- Việt Giải Trí - https://vietgiaitri.com -

Mẹ lên thăm

On 29/12/2011 @ 12:08 PM In Học hành

Trời đột ngột đổ mưa, tôi chạy ra lấy đồ mà không quên bực bội vì đang cao hứng làm bài thuyết trình.

Vừa mở cửa ra, tôi đã mở to mắt, há hốc miệng, thốt không thành lời... Mẹ tôi đang đứng trước mặt tôi, miệng tươi cười. Không thể tin được!

Sau khi định hình chuyện gì đang xảy ra, tôi bắt đầu nhảy cẫng lên: "A! Mẹ lên, mẹ lên!" Mẹ cười to vì thái độ trước đó của tôi rồi nhắc: "Ra lấy đồ vào đi cô nương, ướt hết bây giờ". Tôi nhanh chóng làm theo rồi vui mừng giới thiệu với 2 đứa bạn cùng phòng: "Mẹ mình đấy, mẹ lên thăm tụi mình!"

Mẹ tôi đem lên cả một bọc xoài, xoài chín lẫn xoài sống. Tôi chợt nhớ ra giờ này đang là mùa xoài, tôi khoe với mấy đứa bạn là nhà tôi có một vườn xoài. Hồi trước ngồi học mà muốn ăn thì tôi chỉ cần vươn tay ra ngoài cửa sổ là bứt được cả một chùm to. Mẹ mắng nhẹ tôi vì cái tật "nổ", tôi cười cười mắc cỡ. Tôi đem biếu ông bà chủ nhà trọ một ít rồi gọt xoài ăn liền, thèm lắm! Xoài chín cây, ăn ngọt thanh thanh, bọn tôi ăn liền tù tì cả 4 quả mà không biết chán.

Mẹ lên thăm - Hình 1

Ảnh minh họa.

Mẹ tôi nhìn khắp phòng xem bọn tôi sống như thế nào, cũng may là tôi vừa dọn dẹp hồi sáng, chứ trước đó thì bừa bộn lắm. Mẹ khen còn ba đứa cứ nhìn nhau tủm tỉm cười. Tôi hỏi mẹ về vụ vỡ đê ở dưới quê, mẹ bảo nước dâng cao lắm nhưng cũng may nhà mình cao nên không bị sao cả, xung quanh thì bị ngập hết rồi, cũng có nhiều đoàn cứu trợ xuống thăm. "Trường mẹ cho nghỉ 10 ngày, thấy lâu quá con không về, nhớ, sẵn dịp này nên lên thăm cho bớt nhớ". Tôi nghe câu này mà lòng lâng lâng niềm hạnh phúc. Muốn cho tôi bất ngờ mà 3h sáng mẹ đã phải thức dậy, xách đồ nặng ra đầu đường để bắt xe lên Sài Gòn, rồi tự đi xe bus ra Thủ Đức dù đường xá không rành... Tự nhiên mắt tôi rưng rưng, lòng thấy thương mẹ quá đỗi.

Buổi tối, tôi dắt mẹ đi tham quan làng đại học. Tôi nắm thật chặt tay mẹ, bắt chước ngày còn nhỏ "dung dăng dung dẻ". Chợ sinh viên nhộn nhịp bán đồ, mẹ hiểu ý nháy mắt hỏi tôi có cần gì không, mẹ mua cho. Tôi cười hào hứng chọn nhưng một lúc sau tôi đã nhận ra rằng: Mẹ tôi già rồi, không thể đi quá lâu được, đi chừng 200m là chân đã mỏi, phải nghỉ ngơi, phải đứng một chỗ hoặc tìm ghế để ngồi. Tôi dừng cuộc shopping của mình lại, dẫn mẹ vô một quán sinh tố ven đường. Hai mẹ con huyên thuyên nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ nào là chuyện học, chuyện gia đình rồi cả chuyện tình cảm của tôi nữa. Tôi thấy mẹ vui lắm! Mẹ bất ngờ về độ rẻ ở quán này nên uống một lúc 2 ly sinh tố... Tôi cười... Lâu lắm rồi tôi không thấy mẹ dễ tính khi chọn thức uống như thế này kể từ ngày bị mắc bệnh tiểu đường.

Tôi quyết định ngủ sớm với mẹ chứ không thức khuya như mọi hôm nữa. Mẹ ôm tôi vào lòng... Ấm áp... Tôi hít lấy hít để hơi mẹ thở ra, mùi đấy quyến rũ lắm, mỗi lần về quê tôi đều đòi ngủ chung với mẹ vì mùi hơi thở ấy! Nửa đêm, Sài Gòn lạnh, tôi giật mình, quay ngang ngắm mẹ đang ngủ say (ngồi xe lâu, chắc mẹ mệt lắm). Theo phản xạ tự nhiên tôi chồm lên hun một cái vào má của mẹ như ngày xưa mẹ hay làm với tôi. Tôi thích thú với suy nghĩ là "mẹ bị hôn hén, không biết đâu".

Ngày hôm sau đứa nào cũng tự giác thức dậy sớm, không nướng như mọi khi nữa. Ngồi húp mì nóng, tôi hí hửng nói: "Nhờ mẹ mà tụi con mới có bữa sáng, chứ thường thường là nhịn ăn không hà!" Còn mẹ tôi thì bảo: "Ăn thế này vui thật, hồi con lên Sài Gòn học đến giờ, sáng ai ăn thì tự người nấy nấu, ít sum họp lắm!" Tôi nghe mà thấy thương thương bà, thương thương mẹ, thương thương ba. Quả thật, gia đình tôi bây giờ chỉ còn có 3 người lớn tuổi nhất ở chung một nhà, anh chị đều ra ở riêng cả rồi nên thiếu đi tay chăm lo. Lúc đó tôi tự hứa với lòng, khi nào có dịp về quê, nhất tôi sẽ nấu thật nhiều món ngon cho cả nhà dùng.

Trưa, tôi thông báo với cả phòng là sẽ ăn chay vì mẹ tôi ăn chay. Hai mẹ con cùng nhau đi chợ, tôi chọn nấu những món mà mẹ thích, nào là canh chua, đậu hủ sốt cà chua, dưa cà pháo. Mẹ đứng bên cạnh xem tôi nấu làm tôi căng thẳng và mắc cỡ muốn chết. Lúc ăn cơm, chậm rãi nếm từng món, mẹ trìu mến khen tôi bằng tên cúng cơm: "Út Nhí nấu ăn ngon quá!" làm tôi thấy sướng rơn trong bụng vì mấy tháng nay không được nghe ai kêu Nhí cả. Mấy bạn tôi cười to, chọc: "Bộ hồi đó nó "nhí" lắm hả cô, sao giờ nó ú dữ vậy? Hic hic!"

Ngày cuối ở Sài Gòn, tôi nghỉ học buổi sáng dẫn mẹ viếng thăm Thiền Viện Thường Chiếu ở Đồng Nai - một Thiền Viện khá nổi tiếng và đẹp. Đây là lần đầu tiên đi nên mẹ liên tục trầm trồ về phong cảnh, mẹ còn mượn một ít sách Phật Giáo của chị cùng phòng về xem nữa. Trời sắp trưa, chiều tôi có ca học Thể dục, không thể nghỉ được nên hai mẹ con tranh thủ về, tôi còn phải đưa mẹ ra bến xe về quê nữa... Nhưng thời gian không cho phép, lên xe bus 150, tôi nói: "Chắc con chỉ có thể đưa mẹ tới Suối Tiên thôi, con sợ về không kịp..." Mẹ nói: "Ừ! Mẹ tự đi được mà, về sớm, nghỉ ngơi còn học." Xe bus sắp đến Suối Tiên, nước mắt tôi bắt đầu ứa ra, tôi nghiêng đầu, nhắm mắt dựa vai mẹ giả vờ ngủ. Tôi không muốn xa mẹ, tôi muốn mẹ ở thêm với tôi vài hôm nữa... Mẹ lay tôi dậy kêu tôi xuống, tôi lắc đầu, rồi bảo: "Thôi, con đưa mẹ tới đại học Y Dược luôn".

Suốt một chặng đường dài, hai mẹ con không nói gì với nhau, tôi biết mẹ cũng buồn như tôi, muốn ở bên cạnh tôi thêm nữa nhưng không thể bỏ nhà cửa ở dưới quê được, nghĩ như thế nước mắt tôi cứ chảy dài, chảy dài... Tôi đành phải giấu giếm bằng chiêu cũ: nhắm mắt, dựa vai mẹ, giả vờ ngủ... Cuối cùng xe cũng đến đại học Y Dược, tôi buộc lòng phải xuống không thì sẽ trễ giờ học. Tôi kịp nói vài câu trong nghẹn ngào: "Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé mẹ, khi nào về thì gọi báo cho con..." Mẹ tôi cũng khóc theo, xe lăn bánh, tôi nhìn vô hồn rồi loạng choạng bước đi... Tự nhiên tôi thấy thế giới xung quanh tối lại, nước mắt không ngừng rời, lòng tôi đau quá, tôi muốn mọi thứ dừng lại để được ở bên cạnh mẹ mãi thôi...

Mẹ về quê, để lại trong tôi bao nỗi nhớ nhung... Phải chờ lâu lắm mới được về thăm nhà, phải chờ lâu lắm mới được mẹ ôm lúc ngủ, phải chờ lâu lắm mới được nắm tay đi dạo cùng mẹ, phải chờ lâu lắm... Nhưng tôi sẽ cố chờ.

Tôi cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc khi được làm con của mẹ.

Theo MT


Article printed from Việt Giải Trí: https://vietgiaitri.com

URL to article: https://vietgiaitri.com/me-len-tham-20111229i295920/

Copyright © vietgiaitri.com - All rights reserved.