vì bạn bè. Nhưng hôm nay, nghe anh gọi "con mụ vợ", thật sự lòng em tan nát. Thì ra, anh không tôn trọng em, không coi em là vợ anh. Với anh, em chỉ là một kẻ tồn tại đến khó chịu, vướng víu chân anh. Vậy em đã hiểu. Tại sao từ trước tới giờ anh không phản kháng, anh lại cứ tỏ ra chấp hành và tuân thủ những điều em làm?".

Tôi thương vợ, lúc này mới hiểu, vợ không phải chỉ là "mụ vợ" ghê gớm mà còn là một người vợ đảm đang, biết nghĩ, biết lo lắng cho chồng rất nhiều. Vợ yêu tôi, chăm lo tôi, tôi không phủ nhận điều đó. Và giờ đây, tôi thấy nhớ vợ hơn bất cứ lúc nào!

Theo Bưu Điện Việt Nam


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/mu-vo-ghe-gom-cua-toi-20110909i218409/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.